Tiến Công Sủng Phi

Chương 270




Edit: Phương Thục viện.

Beta: Chiêu Hoàng Thái phi.

Thẩm Ngữ Dung nhất thời không phản ứng kịp, mãi đến khi cung nữ gọi, nàng mới phục hồi tinh thần. Nhưng tinh thần nàng vẫn không tốt lắm, lúc ngồi đối diện với Thẩm Vũ vẫn lộ vẻ thất thần.

"Ngữ Dung, sao vậy, thân thể không thoải mái sao?" Thẩm Vũ đưa tay gõ nhẹ lên mặt bàn, gọi thần trí của Thẩm Ngữ Dung về.

"Không ạ, cô cô bận bịu như vậy, để con giúp một tay." Thẩm Ngữ Dung cong miệng nở nụ cười ngọt ngào, vội vàng che giấu tâm sự của mình.

"Kính Thần, con cũng sắp thành thân, ngày thường đều là Ngữ Dung giúp con giải buồn, hôm nay con cũng giúp con bé ra ngoài giải sầu một chút. Các con ở lại đây chỉ thêm làm phiền!" Thẩm Vũ nhìn nàng đã biết hôm nay tâm trạng nàng không tốt, đành nghĩ biện pháp đưa nàng ra ngoài chơi một lát.

Tề Kính Thần lúc này đang ngồi ở phía đối diện, Thẩm Vũ vốn gọi hắn đến đây để bàn bạc việc nghênh thú hai vị Lương đệ. Tuy nói các nàng không phải là Thái tử phi, nhưng tính đến bây giờ cũng tạm coi là chủ nhân của Đông cung, vậy nên chuyện này cần phải quan tâm một chút. Trong đó những việc cần lưu ý có rất nhiều, Thẩm Vũ phải nói rõ ràng với Tề Kính Thần.

Thẩm Vũ đã an bài như vậy, Tề Kính Thần cũng không phản bác gì, dù sao đối với chuyện nghênh đón nữ nhân tiến cung này hắn không có quá nhiều hứng thú. Chẳng qua về sau sẽ có thêm một người trên giường, chỉ cần không ảnh hưởng đến thời gian làm việc và nghỉ ngơi của hắn, hắn nghĩ rằng mình sẽ chịu đựng được.

Hai người một trước một sau rời khỏi Phượng Tảo cung, không hề suy tính mục đích gì, chỉ tùy ý đi dạo. Cuối cùng vẫn do Thẩm Ngữ Dung đề nghị, bọn họ đi tới Ngự Hoa viên. Tuy đã là đầu tháng tám nhưng Ngự Hoa viên vẫn muôn sắc muôn màu.

"Thần Thần biểu ca phải thành thân sao?" Ngồi ở lương đình giữa hồ, sau khi do dự một lát, Thẩm Ngữ Dung vẫn nhỏ giọng hỏi.

Tề Kính Thần hơi sửng sốt, không ngờ vị tiểu biểu muội này vừa mở miệng đã hỏi đến vấn đề này. Loại chuyện như thành thân này, trong mắt hắn chẳng qua chỉ là một việc mà hắn hiển nhiên phải trải qua, không hề để trong lòng. Nhưng ngẩng đầu nhìn nét mặt có chút khẩn trương của nàng, hắn bỗng cảm thấy dường như chuyện này cũng tương đối quan trọng.

"Hẳn là vậy, tất cả đều do phụ hoàng và mẫu hậu an bài." Hắn không ngồi trên ghế đá, chỉ nghiêng người dựa trên cột trụ hành lang, cách Thẩm Ngữ Dung một đoạn.

"Sau khi biểu ca thành thân, có phải muội sẽ không thể tìm huynh chơi đùa nữa? Mẫu thân nói chúng ta không thể cứ mãi như vậy, chờ đến lúc huynh có Thái tử phi, phải tránh tị hiềm!" Lúc này Thẩm Ngữ Dung mới chịu nói ra phiền não trong lòng, mày nàng nhíu chặt lại, ngay cả giọng nói cũng đầy vẻ phiền muộn.

