Tiến Có Thể Công, Lui Có Thể Thụ

Chương 3




Tiểu thiếu gia cảm thấy như vậy không được, cậu quyết định mang Kiều Lạc đến trước mặt người nhà xoát cảm giác tồn tại, mắt thấy tai nghe.

Vì vậy, đến cuối tuần tiểu thiếu gia liền hẹn Kiều Lạc cùng nhau ăn cơm.

Vẫn là tại nhà hàng của nhà cậu.

Tiểu thiếu gia nho nhã lễ độ, thân sĩ phong độ mười phần, gọi món xong còn muốn trải khăn tam giác thay Kiều Lạc, chiếu cố đến thập phần chu đáo, tự nhận biểu hiện thân cận hơn so với cùng học trưởng rất nhiều.

Trong lúc chờ cơm, tiểu thiểu gia quét một vòng xung quanh như rada. Ánh mắt quét từ cửa đến ngoài đường, từ ngoài đường lại quét về bàn ăn.

Kiều Lạc thấy ánh mắt không yên của tiểu thiếu gia, hỏi: "Có phải còn đợi người nào không?"

Tiểu thiếu gia lắc lắc đầu, vội vàng nói: "Không có, chỉ hai chúng ta."

Sau đó thấy học trưởng từ cửa đi đến.

Tiểu thiếu gia lập tức lên tinh thần, tiến vào trạng thái chuẩn bị chiến đấu, giống như gà trống nhỏ kiêu ngạo.

Quả nhiên!

Hắn lại đến đây!

Quỷ đáng ghét!

Quỷ đáng ghét không chút nào tự biết, rất tự nhiên đi tới, cười với cậu, nói: "Bạn nhỏ thích mời người ăn cơm ở đây a? Lần trước cùng tôi ăn cơm cũng không tới nơi này?"



Cười đến câu người như vậy, còn châm ngòi ly gián!!

Chuông cảnh giác trong lòng tiểu thiếu gia vang lên, vội vàng cùng Kiều Lạc giải thích: "Hắn kèm tớ học bổ túc, tớ vì cảm tạ hắn mới mời hắn ăn cơm."

Kiều Lạc "Oh" một tiếng, hỏi: "Vậy hôm nay học trưởng cũng là đến ăn cơm cùng sao?"

Tiểu thiếu gia: "Hôm nay tớ chỉ mời cậu! Hắn......"

Cậu cái khó ló cái khôn, nói: "Hắn là khách hàng quen!"

Học trưởng không nhịn được cười, nói: "Không nghĩ tới có thể gặp được cậu. Có thể ngồi chung bàn không?"

Tiểu thiếu gia: "Không được!"

Kiều Lạc: "Cùng nhau đi."

Tiểu thiếu gia: "......"

Đồ lừa đảo! Rõ ràng chính là đi theo chúng ta tới!

Học trưởng ngồi xuống vị trí bên cạnh tiểu thiếu gia, khoan dung mà cười với cậu, nói: "Bạn nhỏ còn rất phản nghịch."

Tiểu thiếu gia trừng mắt liếc hắn một cái, oán hận nói: "Lão nam nhân thật không thú vị."

Lần đầu hẹn hò của tiểu thiếu gia cùng Kiều Lạc hư hư thực thực, đã kết thúc bằng việc tranh cãi với học trưởng suốt một giờ đồng hồ.

Kiều Lạc một bên ăn thịt bò một bên nghe, cười đến đau bụng.

Cơm nước xong, tiểu thiếu gia lôi kéo muốn đưa Kiều Lạc về nhà, còn chưa ra khỏi nhã gian, lại bị túm áo.

Tiểu thiếu gia: "!!!!"

Tiểu thiếu gia tạc mao nhìn học trưởng, tức giận: "Ạnh lại động tay động chân!"

Học trưởng buồn cười nhìn tiểu thiếu gia, tăng thêm lực đạo trên tay, tay kia xoa xoa đầu cậu, nói: "Cậu uống rượu, tôi đưa hai người trở về."

