Tiến Công Sủng Phi

Chương 133




Edit: Tồ Dung hoa.

Beta: Chiêu Hoàng Thái phi.

Một lát sau, Tề Ngọc mới dịu lại đôi chút. Hắn ngồi ngay ngắn, sai Lý Hoài Ân gọi thái y tới.

“Trẫm muốn xem thử, lời ái tần nói rốt cuộc là thật hay giả!” Tề Ngọc dựa người vào thành xe, tuy sắc mặt đã trở lại bình thường nhưng lông mày nhíu chặt, đôi mắt khép hờ, dáng vẻ không thèm để ý đến Thẩm Vũ.

Nghe hắn nói thế, Thẩm Vũ vốn còn ủ rũ lập tức lấy lại chút tinh thần, trên mặt lộ vẻ giảo hoạt.

“Hoàng thượng xem thử là được!” Giọng của Thẩm Vũ lập tức trở nên mềm mại, có vẻ như đã không còn để ý đến chuyện vừa rồi nữa.

Nghe thấy giọng nói vui vẻ của nàng, nam nhân nhẹ nhàng mở một mắt nhìn sang, trên mặt Thẩm Vũ quả thật có chứa ý cười nhè nhẹ. Khóe môi Tề Ngọc cũng theo đó hơi nhếch lên, nhưng hắn lại xoay mặt sang chỗ khác, không nói chuyện với nàng.

“Tham kiến Hoàng thượng và Xu Tu nghi.” Thái y dẫn Vân Khê lên xe ngựa.

Tề Ngọc từ từ mở mắt, theo bản năng đưa mắt nhìn Vân Khê trốn sau lưng thái y. Vì đang ở trong xe ngựa không thể đứng, nên lúc hai người hành lễ trông có vẻ rất gò bó.

“Mau xem cho Xu Tu nghi đi, ban nãy nàng ấy không cẩn thận để ngón tay chọc vào miệng vết thương, không biết miệng vết thương có bị rách không!” Tề Ngọc phất tay, miễn lễ cho thái y và Vân Khê.

Thái y bắt mạch cho Thẩm Vũ trước, hình như vì để kiểm chứng lời Thẩm Vũ nói, đôi mắt Tề Ngọc luôn nhìn chằm chằm Vân Khê. Tất nhiên là Vân Khê đã nhận ra ánh mắt của Hoàng thượng, cả người nàng ta trông rất khẩn trương, cúi thấp đầu, đến một động tác nhỏ cũng không dám nhúc nhích.

Tề Ngọc hơi nhướng mày, hắn ngồi trên địa vị cao ngần ấy năm, có thể sống sót từ tay những nữ nhân nham hiểm và ác độc đó; không có âm mưu ngấm ngầm hay thủ đoạn công khai nào mà hắn chưa từng nhìn thấy. Bởi vậy, mắt nhìn người của hắn cực chuẩn, quả thực giống y như lời Thẩm Vũ nói.

Vân Khê cúi đầu, không dám nhìn Hoàng thượng, thậm chí nàng ta còn vô cùng nhạy cảm với hắn. Không phải nàng ta có tình cảm, cũng không phải đơn giản là sự sợ hãi và luống cuống như cung nhân bình thường, khi đối mặt với Hoàng thượng, Vân Khê có một cảm giác bài xích xuất phát từ bản năng.

“Ngươi tên là gì?” Tề Ngọc chỉ tay vào Vân Khê, cả người từ từ nghiêng về trước, tựa như hắn rất có hứng thú với Vân Khê.

Đối mặt với câu hỏi của Hoàng thượng, Vân Khê không tự chủ được mà run run, cơ thể vô thức lùi về sau. Tựa như Hoàng thượng là một nguồn bệnh truyền nhiễm nào đó, nàng ta vội vàng tránh né.