Bởi vì quan hệ của hai người rất tốt, cung nhân đều lui rất xa lương đình, chỉ đứng từ xa nhìn lại, giữ không gian cho bọn họ nói chuyện.

Thật ra có rất nhiều người không thể giải thích nổi vì sao một người có tính tình lạnh nhạt như Thái tử gia lại đồng ý có quan hệ thân thiết với một người ương ngạnh như Mẫn Hoa Quận chúa. Rõ ràng tính tình hai người khác biệt như trời với đất, hơn nữa Thái tử gia thích thanh tĩnh, mà Mẫn Hoa Quận chúa lại không phải là người hiền thục, hai người đều tự cho mình là trung tâm, rất ít khi quan tâm đến cảm nhận của người khác. Nhưng cứ kỳ lạ như vậy, sau khi Thái tử gia hồi cung, quan hệ của hai người lại rất tốt, mọi người còn thấy mối quan hệ đó tốt hơn cả tình cảm huynh muội.

Ít nhất là Thẩm Ngữ Dung ở Thẩm vương phủ, cho dù nàng thường xuyên bắt nạt đệ đệ mình cũng không bình thản như vậy.

"Lần này không phải là nghênh đón Thái tử phi, huống chi cho dù sau này có Thái tử phi, cũng không cần phải sợ tị hiềm. Muội là biểu muội của ta, mẫu hậu muốn chúng ta ở chung thật tốt, muội và các nàng không giống nhau!" Tề Kính Thần chậm rãi nhăn mày, tựa hồ như đang không biết phải biểu đạt thế nào.

Lời hắn nói ra đều là lời trong lòng, trong suốt mười sáu năm nay, trong lòng hắn chỉ tồn tại hai nữ nhân đặc biệt. Một người là mẫu hậu, còn một người khác là biểu muội hắn - Thẩm Ngữ Dung. Nữ nhân trong mắt hắn đều giống như không khí, cho dù là nữ tử xinh đẹp đến mức nào, cho dù có cởi hết, hắn cũng khó sinh ra cảm giác gì. Nhưng hai người đó, dường như đã là một phần trong sinh mệnh hắn, không thể dứt bỏ.

Thẩm Ngữ Dung nghe hắn nói vậy liền lộ ra nét mặt vui mừng, không còn tối tăm như trước.

"Có những lời này của biểu ca, muội an tâm rồi! Khi hồi phủ muội nhất định sẽ nói với mẫu thân, sau này muội vẫn sẽ tiến cung thường xuyên!" Thẩm Ngữ Dung lập tức đứng dậy, chạy đến trước mặt Kính Thần, khua tay múa chân, không còn là bộ dáng tiểu thư khuê các mọi người thường thấy nữa.

Tề Kính Thần gật gật đầu, tuy rằng trên mặt không nở nụ cười, nhưng nét mặt lại nhu hòa hơn rất nhiều.

Đợi đến lúc hai người quay lại Phượng Tảo cung, Thẩm Vũ thấy tâm trạng Thẩm Ngữ Dung tốt hơn không ít, lúc này trong lòng mới dần buông lỏng.

Cuối tháng tám, cả kinh đô vô cùng náo nhiệt, cuối cùng cũng đến ngày Thái tử nghênh đón hai vị Lương đệ. Hai cô nương được chọn hiển nhiên đều là người tìm trăm dặm đường mới có được. Đêm Thái tử đại hôn, Thẩm Ngữ Dung ngủ trong phòng Phong Thiến một đêm, đuổi hai phụ tử Thẩm An Lăng phải ra thiên phòng ngủ.

"Tiểu nha đầu, càng lúc càng vô pháp vô thiên! Thôi, ta đành đưa Ngữ Phong đến nơi khác. Nhi tử, đi nào!" Thẩm An Lăng bế thằng nhóc đang ăn vạ trên giường đi, là phụ thân, hắn vô cùng dung túng Thẩm Ngữ Dung, thậm chí đã đạt tới trình độ cưng chiều.

