Lúc Tần Huyền Tửu sai người đem thi thể kia vào thành thì sắc trời đã sáng tỏ, trên đường có rất nhiều thương nhân lẫn bách tính vây xem đều tỏ ra kinh hãi khϊếp sợ. Những lời đồn Tần Huyền Tửu khắc khe quân binh cũng tự sụp đổ, thì ra là do có loại quái vật này mê hoặc binh sĩ nhảy sông, may mắn Tần tướng quân không hổ danh dũng mãnh phi thường có thể vào sông gϊếŧ thủy quái.
Có tướng quân uy mãnh thế này đóng giữ một phương là phúc phần của con dân trăm họ, Tần Huyền Tửu mũ giáp ướt nhẹp về thành hẳn là tự mình nhảy xuống nước đấu với ác ma một phen. Dân chúng tranh nhau hô Tần tướng quân làm khung cảnh vô cùng náo nhiệt, nếu như không có đám thân binh che chở thì xém chút khâm sai Lý đại nhân đã bị chen lấn xô đẩy ngã xuống đất mất rồi.
Về phần nhóm sư đồ Tây sơn thì đem công lao tên tuổi giấu nhẹm, thuận theo dòng người yên lặng vào một quán cháo trong thành bắt đầu ăn điểm tâm.
Trong lòng Cao Thương buồn vô cớ nhìn đám người phía xa xa, cảm thấy hào quang rực rỡ kia vốn nên là của bọn hắn. Nhiễm Nhiễm thấy vậy thì an ủi:
"Nếu như sư phụ đến không kịp hẳn là bây giờ chúng ta đều trôi lềnh bềnh trên mặt sông rồi giống như đám binh sĩ xấu số kia bị nhấc lên mang vào thành cho người vây ngắm, nên bây giờ huynh có thể ngồi một chỗ ăn điểm tâm thì đã tốt lắm rồi!"
Nghe tiểu sư muội nói lời này Cao Thương mới nghĩ đến hoàn cảnh hung hiểm đêm qua vội vàng hớp một ngụm cháo lớn an ủi bản thân, cảm nhận niềm hạnh phúc không dễ kiếm này, Nhiễm Nhiễm còn thấu hiểu gắp thức ăn cho đại sư huynh ăn cùng với cháo. Gắp xong đột nhiên phát hiện sư phụ trừng mắt nhìn nàng, trong mắt lộ ra mười phần không vui thì mơ mơ hồ hồ gắp thêm một đũa đồ ăn vào chén sư phụ.
Tô Dịch Thủy ngày thường không quá ưa thích ăn thức ăn bên ngoài, có điều nhìn đệ tử hiếu kính một đũa thức ăn thì cũng chậm rãi nuốt xuống. Nhiễm Nhiễm rút ra kinh nghiệm xương máu, sư phụ không thích đồ đệ gắp thức ăn cho nhau, trên bàn cơm chỉ có thể hiếu kính duy nhất một mình lão nhân gia người! Mặc dù điều này sư phụ không nói nhưng có thể đem liệt vào điều kế tiếp trong số những môn quy kỳ quái ở Tây sơn.
Sau khi Tần Huyền Tửu nhận lấy danh hiệu anh hùng khải hoàn về quê liền cùng khâm sai nói nhăng nói cuội về trận đấu pháp hôm trước, dọa cho Lý khâm sai thấy quái vật nửa người nửa cá kia cũng hoảng sợ. Ông ta tới chuyến này là vì bên trên có ý muốn mượn tội danh của Tần Huyền Tửu để đoạt đi vị trí của y.
Ban đầu mọi việc đều rất trôi chảy, mặc dù trong quân doanh vốn chẳng có binh sĩ nào tố giác Tần Huyền Tửu bạo ngược khắc khe nhưng hai tháng qua chết bao nhiêu người lại là bằng chứng tốt nhất. Ai ngờ chỉ sau một đêm Tần Huyền Tửu lại bắt từ sông Vọng Hương một con thủy quái, thế là chuyện binh sĩ vô cớ nhảy sông liền có thể giải thích là do thủy quái mê hoặc người ta thất thần tự mình hiến mạng.
Tần Huyền Tửu nói y đã viết tấu chương giao cho khoái mã bẩm báo lên bệ hạ, mà thi thể nữ quái này cũng sẽ dùng vôi ướp không cho thối rửa đem đến kinh thành. Về phần kẻ nào có ý hãm hại nói y ngược đãi binh sĩ thì y đã viết tấu báo lên Binh bộ thượng thư để ngài ta chủ trì công đạo.
Lý khâm sai biết hiện giờ nếu cứ kiên trì cách chức điều tra Tần tướng quân thì lý do có hơi khiên cưỡng, loại chuyện kỳ dị này phát sinh hẳn sẽ kinh động đến bệ hạ, không tránh khỏi phải tra hỏi một phen. Thế nên việc không thông minh này ông ta cũng không làm ngay lập tức mà chỉ có thể đem báo cáo lại rồi chờ cấp trên quyết định.