“Nô tỳ là Vân Khê, cung nữ của Tư Dược ti.” Vân Khê ép giọng thật thấp. Nàng ta cúi đầu, không dám nhìn Hoàng thượng, hai tay để hai bên, dùng sức túm lấy làn váy.

Đối với biểu hiện của cung nữ này, Tề Ngọc càng thêm tò mò. Mắt Thẩm Vũ cũng nhìn chằm chằm về bên này, nàng khẽ nhíu đôi mày xinh xắn, nàng thầm nghĩ, chắc không phải nàng đánh bừa mà cũng đánh trúng chuyện đấy chứ?

“Bôi thuốc cho Xu Tu nghi đi!” Lúc thái y chẩn bệnh xong, Tề Ngọc lập tức phất tay, ý bảo Vân Khê qua đó bôi thuốc.

Vân Khê gấp rút bò dậy, khom lưng đến trước mặt Thẩm Vũ, nhẹ nhàng vén ống quần Thẩm Vũ lên, rồi cởi giày cho nàng. Nàng ta tháo miếng vải băng vết thương xuống, động tác vô cùng cẩn thận. Chẳng qua là, đầu nàng ta càng vùi càng thấp, gần như sắp dán lên đùi Thẩm Vũ.

Thẩm Vũ thấy Vân Khê như vậy, sắc mặt ngày càng ngưng trọng. Nàng bỗng nhiên nghiêng đầu, gọi Tề Ngọc một tiếng: “Hoàng thượng.”

Vân Khê cầm chiếc khăn sạch, nhưng không run rẩy như vừa rồi, sắc mặt hơi khẩn trương, trông như đang cố gắng bình tĩnh lại.

Đối với biểu hiện lần này của Vân Khê, Tề Ngọc nhìn thấy hết, hắn nhíu mày, thản nhiên nhìn Thẩm Vũ: “Có chuyện gì?”

Thẩm Vũ nở một nụ cười ngọt ngào, nũng nịu nói: “Không gì ạ, tần thiếp chỉ muốn Hoàng thượng nhìn tần thiếp thay thuốc thôi. Để lần sau, chân của ai kia đừng động vào miệng vết thương, đau chết tần thiếp.”

Tề Ngọc lạnh lùng nhìn nàng. Tuy biết Thẩm Vũ muốn hắn sang đó để thử Vân Khê, nhưng lòng hắn vô cùng khó chịu, hận không thể sang bên đó đá lên cổ chân của nữ nhân kia mấy phát. Để nàng hiểu đau đớn thật sự là gì!

Dù rất không muốn, nhưng Tề Ngọc vẫn ngoan ngoãn đi tới, ngồi ngay ngắn bên cạnh Thẩm Vũ. Vân Khê vốn còn đang quỳ trên đất thay thuốc cho Thẩm Vũ, khi Hoàng thượng sang đây thì lại trông như Vân Khê đang quỳ dưới chân hắn.

Hoàng thượng tới gần như thế càng làm cho Vân Khê khẩn trương hơn. Nàng ta hít sâu một hơi, cầm khăn vải quấn quanh cổ chân Thẩm Vũ, chỉ là đầu ngón tay nàng không ngừng run rẩy.

“Đợi đã, chỗ này quấn chặt một tí. Tối ngủ nàng ấy khá nghịch, hay lộn xộn, quấn chặt sẽ dễ tránh…” Tề Ngọc vẫn luôn chăm chú nhìn động tác của Vân Khê. Lúc thấy nàng ta băng hơi lỏng thì lập tức vươn tay chạm nhẹ vào cổ chân Thẩm Vũ.

Có điều, hắn làm như vô tình, ngón tay chạm vào mu bàn tay Vân Khê. Ngay lúc hắn kiên nhẫn nói chuyện thì không ngờ mu bàn tay lại bị người ta cào, xuất hiện năm vệt máu, cảm giác đau đớn lập tức xông lên đầu.

