Tiệm Trà Bánh Dâu Tây

Chương 1




7 giờ sáng

Tiệm trà bánh Dâu tây - Mở cửa

Đường Tuyết Nhi - nữ, 22 tuổi, đến sớm nhất như mọi khi. Thay tạp dề, buộc lại mái tóc xoăn dài thật gọn gàng. Ngắm mình trong gương một lần nữa, chỉnh lại lớp son môi căng bóng. Sau đó lấy chổi ra quét sân trước cửa, lau lại toàn bộ quán. Quán mở gần trường đại học, trường cấp ba toàn nam sinh, lại còn nhân viên văn phòng nên cho cô làm phục vụ bưng bê. Mỉm cười một cái cũng khiến cả quán đông nghịt người rồi.

"Lau lại đi, còn đầy vết chân đây này."

Khương Diêu Tinh - nam, chủ quán, 30 tuổi, mắt cá chết nên lúc nào cũng như buồn ngủ, đã vậy giọng còn trầm ồm. Cốc đầu Tuyết Nhi một cái rồi ngáp ngắn ngáp dài mở máy tính vào phần mềm bán hàng. Xuất ngũ về được 2 năm, vẻ nam tính phong trần đã từng được chụp lén đăng lên mạng xã hội.

"Á, do chân anh chứ ai!"

"Tiểu Tuyết, sáng sớm ra đã đầy năng lực rồi ha?"

Lâm Phó Nghĩa, nam, 25 tuổi, đến ngay sau chủ quán. Pha chế chính của tiệm, kiêm việc nấu ăn cho những người khác, kiêm luôn việc rửa bát, rửa chén. Thái độ thân thiện tích cực, đối lập với chủ quán u tối kia.

"Chào, em - đến - rồi."

"Hiểu Ngụy đến rồi ~"

Chủ quán theo thói quen bịt tai lại mỗi khi Tuyết Nhi phấn khích thấy Hiểu Ngụy đến. Giọng vừa to vừa chua, không hiểu sao lại nhiều người thích như vậy.

Đằng Hiểu Ngụy, nam, 20 tuổi, thợ bánh chính của tiệm (cũng không có thợ phụ)

Tuyết Nhi chạy đến ôm chầm lấy cậu, vì hai người trước gần nhà nhau nên Tuyết Nhi coi cậu như em trai nhỏ của mình vậy. Cậu nhóc này lại có chút e dè, đáng yêu, đến đàn ông nhìn còn muốn bảo vệ nha.

"Chị..."

Một bên tai cậu vậy mà lại có một thiết bị dành cho người khiếm thính. Mặc dù đeo nó chỉ giúp cậu nghe lùng bùng được, nhưng nếu ai cũng nói to như Tuyết Nhi, với đọc được khẩu hình thì cũng không có vấn đề gì. Với lại Hiểu Ngụy vì không nghe thấy gì từ nhỏ, nên không nói được nhiều từ, chỉ biết những từ đơn giản.

"Tiểu Ngụy, trưa nay, A Nghĩa, nấu, cà ri, đó!"

"Đường Tuyết Nhi, cô bé mồm lại được không? Dùng kí hiệu nói chuyện đi"

"Em không thích!"

Tuyết Nhi lắc đầu, mặc kệ chủ quán đầy bất lực. A Nghĩa thấy ồn ào cũng quen rồi, đứng chuẩn bị trà mà cười hơ hớ theo.

Hiểu Ngụy mặc vào tạp dề, nhìn vào tủ bánh thấy loại nào cũng đã gần hết. Nên làm dư ra nhiều một chút, dạo gần đây còn có cả đơn đặt qua web nữa.

Hiểu Ngụy xém chút giật mình khi thấy chủ quán đứng lấp ló ở cửa, anh không biết phải tạo tiếng động để gọi cậu như nào, cũng không thể to tiếng như Tuyết Nhi được. Đành đứng đó nhìn cậu một hồi, đến khi nào chú ý đến là được.

(Những dòng in nghiêng, xin được hiểu là đang dùng kí hiệu tay nói chuyện, cảm ơn)

/Chủ quán, có việc gì vậy?/

/Đồ làm bánh của cậu có thiếu gì không? Tôi chuẩn bị đi mua thêm nguyên liệu trà cho A Nghĩa/

Hiểu Ngụy gật đầu, vội vàng dùng giấy bút ghi ghi chép chép lại. Anh vốn dĩ đã nói không cần vội, nhưng biết cậu không nghe thấy nên không cố nữa.