"Cha, nương, tại sao hai người lại thiên vị tỷ tỷ! Rõ ràng tỷ ấy là người xấu, hôm qua còn lấy trứng gà gõ vào đầu con, thật sự đã gõ xuống, trứng gà đều vỡ ra hết!" Thẩm Ngữ Phong lập tức khua tay múa chân phản đối, giọng nói vô cùng lớn, tràn đầy vẻ lên án.

Thằng bé nhỏ hơn Thẩm Ngữ Dung bốn tuổi, sau khi Tề Kính Thần bị đưa ra khỏi cung mới được sinh ra. Vậy nên vị tiểu biểu đệ này không quá thân thiết với Thái tử gia. Thẩm Ngữ Phong và Thẩm Ngữ Dung đều là người giống nhau, người ngoài nhìn vào đều nghĩ tính tình bọn họ rất tốt, so với các bạn cùng trang lứa vô cùng thông tuệ hiểu lễ nghĩa, nhưng chỉ cần hai tỷ đệ này ở chung một chỗ, nhất định sẽ vô cùng ồn ào. Vậy nên Phong Thiến không dám cho bọn họ tiến cung cùng lúc, Thẩm Ngữ Dung còn có thể dựa vào chuyện bồi Thẩm Vũ nói chuyện để thường xuyên tiến cung, còn Thẩm Ngữ Phong chỉ có thể chịu thiệt thòi.

Cuối cùng tiếng lên án của Thẩm Ngữ Phong cũng dần biến mất, hiển nhiên đã bị Thẩm An Lăng ôm đi chỗ khác.

"May mà mẫu thân sinh cho con một đệ đệ, nếu không con còn phải chịu cảnh mấy di nương lắc lư trước mắt cả ngày!" Thẩm Ngữ Dung thất thần nhìn về phía cửa, cho dù nàng và Thẩm Ngữ Phong vừa gặp mặt đã ầm ĩ, nhưng nàng vẫn luôn hy vọng Thẩm Ngữ Phong được sinh ra.

"Được rồi được rồi, lúc nữ nhân đó càn rỡ con mới lớn bao nhiêu, có thể nhớ được bao nhiêu chuyện, vậy mà cả ngày đều oán giận! Những lời này đừng nói trước mặt Ngữ Phù, đến lúc con bé đau lòng, người khó chịu vẫn là con!" Phong Thiến đưa tay vỗ vào gáy nàng, giọng nói mang theo vài phần bất mãn.

Với tính tình kiêu ngạo của nàng lúc trước, sau khi gả vào Thẩm vương phủ, cuối cùng vẫn phải chịu đựng cảm giác chia sẻ trượng phu với nữ nhân khác. Lúc đó nàng chưa đứng vững gót chân, vốn nghĩ rằng sau khi có con sẽ có được ngày lành tháng tốt, nào ngờ lại có một nữ tử thanh lâu nhanh chân đến trước.

Vương phủ là thế gia, sao có thể không có thiếp thất! Huống chi lúc ấy Phong Thiến vẫn chưa có nhi tử, nếu nàng lập tức diệt trừ nữ nhân đó, nhất định sẽ phải rước lấy rất nhiều phiền toái. Nàng đành để mấy vị thiếp thất đó hung hăng ngang ngược bốn năm, mãi đến khi cái thai thứ hai của nàng là Thẩm Ngữ Phong, sau khi ở cữ, cứ thế đao to búa lớn mà trị tội những nữ nhân hậu viện đó.

"Con biết rồi, con sẽ không nói trước mặt tỷ tỷ! Thật ra con không còn nhớ rõ nữa, chỉ là thỉnh thoảng nghe đích cô nương phủ khác oán hậu di nương nhà họ thôi. Về sau nếu con thành thân, trượng phu nhất định không được có thiếp thất!" Thẩm Ngữ Dung thè lưỡi, làm mặt quỷ với Phong Thiến.