Trước khi tiểu thiếu gia phẫn nộ còn nói: "Cậu chỉ không cho tôi đâm mặt, tôi không đâm."

Tiểu thiếu gia: "......"

Tiểu thiếu gia rất tức giận, chờ từ lúc học trưởng đưa Kiều Lạc về nhà cho đến khi đưa cậu đến dưới lầu, tiểu thiếu gia nghẹn khí mà đưa tay vò loạn tóc học trưởng, nói: "Đầu cũng không cho xoa!"

Nói xong xoay thân chạy vào cửa nhà.

Có cảm giác sợ hãi kỳ quái, cảm thấy có thể đánh không lại học trưởng.

Học trưởng ở phía sau bật cười, bất đắc dĩ nhìn người chạy xa, nghĩ: Lúc tức giận cũng thật đáng yêu.

Tiểu thiếu gia theo đuổi bạn trai không rời không bỏ.

Lần đầu tiên hẹn hò ăn cơm bị học trưởng quấy nhiễu kết thúc, cậu lại hẹn Kiều Lạc đi xem vũ kịch.

Thời điểm theo đuổi Kiều Lạc đã thành thói quen biến thành rađa quét học trưởng, tiểu thiếu gia ngồi nghiêm chỉnh tại chỗ, luôn cảm thấy quỷ đáng ghét không biết khi nào sẽ xuất hiện.

Đèn trong rạp chiếu phim hôn ám, phim sắp bắt đầu, học trưởng cũng không xuất hiện.

Tiểu thiếu gia thở dài nhẹ nhõm một hơi.

Chính là lại cảm thấy không khí làm sao không quá đúng.

Tiểu thiếu gia lắc lắc đầu, không hề miên man suy nghĩ, đem lực chú ý của mình phóng tới người bên cạnh, có điểm giống như cầu khích lệ mà nói: "Vé này rất khó mua, tớ lợi hại không?"

Kiều Lạc nể tình nói: "Lợi hại."

Hai người nghiêm túc xem phim, nội dung phim tiến hành đến một nửa, trong rạp bỗng nhiên mất điện.

Tiểu thiếu gia sợ tối.

Đây là tật xấu từ nhỏ đến lớn của cậu, trong nhà luôn để đèn ngủ mỗi tối cho cậu.

Cậu đương nhiên mà cho rằng, chính mình còn sợ tối, khẳng định là Kiều Lạc càng sợ tối hơn.

Tiểu thiếu gia mạnh mẽ giả bộ bình tĩnh, mượn cơ hội kéo tay nhỏ bé của Kiều Lạc, thanh âm đều phát run mà nói: "Đừng, đừng sợ."

Sau đó cậu cảm nhận được hơi thở quen thuộc tới gần.

Thanh âm của học trưởng tiến vào lỗ tai cậu, mềm nhẹ trấn an mà nói: "Tôi ở đây, không có việc gì, tôi nắm cậu."

Tiểu thiếu gia một bàn tay cầm lấy tay Kiều Lạc, tay còn lại thì bị một bàn tay ấm áp khô ráo khác bao lấy.

Một khắc bị nắm lấy kia, tim của tiểu thiếu gia bỗng nhiên bang bang nhảy thành một mảnh.

Thân thể cậu cứng ngắc, hô hấp cũng không thông thuận.

Tiểu thiếu gia nghĩ, hắn nhận nhầm mình là Kiều Lạc sao? May mắn cảnh tối lửa tắt đèn thấy không rõ.

Quên đi, để cho hắn chiếm một hồi tiện nghi vậy.

Cậu không dám bỏ tay của học trưởng ra, liền cứ như vậy im lặng bị nắm lấy, lực chú ý tập toàn bộ vào tay bị nắm.

Hắn sao lại tới nữa a!

Tiểu thiếu gia hậu tri hậu giác mà nghĩ.

Cũng thật đáng ghét.

Bất quá...... Mình cũng không còn sợ tối như vậy.