Hầu như sự chú ý của bốn người trong xe ngựa đều chuyển đến mu bàn tay của Hoàng thượng. Vân Khê nhấc tay lên, vẫn giữ nguyên tư thế năm ngón tay cong, móng tay dài còn dính miếng da trên mu bàn tay Hoàng thượng.

“Nô tỳ đáng chết, xin Hoàng thượng tha mạng! Nô tỳ không cố ý!” Vân Khê vội vã quỳ sấp trên mặt đất, liên tục dập đầu, không ngừng cầu xin.

Thẩm Vũ và Tề Ngọc hơi ngẩn người ra, bọn họ vốn không ngờ Vân Khê sẽ có phản ứng như thế này! Tề Ngọc nhìn vệt máu trên mu bàn tay, sắc mặc hoàn toàn lạnh xuống. Hắn lớn thế này, chỉ có nữ nhân Thẩm Vũ kia, khi bị hắn khinh khi mới dám ra tay với hắn. Thế mà giờ khắc này, một cẩu nô tài thấp hèn lại dám cào hắn!

“Đứng dậy đi.” Tề Ngọc nhàn nhạt nói một câu, cố gắng nhịn không nổi đóa.

Thẩm Vũ ở bên cạnh khẽ nhướng mày, nàng cho rằng hắn sẽ nổi cơn giận lôi đình, không ngờ hắn chỉ nhẹ nhàng nói một câu như thế.

Vân Khê quỳ trên sàn thở phào nhẹ nhõm, nàng ta từ từ đứng dậy, Nhưng nàng ta vừa mới chuẩn bị bước sang bên cạnh, bên hông đã bị người ta đạp một phát.

Thẩm Vũ vừa thấy người bên cạnh đứng dậy, chưa kịp nhìn rõ thì Vân Khê đã bị đá lăn trên sàn xe. Rõ ràng là Tề Ngọc dùng tới bảy phần sức, cơ thể Vân Khê văng ra một đoạn ngắn, lúc rơi xuống sàn xe thì đầu va vào thành xe, vang lên một tiếng “cốp” vang dội.

“Tìm nữ nhân ngu xuẩn này từ đâu ra vậy, dám làm bẩn tay trẫm!” Mặt Tề Ngọc u ám, trán nổi đầy gân xanh, hiển nhiên là tức giận không ít.

Giọng hắn vừa vang lên, Thẩm Vũ lập tức lanh trí lấy khăn gấm trong tay áo ra đưa cho hắn. Tề Ngọc nhận khăn gấm cẩn thận lau vết máu trên mu bàn tay, vẻ u ám trên mặt không hề giảm.

“Hoàng thượng, đây là thuốc trị thương, người thoa một ít lên mu bàn tay, lát nữa sẽ hết đau ngay!” Tuy thái y sợ Hoàng thượng giận lây sang ông, nhưng đây là chuyện nằm trong phạm vi chịu trách nhiệm của mình, cũng chỉ có thể căng da đầu lại gần, trong tay cầm một chiếc bình sứ tinh xảo.

Tề Ngọc giật lấy bình sứ trong tay thái y. Bỗng nhiên, hắn nhấc tay chỉ vào cửa xe ngựa, lạnh lùng nói: “Cút hết cho trẫm, còn Xu Tu nghi, trẫm sẽ tự băng bó cho nàng!”

Thái y liếc nhìn Vẫn Khê vẫn còn nằm đó, âm thầm thở dài. Vốn dĩ, chuyện đến chăm sóc Xu Tu nghi này phải do cung nữ tới, Vân Khê xung phong nhận việc nên mới thay đổi qua loa. Bây giờ thì hay rồi, tự vác đá đập chân mình.

Tuy thái y cảm thấy Vân Khê đáng thương, nhưng không dám trái ý Hoàng thượng, ông vội quay đầu, xốc màn xuống xe ngựa. Vân Khê chậm chạp vùng vẫy trên sàn, trông như muốn bò dậy. Nhưng vừa nãy, Tề Ngọc đá một cước vào eo, bây giờ đau không chịu được, nàng ta không còn sức để bò dậy nữa.

