Tiệm Trà Bánh Dâu Tây

Chương 6




Hôm nay là ngày nghỉ tuần của Hiểu Ngụy nên ba người còn lại cũng đóng tiệm để dọn dẹp vệ sinh sạch sẽ. Nói là ba nhưng thực chất chỉ có Tuyết Nhi và Phó Nghĩa làm mà thôi, Diêu Tinh tập trung chơi game đến cau mày, thỉnh thoảng lại nhắc nhở một chút.

"Tuyết Nhi, nhớ lau kĩ cả lá cây đấy!"

"Này...trong lúc bọn em làm cật lực thì anh ngồi chơi hả? Đã vậy em gọi tiểu Ngụy đến cho biết tay"

Hiểu Ngụy vốn tính vô cùng sạch sẽ, căn bếp làm bánh của cậu không cần họ phải động tay vào chút nào. Mỗi lần đến kì dọn vệ sinh, cậu lại tranh hết việc của mọi người, dọn sạch tới mức chủ tiệm phải mở cửa đón chút bụi để dễ thở hơn.

"Dạo gần đây em ấy trông tiều tụy quá. Cũng không ăn trưa cùng mọi người. Tiểu Tuyết à, chuyện gia đình em ấy là như thế nào thế?"

Phó Nghĩa vừa lau cốc vừa thở dài, cậu nhóc mấy hôm gần đây đều nói đã mang đồ ở nhà đi ăn rồi, không cần anh phải cắm thêm cơm cho mình làm gì. Đã thế vai còn dán đầy cao nữa, mặt mũi hốc hác thiếu ngủ thấy rõ luôn.

"Bố em ấy ham mê mạt chược từ hồi hai anh em còn bé xíu. Cũng vì ông ta không chăm lo cho Hiểu Ngụy...mới khiến em ấy thành ra như bây giờ. Còn mẹ...bỏ đi, đừng nhắc đến"

Tuyết Nhi tức đến muốn rơi nước mắt, Diêu Tinh đi tới chép miệng, búng trán cô một cái rồi giật lấy chổi lau nhà. Miệng đang ngậm điếu thuốc liền bị Tuyết Nhi dành lấy, đôi môi hồng đỏ kia hít một hơi nhả ra làn khói trắng rồi trả lại cho anh. Diêu Tinh có vẻ cũng quen rồi, chỉ hơi chép miệng khi đầu lọc dính đầy son mà thôi. Phó Nghĩa ngừng lại động tác mất vài giây, rồi lại cúi đầu làm tiếp việc của mình.

"Tôi in tờ rơi rồi đấy, mai cô cùng Hiểu Ngụy đi phát với nhau."

Thật ra không có khách cũng không khiến anh chết đói được, nhưng các nhân viên thì suy sụp lắm rồi, họ nghĩ ông chủ ham chơi kia sẽ đóng tiệm sớm mất thôi.

"Ắt chì!"



Hiểu Ngụy ngủ dậy mà đổ mồ hôi như mưa, mấy hôm nay đều tắm nước lạnh, tối chỉ dám mở cửa mà không bật quạt. Thời tiết hôm nay oi bức hơn bình thường nữa chứ.

Hôm nay có vài người đã nhắn tin thuê cậu theo số điện thoại để trên web. Là đưa đồ ăn lên các văn phòng cao tầng, người giao đồ ăn không được phép đi thang máy của công ty lên, mà một đơn này mất thời gian ngang mấy đơn khác nên nhiều người chấp nhận đi thuê đưa lên hộ. Hiểu Ngụy lấy giá rất rẻ nên được nhân viên này thuê đến mấy lần rồi.

"Cái này ở tầng 15, đơn đây. Chưa thanh toán nhé, xong đơn thì cậu chuyển khoản cho tôi"

Hiểu Ngụy gật đầu, xong đơn này còn phải chạy đến công trường xây dựng nữa. Tầng 15 là văn phòng của Lục Thị, Hiểu Ngụy cầm theo đơn toàn là trà sữa, leo đến tầng thứ 8 đã phải đứng lại nghỉ một chút. May mà đã cầm theo nước, không thì đã héo khô mà leo cầu thang tiếp rồi.

Hiểu Ngụy đưa đơn tới bàn lễ tân, thở còn không ra hơi, mồ hôi mẹ mồ hôi con thi nhau rơi xuống.

"Xin lỗi, tôi, giao đơn."

Lễ tân kiểm tra đơn hàng rồi gật gật đầu, bê hàng vào bên trong chia cho mọi người. Cậu vẫn đứng đó lau bớt mồ hôi đi, đứng đó chờ suốt 15 phút mới thấy nữ lễ tân đó hớn hở đi ra.

"Sao vậy? Sao còn chưa ra về? Thang máy ở kia nhé, lúc xuống có thể dùng thang máy được"

"A, không phải" - Hiểu Ngụy xua xua tay - "Cái đó, đơn, chưa thanh toán."

Lễ tân hơi nhíu mày khi nghe cậu nói, Hiểu Ngụy vội giật mình lùi lại phía sau, cậu làm người khác khó chịu rồi, có phải sẽ bị ăn mắng không?

"Xin lỗi, cậu nói nhỏ quá, tôi không nghe rõ được."