Sau khi Tần Huyền Tửu đưa tiễn khâm sai đại nhân thì cấp dưới của y đến báo rằng trong lúc đem thi thể nữ quái kia diễu phố thì bảo trưởng của thôn lân cận bỗng nhận ra nàng ta hình như là quả phụ đã mất tích của thôn họ tên là Nguyệt Nga. Quả phụ này chuyên đem cơm cho quan binh đang xây dựng đài điều quân ở gần đó, mỗi ngày ba buổi cùng với ba người khác ở nhà bếp lớn bên cạnh đài điều quân nấu cơm.
Ba tháng trước bởi vì nàng ta đột nhiên mất tích mà gây xôn xao huyên náo, anh trai nàng ta còn nói có binh lính trong quân h.am muốn sắc đẹp của em gái mình nên mới bắt nàng nhốt đi, không ngờ khi gặp lại nàng ta chẳng những đã chết mà còn biến thành bộ dạng ma quỷ dọa chết người. Bảo trưởng cảm thấy đây là việc lớn nên không dám giấu giếm, bèn sai người trình báo cho Tần tướng quân.
Tô Dịch Thủy nghe xong thì hỏi hắn xem có chắc chưa, bảo trưởng nghĩ một lát thì khẳng định nốt ruồi đen trên gương mặt nữ yêu giống Nguyệt Nga như đúc, thế cũng quá là trùng hợp. Tô Dịch Thủy lại hỏi bảo trưởng Nguyệt Nga này là loại người gì thì bảo trưởng xem thường nói:
"Tuổi còn trẻ vốn có thể gả cho thanh niên trai tráng thế nhưng nàng ta lại trăm phương nghìn kế muốn gả cho lão tài chủ tám mươi tuổi trong thôn làm vợ lẽ, thành hôn chưa đến một năm thì lão tài chủ kia chết, nàng và anh trai bèn liên hợp muốn độc bá gia sản. Đáng tiếc con gái độc nhất của tài chủ người ta quá lợi hại, không cần lý do đã minh bạch đem nàng ta đuổi ra ngoài, việc nàng trộm gà không thành còn mất nắm gạo trở thành trò cười trong thôn, lúc này nàng ta mới chạy đến công trường đài điều quân tìm việc."
Chi tiết nữ quái này ba tháng trước vẫn là thôn phụ bình thường lại khiến sự việc càng thêm kỳ quặc. Nghe được lời này, Tô Dịch Thủy nói với bảo trưởng:
"Có thể phiền tiên sinh gọi mấy phụ nhân làm chung với Nguyệt Nga tới hay không?"
Bảo trưởng vội vàng gật đầu rồi nhanh chóng đưa bọn họ đến phủ tướng quân đợi tra hỏi, bọn họ ban đầu còn e sợ, thế nhưng lúc nhìn thấy Tô Dịch Thủy thì từng con mắt đều nhìn đăm đăm. Ái chà, trên đời này thế mà lại có nam nhân mang dáng dấp đẹp đẽ tựa tiên nhân như thế.
Nhiễm Nhiễm sợ họ nhìn chằm chặp chọc giận Tô Dịch Thủy bèn chạy đến chắn ngay tầm mắt các nàng khẽ lay:
"Xin hỏi, các vị biết Vương Nguyệt Nga sao?"
Mấy phụ nhân lấy lại tinh thần thì phát hiện ra cô nhóc trước mắt, ui chao, cô nương này làm sao dáng vẻ cũng đẹp mắt như vậy?
Một phụ nhân trong đó đáp:
"Biết nhưng không rõ nàng bị ai bắt cóc, lâu rồi cũng không thấy qua nữa."
Nhiễm Nhiễm lại hỏi:
"Vậy lần cuối cùng mọi người gặp Nguyệt Nga là lúc nào?"
Mấy phụ nhân nhắc nhớ nhau rồi đưa ra kết luận là mấy ngày đầu của ba tháng trước, khi ấy Nguyệt Nga trang điểm ăn vận đẹp đẽ một phen mới tự mình cưỡi lừa vào trấn mua đồ. Theo ý tứ này thì không giống đi mua đồ, ngược lại giống đi gặp riêng nam nhân hơn.
Thế nên dù nàng ta không trở lại thì bọn họ đều thầm suy đoán là bỏ nhà theo trai, kỳ lạ ở chỗ khoảng thời gian này nàng ta đều quanh quẩn trong quân doanh nấu ba bữa cơm cho hơn năm mươi người, thời gian đâu mà riêng tư gặp mặt? Chẳng lẽ lại là người trong quân doanh mà bọn họ không biết hay sao? Kỳ lạ hơn là nàng ta hằng ngày đều mang bộ dáng vui vẻ ăn diện váy áo xinh đẹp, thỉnh thoảng còn đứng ở bờ sông Vọng Hương cười si mê.