Mặt Vân Khê trắng bệch, đôi môi cắn chặt, hốc mắt đỏ hoe. Nàng ta đang sốt ruột, thậm chí nàng ta còn có thể cảm nhận được ánh mắt lạnh lẽo và chán ghét của Hoàng thượng rơi trên người mình, tựa nhưng có vô số thanh đao đang lăng trì [1] mình.

[1] Lăng trì: Hình phạt thời phong kiến, trước tiên là chặt bỏ tay chân, sau đó mới chặt đầu.

“Trẫm bảo ngươi cút xuống xe, ngươi không nghe thấy à?” Tề Ngọc nhướng mày, vẻ không kiên nhẫn trên mặt càng rõ hơn, rõ ràng là đã sắp chạm tới giới hạn nhẫn nhịn cuối cùng của hắn.

Cơ thể Vân Khê run lên, cuối cùng nàng ta chỉ có thể quỳ một gối xuống đất, gắng gượng bò về phía cửa xe, đau đớn trên eo kích thích thần kinh từng chút một, làm cho nàng ta có thể vỡ vụn bất cứ lúc nào.

“Lý Hoài Ân, vào đây kéo tiện tì này xuống xe!” Lửa giận trong lòng Tề Ngọc ngày càng lớn, tuy hắn muốn trực tiếp đá nàng ta xuống, nhưng lại sợ bẩn giày mình, nên hắn bèn cao giọng hô một câu.

Có điều, lời nói của hắn không được ai trả lời. Sau một lúc yên tĩnh, giọng nói yếu ớt của Lý Hoài Ân mới vang lên.

“Hoàng thượng, nô tài, ọe…” Lời còn chưa nói xong, Lý Hoài Ân đã khom lưng nôn tiếp. Hắn tựa người vào vách xe bên ngoài, gắng gượng đứng thẳng, dạ dày cồn cào.

Mấy ngày liền gấp rút lên đường, sớm đã làm hắn ngất lên ngất xuống, bây giờ hắn như đang ở tình trạng thoi thóp. Nhưng Hoàng thượng sai bảo, hắn thật sự không dám không theo.

“Đợi nô tài nôn xong, dạ dày nô tài khó chịu, ọe…” Hắn cố gắng nói thành một câu, nào ngờ cơn buồn nôn lại dâng lên, hắn chỉ có thể tiếp tục ghé vào cạnh xe ngựa, nôn đến nỗi tối tăm mặt mày.

Lúc này, Tề Ngọc thật sự đã bị chọc giận. Một cơn gió thổi tới, chẳng may cuốn theo mùi nôn của Lý Hoài Ân chui vào trong xe. Ngay tức khắc, bệnh sạch sẽ của Tề Ngọc bạo phát, lại nghe thấy tiếng nôn không ngừng ở bên ngoài của Lý Hoài Ân, Tề Ngọc sắp nôn tới nơi. Hắn vội vàng bước tới, đá thêm hai cước lên eo Vân Khê, nàng ta lập tức ngã nhào xuống xe ngựa.

Cung nhân cạnh đó giật nảy mình. Minh Âm và Minh Tâm trông thấy Vân Khê, hai người nhìn nhau, rồi chầm chậm bức tới, một trái một phải đỡ nàng ta lên.

“Lý Hoài Ân, ngươi dám nôn bên cạnh xe ngựa của trẫm à, gan chó lại to lên rồi! Đến lúc trở về hoàng cung xem trẫm có lột da ngươi ra không! Tiếp tục lên đường!” Âm thanh lôi đình của Tề Ngọc truyền ra, phu xe tất nhiên không dám làm trái ý hắn. Thị vệ đằng trước vừa bắt đầu di chuyển, xe ngựa bên này đã lập tức tiến lên.