Phong Thiến sống từng ấy năm, ngoại trừ việc phải kìm nén tính tình để chấp nhận sự tồn tại của các nữ nhân khác, ngoài ra còn có chuyện ôm Thẩm Ngữ Phù đến phòng mình, coi nàng là đích trưởng nữ mà nuôi dưỡng. Chuyện đầu tiên là do nàng không tình nguyện, cho dù thời gian đã lâu, khi nhắc lại, lòng nàng vẫn vô cùng khó chịu. Còn chuyện thứ hai đều là chuyện vui mừng ngoài ý muốn.

Dưới sự nuôi dạy của Phong Thiến, Thẩm Ngữ Phù hoàn toàn là một tiểu thư khuê các điển hình, vô cùng thông tuệ, ẩn nhẫn, hiền thục. Gần như mọi từ ngữ ca ngợi đều có thể dùng trên người nàng, Thẩm Ngữ Phù ưu tú như vậy, vô cùng nổi danh khắp kinh đô.

Cũng bởi vì Thẩm Ngữ Phù quá mức ưu tú, Thẩm Ngữ Dung mới có thể sống vui vẻ như vậy. Không cần sống dưới những áp lực giáo điều nặng nề, lại có Thẩm An Lăng và Phong Thiến che chở, Thẩm Ngữ Dung dường như chưa từng gặp phải chuyện khó khăn nào, cuộc sống của nàng vẫn luôn thuận buồm xuôi gió.

Rất lâu trước kia, Phong Thiến đã từng nói với Thẩm Ngữ Dung thế này: "Từ một khía cạnh nào đó mà nói, Thẩm Ngữ Phù đại diện cho thể diện của Thẩm vương phủ, còn con chỉ cần đại diện cho chính mình là được. Bất cứ lúc nào, Thẩm vương phủ cũng là hậu thuẫn của con!"

Với tính cách này của Thẩm Ngữ Dung, Phong Thiến cũng không trông cậy nàng có thể vào một thế gia nhà cao cửa rộng làm con dâu trưởng. Phong Thiến đã sớm thương lượng trước với Thẩm An Lăng, về sau sẽ tìm một đệ tử dưới trướng của hắn, chỉ cần là người thành thật có thể chịu đựng khó khăn, mọi công danh lợi lộc của hắn sẽ do Thẩm vương phủ thay hắn lấy về, chỉ cần hắn đối tốt với Thẩm Ngữ Dung, cả đời chỉ có một nữ nhân là nàng, như vậy hắn liền trở thành con rể của Thẩm vương phủ.

"Nương, người nói xem, hôm nay biểu ca nghênh thú một lúc hai vị Lương đệ, đêm nay hắn sẽ chọn ngủ cùng ai?" Cuối cùng Thẩm Ngữ Dung cũng đủ dũng khí để hỏi ra nghi vấn trong lòng.

Nàng mặc bao trắc trở để đuổi Thẩm An Lăng và Thẩm Ngữ Phong ra khỏi phòng chính là vì muốn hỏi chuyện này. Đối với Phong Thiến, nàng luôn là một đứa trẻ không có bí mật gì, mẫu thân sẽ vĩnh viễn thay nàng giải quyết hết mọi vấn đề.

Thẩm Ngữ Dung vừa nói xong, Phong Thiến lập tức kinh ngạc. Năm nay Thẩm Ngữ Dung mười hai tuổi, rất nhiều cô nương nhà khác đến độ tuổi này đã bắt đầu tìm nhà chồng để đính hôn, nhưng Thẩm Ngữ Dung lại không muốn tự giác về chuyện này, luôn giống một đứa trẻ trước mặt Phong Thiến.

"Con thật là, sao lại dám hỏi vấn đề không đàng hoàng này! Cô nương thế gia không nên nói bậy như vậy!" Phong Thiến vừa yêu vừa giận lấy tay gõ lên trán của nàng, trên mặt lộ ra vẻ không chấp nhận được.