"Đơn, đơn" - Hiểu Ngụy giơ tờ đơn ra - "Chưa ai, tiền, trả" (chưa ai trả tiền)

Đúng lúc ấy, sếp tổng của Lục Thị cũng vừa bước ra từ thang máy. Đi tới cầm lấy tờ đơn từ Hiểu Ngụy, cậu trố mắt nhìn lên, cứ tưởng có con gấu nào mới xổng chuồng chứ.

"À, đơn này tôi đặt cho nhân viên mà quên không thanh toán luôn. Của cậu đây, không cần trả lại, vất vả rồi"

Cẩn Tranh lười biếng ngáp dài, hôm nay đã cố tình đi sớm để mua bánh rồi...vậy mà cái tiệm chết tiệt đó lại đóng cửa. Cứ thế định vào văn phòng chuẩn bị làm việc. Bỗng nhiên có bàn tay nhỏ vội nắm lấy giữ lại, thiếu niên ấy ngẩng đầu lên, đôi mắt to tròn rất đáng yêu nữa.



"A, thừa nhiều, không được, cầm."

Hiểu Ngụy nhét vào tay anh trả lại một đống tiền thừa rồi quay người đi mất. Cẩn Tranh nghiêng nghiêng đầu, nhìn lưng áo người thiếu niên ấy đã ướt sũng rồi. Chép miệng một cái, gõ gõ lên bàn lễ tân.

"Báo với bảo vệ, tầng 15 cho nhân viên giao đồ ăn được dùng thang máy."

"Vâng, sếp tổng. À đúng rồi, bạn của anh đang chờ ở phòng riêng đấy ạ."

Cẩn Tranh đờ người khi nhìn cậu bạn thản nhiên nửa nằm nửa ngồi trên ghế sopha ôm laptop để làm việc.

"Ây yo Tranh Tranh, sếp tổng đến hơi muộn nha ~"

"Công ty cậu không lắp wifi à?"

Người đàn ông vô lo vô nghĩ này là Thanh An, làm về bên tổ chức sự kiện. Chơi với Cẩn Tranh từ hồi hai người quen nhau khi đi du học.

"Không phải, lần trước cậu nói với tôi tiệm bánh gần công ty cậu rất được còn gì. Tôi còn đích thân tới đó ăn thử nữa, đoán xem, còn quay được video đang nổi ầm ầm trên mạng nữa"

Cẩn Tranh ngó qua video, à...hóa ra là vụ việc đang lùm xùm mấy hôm hay đây à? Anh cũng không quan tâm lắm, về bàn mở laptop rồi nhanh chóng làm việc của mình. Thanh An bĩu môi, lấy luôn cốc trà sữa của anh dùng luôn.

Cẩn Tranh suy nghĩ một hồi, cảm thấy có gì không đúng lắm.

"Này, gửi đoạn video ấy cho tôi đi"

- --

11 giờ trưa nắng nóng gay gắt, Hiểu Ngụy kéo một xe đầy là gạch trên nền đất đá. Ai không biết lại cứ tưởng học sinh trà trộn vào đây làm thêm nữa, hại cậu phải đeo luôn thẻ chứng minh thư ở cổ luôn.

Cũng vì nắng nên cậu phải nheo mắt đọc khẩu hình khó hơn, may là những công nhân ở đây cũng toàn ăn to nói lớn nên không khó khăn lắm.



"Nhóc con, bê mấy bịch xi măng ra đằng kia để kéo lên trên!"

"Vâng"

"Nhóc con, ra trộn xi măng đi"

"Nhóc, cầm cọc sắt để ra khu kia"

Hiểu Ngụy hoa mắt chóng mặt cực độ, rất may đã đến giờ nghỉ trưa, cũng đã xong hai tiếng phụ việc. Chai nước lọc mang theo đã sắp hết, buổi chiều còn phải đi giao nguyên liệu cho nhà hàng nữa...

Nhận được tiền, cậu cắn răng mua tạm một chai nước và vài củ khoai để tối về luộc dần. Cố gắng ăn uống tiết kiệm một chút, để khi trả được một chút khoản nợ, cậu sẽ giữ lại một ít để mua đồ ngon cho Hiểu Chúc nữa. Thằng bé chưa bao giờ phải xa cậu lâu như thế này, sẽ rất tủi thân cho xem.

Hiểu Ngụy ngó qua trung tâm nơi Hiểu Chúc đang ở, cậu nhóc đang ngồi ghế đá giữa sân. Tự nhiên lắc lắc đầu liên tục, đập trán xuống ghế, tình nguyện viên nhìn thấy vội chạy đến dỗ dành cậu. Hiểu Chúc được xoa đầu đã ngoan ngoãn như cũ, mấy đứa sàn sàn tuổi nhau đi tới ngồi cạnh, dù không nói gì...nhưng có lẽ đây là cách giao tiếp kì lạ chỉ có những bệnh nhân đó mới có thể hiểu được.

Hiểu Ngụy nhanh chóng rời đi, cậu còn việc thu dọn rác vào buổi tối nữa, biết Hiểu Chúc sống tốt ở đây là được rồi.

"Ơ, anh!"

Hiểu Chúc trong phút chốc nhìn thấy cậu quay người rời đi, vội chạy thật nhanh để đuổi kịp nhưng lại vấp chân ngã sõng soài dưới nền đất. Òa khóc lên thật to như đứa trẻ, mới ngẩng dậy đã không thấy anh trai đâu nữa rồi.

"Anh, anh...đừng bỏ rơi em mà!"