Hỏi qua một lượt từ miệng mấy phụ nhân cũng không nắm bắt được gì, dựa vào biểu hiện thường ngày của Vương Nguyệt Nga thì đúng là không có chút quan hệ với bùa âm ma. Vậy tại sao nàng ta đột nhiên biến dị trở thành tà ma gϊếŧ người vô số?
Về phần ai là chủ nhân đứng sau sai khiến nữ quỷ kia cũng phải tra rõ ràng, nếu để việc này tiếp tục xảy ra thì lại có vô số quân sĩ vô tội bị ngộ sát. Cách xem xét cũng rất đơn giản, chỉ cần kiểm tra phù chú trên cổ nàng ta. Tô Dịch Thủy sớm đã sai Vũ Đồng sao chép lại phù chú kia nhưng những cổ tịch có thể tra đều tra qua một phen vẫn không tìm được.
Nhiễm Nhiễm nghĩ mãi mà không rõ, nếu như nữ quái muốn hãm hại Tần tướng quân thì tại sao y phòng thủ ba đêm mà vẫn bình an vô sự?
Tô Dịch Thủy giải thích:
"Ngày sinh tháng đẻ của y tốt, thuộc mèo nên có thể vượt qua chín kiếp nạn. Ba ngày y phòng thủ ở bờ sông gặp dòng nước lạnh khiến sông Vọng Hương kết băng, nữ quái kia hấp thu thủy khí tạo ra chân lực, thời điểm mặt sông kết băng dày thì ả sẽ ẩn nấp không ra."
Nhiễm Nhiễm nghe xong lại càng tỏ vẻ kính trọng Tần tướng quân, mệnh cách phúc vượng nhường này thật sự là hiếm có khó tìm. Có điều Tần tướng quân lúc trước trên chiến trường vào sinh ra tử, chín cái mạng không biết là còn dư lại bao nhiêu, Mộc Thanh Ca ngày xưa phá lệ thua nhận đồ đệ xấu xí như y nói không chừng chỉ là do coi trọng cái mệnh cách đó.
Về phần phù chú khó hiểu lại cần phải tìm cao nhân, Tô Dịch Thủy đúng lúc nhớ tới một người quen ẩn cư ở núi Thúy Vi không xa sông Vọng Hương là mấy, chỉ cần đi một ngày là có thể đến nơi. Đây là cao thủ dùng bùa nên hỏi hắn ta không chừng có đầu mối, vậy nên Tô Dịch Thủy bèn mang đám đồ nhi lẫn tùy tùng đi đến thăm hỏi, kể cả Tần Huyền Tửu cũng lẽo đẽo đi theo.
Đi một ngày đường đến cái nơi gọi là chân núi Thúy Vi thì phía trước hiện ra một mảnh ruộng tốt, dõi mắt nhìn đều là lúa mạch non xanh biếc cùng với những mảng lớn đất trồng khoai lang.
Bạch Bách Sơn khϊếp sợ nhìn mảnh ruộng kia rồi tự nhủ:
"Bây giờ không phải là chớm đông hay sao? Thế nào mà đám mạ này lại tươi tốt như vậy?"
Đây cũng chẳng phải là vùng sông nước Giang Nam, gần tới ngày đông thông thường ruộng đồng đều trụi lủi, làm sao xuất hiện được mạ non như thế này?
Cao Thương thấy có vài nông phu đang đội nón rộng vành làm cỏ trong ruộng thì mon men hỏi thăm, nhưng cho dù hắn hỏi cách nào thì người kia đều không đáp. Hắn hơi tức giận liền tiến lại định lay người kia thì ai ngờ đó y như là người giấy, chỉ dùng một chút sức lực liền đã ngã lăn quay.
Cao Thương bị dọa sợ nhảy lên một cái rồi vội vàng ngồi xuống đỡ người, kết quả lúc lật mặt người ta lên hắn bỗng nhiên hét thảm một tiếng rồi bị dọa nhảy lên thêm cái nữa. Hóa ra thứ đó là "người" do rơm rạ kết thành được mặc áo mũ, trên mặt không có mắt mũi gì nằm im trên mặt đất dọa chết người ta.
Nhiễm Nhiễm cũng giật nảy mình. Nàng lại nhìn chăm chú mấy "người" đang làm việc trong ruộng thì phát hiện động tác của họ đều cứng ngắc, cả một đám đều hết sức quỷ dị.
Đúng lúc này một trận gió lớn tạt qua làm một vài kẻ trong số bọn chúng theo gió bay lên không trung xoay vài cái, đợi khi gió lặng thì lại lũ lượt rơi xuống lục tìm cuốc rồi đâu ra đấy tiếp tục lao động.
Nhiễm Nhiễm trông thấy sau lưng họ đều dán bùa, hiển nhiên là có người sai khiến chúng ra ruộng làm việc.
Đúng lúc này trên thân một con bù nhìn đột nhiên rơi xuống một con quạ, quạ đen nghoẹo đầu quan sát đoàn người Tô Dịch Thủy rồi đột nhiên mở ra cái mỏ dài nhọn, cạc cạc nói:
"Là người nào đến đấy?"