Cuối cùng Thẩm Ngữ Dung cũng không có được đáp án, nhưng vẫn có người tò mò giống nàng, đó là Thẩm Vũ. Tuy rằng Thẩm Vũ không nói ra, nhưng vấn đề này vẫn luôn quanh quẩn trong lòng nàng. Nàng vẫn chưa hỏi Tề Kính Thần, cũng không biết liệu có thể hỏi được hay không.

Sáng sớm ngày hôm sau, Thái tử dẫn hai vị Lương đệ đến thỉnh an. Hai vị Lương đệ này là tự tay Thẩm Vũ chọn lựa, trùng hợp thay các nàng đều là thân thích của người quen. Một người là chất nữ của Nguyễn Ngọc, một người khác là chất nữ của Thôi Cẩn.

Trước khi kính trà, hai vị ma ma đã sớm lấy mâm dâng hai tấm khăn cho Thẩm Vũ xem qua. Trên mỗi tấm khăn trắng tinh đều có vết máu đỏ ở mặt trên, hiển nhiên tối qua hai vị Lương đệ đã mất đi tấm thân xử nữ.

Thẩm Vũ chậm rãi nhướng mày, theo bản năng nhìn qua ba người đang quỳ gối giữa điện. Tề Kính Thần vẫn là dáng vẻ bất động như núi, còn khuôn mặt của hai vị Lương đệ đều thẹn thùng đến mức đỏ bừng, ngay cả đầu cũng sắp vùi vào ngực. Trên mặt Thẩm Vũ lộ ra vài phần tươi cười, lại một lần nữa cẩn thận đánh giá Tề Kính Thần, ánh mắt lộ ra một chút buồn cười.

Thật là nhìn không ra, tiểu tử thối, một đêm liền ngủ với hai nữ nhân! Không hề lạnh nhạt ai!

Sau khi Đông cung cùng lúc đón chào hai vị nữ chủ nhân, Thẩm Vũ liền giao mọi việc ở Đông cung cho các nàng ấy, nàng cũng có thêm thời gian thanh nhàn. Vô số nô tài ở Đông cung bắt đầu dùng hết tâm tư để lấy được sự yêu thích của hai vị Lương đệ, chỉ sợ bản thân vô ý một chút sẽ đắc tội với chủ tử.

Nhưng đối với nam chủ nhân của Đông cung là Thái tử, sự tồn tại của các nàng vẫn không hề ảnh hưởng đến hắn. Hắn vẫn như ngày thường đi đi về về, ngoại trừ việc ăn cơm, ngủ nghỉ, dường như thời gian còn lại hắn đều không ở Đông cung, một là đến trại nuôi ngựa luyện tập cưỡi ngựa bắn cung, hai là đến Ngự Thư phòng đọc sách, thỉnh thoảng còn bị Hoàng thượng triệu đến Long Càn cung bàn một chút về chuyện thiên hạ hiện tại.

Ngay cả lúc tối trời, sau khi rửa mặt, hắn cũng vào thẳng phòng mình nghỉ ngơi. Ngoại trừ hôm đại hôn phải hoàn thành nhiệm vụ của mình, hắn chưa từng bước vào phòng hai vị Lương đệ lần nào nữa. Hai nữ chủ nhân ở Đông cung dường như không khác vật trang trí là mấy. Nếu không phải đã động phòng hoa chúc vào đêm thành thân ấy, sớm biết Thái tử gia là một người sinh long hoạt hổ, tinh lực tràn đầy, nhất định các nàng đã cho rằng Thái tử không được! Không thì làm gì có nam nhân nào vừa cưới nữ nhân về đã không quan tâm như vậy.

