Tiệm Trà Bánh Dâu Tây

Chương 20




Đường Tuyết Nhi của hiện tại cứng đờ người khi nhớ lại chuyện cũ, Phó Nghĩa cũng rất nhanh đã đứng chắn trước cho Hiểu Ngụy. Tam Thủy nhìn cả hai đều có người bảo vệ liền bật cười quỷ dị, lấy ra chiếc điện thoại rồi tìm một hồi.

"Tuyết Nhi của chúng ta của hồi trước dứt khoát hơn thế này nhiều ~ Đường Đường, cậu vẫn nên theo sau hầu hạ tôi sẽ hợp lí hơn."

Trong video chính là thước phim ngày trước cô buộc phải xuống tay với Hiểu Ngụy, một tiếng tát thật oan nghiệt, dù Hiểu Ngụy biết cô bị ép nên không hề phản kháng, nhưng ánh mắt chịu đựng của cậu đã khiến cô ám ảnh không thể nào nguôi ngoai. Hiểu Ngụy sau đó đã nghỉ học, Tuyết Nhi chạy qua nhà tìm mới biết cậu đã chuyển đi vì bố thiếu nợ người ta. Phải tới hơn một năm sau họ đã tìm lại được nhau, Hiểu Ngụy xúc động ôm lấy cô cùng lời nói chân thật.

'Chị, em chưa bao giờ, hận, chị cả.'.

Tuyết Nhi xem xong đoạn video đã khóc ngay tại chỗ, anh chủ tiệm và Phó Nghĩa cũng dần biết lí do tại sao cô lại bảo vệ Hiểu Ngụy thái quá đến thế. Cô gái nhỏ này vẫn tự tạo cho mình vỏ bọc che giấu hết yếu đuối bên trong, anh Tinh vỗ đầu cô, hất hàm ra cửa.



"Cửa ra đằng kia."

"Haha, không cần phải đuổi! Mấy người mới sắp sửa phải dọn đi đấy! Tôi sắp kí kết hợp đồng với công ty Lục Thị, sẽ nói với anh ta đuổi cổ mấy người đi!"

"Thế sao?"

Chờ cô ta phát tiết xong, một giọng nói trầm ổn mới cất lên từ đằng sau. Lục Cẩn Tranh định tới mua bánh, sẵn tiện thăm bé chibi Hiểu Ngụy, không ngờ lại gặp đúng cảnh tượng này. Tam Thủy há hốc miệng, vội vàng vén tóc, giả bộ đoan trang hiền thục.

"Lục tổng, trùng hợp quá, sao anh lại ở đây vậy?"

Hả? Lục tổng?

Ngoại trừ Hiểu Ngụy đang chăm chú nhìn Cẩn Tranh, cũng như anh đang ngắm nhìn cậu, còn lại ba người kia ai cũng trố mắt kinh ngạc. Ngay cả chủ tiệm mắt cá chết cũng không ngoại lệ, bảo sao tiền thuê nhà vừa được thông báo giảm giá một chút, ra là Hiểu Ngụy quen được thần tài rồi.



"Hiểu Ngụy, sắc mặt cậu kém quá, làm sao vậy?"

Hiểu Ngụy gặp lại người từng bắt nạt mình nên không để ý đến đang đổ mồ hôi hột sợ hãi, Cẩn Tranh cúi đầu xin phép, rồi nắm tay cậu đưa ra ngoài hít thở chút không khí bớt ngột ngạt đi. Cẩn Tranh trong lúc lấy khăn tay thấm mồ hôi cho cậu, Hiểu Ngụy lại theo thói quen xấu bứt tóc, anh nhẹ nhàng gỡ tay cậu ra không cho làm hành động ấy nữa.

"Được rồi, nói tôi nghe xem nào."

Hiểu Ngụy tự dưng muốn kể hết chuyện cũ cho anh nghe, muốn ích kỉ một lần vì Tiệm, cũng như lấy lại công bằng cho chị Tuyết Nhi. Nói cho anh cũng không sao cả, biết đâu anh sẽ về báo lại cho Lục tổng thì sao?

"Cô ấy, bắt nạt, ngày trước, chị Tuyết Nhi, tôi." (Cô ấy ngày trước bắt nạt tôi và chị Tuyết Nhi)

"Muốn, chúng tôi, đuổi đi. Quen biết, Lục tổng." (Cô ấy quen biết Lục tổng, nên muốn đuổi chúng tôi đi)

Hiểu Ngụy khó nhọc trình bày ra điều mình muốn nói, anh có hơi khó hiểu khi sắp xếp lại câu từ, nhưng cậu ấy có thể tự mình nói ra cũng rất đáng khen ngợi rồi.

"Có thể nào, anh, Lục tổng, báo, đừng đuổi." (Anh có thể nào báo với Lục tổng đừng đuổi chúng tôi được không?)

Cẩn Tranh hơi ngớ người ra, nhóc ngốc này vẫn chưa biết anh là Lục tổng rồi. Vừa định nhận mình là Lục tổng, Tam Thủy đã chạy ra ngoài muốn giải thích với anh. Hiểu Ngụy nhìn thấy cô ta đã lập tức cúi đầu sợ hãi, anh hơi liếc mắt, liền nắm lấy tay cậu xoa dịu.

"Có gì hãy nói chuyện ở công ty, cô đừng ở đây nữa."

Bên chân của Hiểu Ngụy chưa khỏi hẳn, anh đành thất lễ bế cậu lên, nhìn anh dưới ánh hoàng hôn lại khiến cậu đỏ bừng mặt, anh ấy...hóa ra đẹp trai đến thế sao?