Một tháng trôi qua, Thẩm Vũ đã sớm biết tình thế lúc này ở Đông cung. Người làm mẫu hậu như nàng lại một lần nữa trở nên bối rối. Một nam nhân vừa mới khai trai, không phải sẽ tinh lực tràn đầy, muốn ngừng mà không được ư? Sao con trai nàng lại có dáng vẻ thanh tâm quả dục như thế! Vậy làm sao nàng không nôn nóng được!

Thẩm Vũ gọi Tề Kính Thần đến Phượng Tảo cung nói chuyện, khi nhắc đến chuyện thị tẩm này, tuy rằng Thẩm Vũ không nói thẳng ra, nhưng cũng đủ để hắn hiểu nên tới phòng của hai vị Lương đệ thường xuyên, nếu không làm sao có thể có con nối dõi.

Nhưng đối với đề tài này, Tề Kính Thần cảm thấy vô cùng mâu thuẫn, thấp giọng nói: "Mẫu thân, nhi thần mới mười sáu tuổi, không vội. Huống chi loại chuyện như có con nối dõi này, chẳng phải nên để Thái tử phi có trước tiên sao, nếu không thì thật không công bằng!"

Nghe hắn nói như vậy, Thẩm Vũ cũng cảm thấy rất có lý. Dù sao nàng cũng là Hoàng hậu, là chính thê, từ khía cạnh nào đó mà nói, trong lòng nàng vẫn suy nghĩ phải duy trì cho chính thê một địa vị tuyệt đối không thể lay động.

"Hay là mẫu hậu lại tìm tiếp cho con một Thái tử phi?" Thẩm Vũ do dự một lát, sau đó hỏi một câu thăm dò.

Thật ra trong lòng nàng vẫn có chút mâu thuẫn, sau khi Hoàng thượng chỉ độc sủng một người là nàng, nàng lại chỉ sinh hạ một Hoàng tử là Tề Kính Thần, sau này bụng cũng không còn động tĩnh gì, Thái y lại càng không tra ra. Tuy rằng Tề Ngọc không nói gì, nhưng chính nàng lại cảm thấy vô cùng khó chịu, giống như đang để hắn phải chịu thua thiệt.

Vậy nên làm một Hoàng hậu, đương nhiên nàng luôn hy vọng có thể sớm ngày bế tôn tử, không thể chờ đến lúc Tề Kính Thần gặp được người hắn thích thật sự, lúc đó hậu cung lại đơn bạc con nối dõi.

"Mẫu hậu, con thật sự không vội. Nếu người quá nhàn rỗi, vậy lại thay hoàng huynh tìm một vị Vương phi. Năm nay huynh ấy đã mười tám tuổi rồi!" Tề Kính Thần vô cùng thông minh dời đề tài đến chuyện khác, lúc hắn nhìn Thẩm Vũ, ánh mắt vô cùng nghiêm túc.

Lời Thẩm Vũ chưa nói xong cứ vậy chặn ngang cổ họng. Đại Hoàng tử vẫn luôn nuôi bên người nàng, thân thiết như nhi tử ruột thịt, vậy nên Thẩm Vũ nghĩ nên tìm cho hắn một thê tử thật tốt. Nhưng những cô nương thế gia đó phần lớn đều đặt tâm tư trên người Thái tử, đối với một người có thân thể tàn tật như Đại Hoàng tử, rõ ràng là không có bao nhiêu hứng thú.

Thẩm Vũ không muốn Tề Kính Hiên phải chịu ấm ức, mấy tháng trước, Tề Ngọc đã phong cho Tề Kính Hiên làm Vương gia. Nhưng vì hắn chưa thành thân, tạm thời chưa dọn ra khỏi cung, nhưng vương phủ đã sớm cho người tu sửa.

Tề Kính Hiên là Đại Hoàng tử của Đại Tần, là Hiên Vương gia chạm vào bỏng tay, nào có chuyện hắn thích cô nương nhà người ta, chỉ có chuyện cô nương nhà người ta đi nịnh bợ hắn. Vậy nên chọn tới chọn lui, Thẩm Vũ vẫn không tìm ra một vị cô nương làm nàng vừa lòng!