Hiểu Ngụy đưa tờ giấy cho anh bằng hai tay, ánh mắt to tròn như cún con, sau đó còn vội làm kí hiệu cảm ơn. Diêu Tinh mãi mới nhếch môi cười được một cái, xoa xoa đầu cậu.

"Thằng bé này ngoan quá đi mất, không như..."

"Hả? Em ngoan á?"

Tuyết Nhi lại xồ ra trêu chọc anh, A Nghĩa thấy hai con người này rất hợp để đến với nhau. Chỉ có Tuyết Nhi mới dám đến gần được chủ quán mà tự nhiên như vậy thôi.

"Anh ra ngoài đây, mấy đứa để ý tiệm cẩn thận."

Ở bên trong, Hiểu Ngụy thoăn thoắt từng động tác đẹp mắt. Bánh cho vào lò, rồi loại khác cho vào tủ lạnh. Chủ quán có nói thuê thêm thợ phụ, nhưng họ không phối hợp ăn ý được với cậu nên thôi.

"Xin lỗi, tôi muốn gọi đồ."

"Xin chào quý khách!"

Tuyết Nhi cuời tươi rạng rỡ đón khách, nghe cô giới thiệu cái nào đều lấy ngay cái đó, hoàn toàn không rời mắt ra được.

"A Nghĩa, một Caramel Macchiato, một sinh tố dâu tây, một bánh chanh leo, một bánh việt quất, một bánh tiramisu."

"Tiểu Tuyết, em nên làm người order thay anh Tinh luôn đi."

"Em mà làm thế chắc sẽ bị nhiều cô nàng đến đánh ghen vô cớ mất!"

Cả Tuyết Nhi lẫn Hiểu Ngụy đều không học đại học. Lúc mới vào làm, Phó Nghĩa còn tưởng hai người là chị em ruột nữa. Tuyết Nhi thực sự rất quan tâm và luôn chăm sóc cho Hiểu Ngụy, nhất định không để ai ăn hiếp cậu ấy. Sau khi làm một thời gian thì... Ai cũng có suy nghĩ muốn bảo vệ Hiểu Ngụy hết.

Hiểu Ngụy xong được một số bánh nên mang ra bày ở tủ, mấy vị khách nữ thấy cậu liền kéo kéo nhau thì thầm to nhỏ.

"Là tiểu ca ca hiếm khi xuất hiện đấy"

"Đáng yêu quá chừng luôn. Có lần tớ đi đến ba lần vẫn chưa được gặp lần nào nữa!"

"Tiểu ca ca, mau nhìn về phía này đi ~"

Mấy người đã giơ sẵn điện thoại để chụp ảnh, nhưng tiếc là tiểu Ngụy không nghe thấy gì. Xong việc đã nhanh chóng về lại nhà bếp, nhưng như vậy lại càng khiến các chị em gái có hứng thú hơn.

Cửa quán lại có tiếng chuông, Tuyết Nhi cúi đầu chào khách hàng, là một người phụ nữ tầm tuổi trung niên. Ăn vận rất quý phái, tháo chiếc kính đen ra rồi cất vào túi xách. Đi về phía quầy để đặt đồ, sắc mặt không được tốt lắm.

"Chào cô, cô muốn đặt bánh sinh nhật hay đồ uống vậy ạ?"

"Bánh sinh nhật cho con trai tôi, nó nằng nặc bắt phải đặt ở đây. Chậc, nói nó chọn bánh của đầu bếp 5 sao khách sạn mà không chịu!"

Tuyết Nhi nhịn lại sự tức tối vào bên trong, cười tươi mở quyển catalog bánh sinh nhật ra cho bà lựa chọn. Không quên giới thiệu về bánh cho khách hàng.

"Bánh tiệm tụi cháu đều là tự làm tự chụp giống y như ảnh. Vị không có gì phải lo ngại, cô xem, khách hàng nào vào đây cũng đều gọi thêm bánh hết."

"Toàn chiêu trò đẩy bán hàng nhanh của mấy người, tôi làm sao mà biết được. Chậc chậc, bánh rẻ tiền thế này liệu có ra gì không đây?"

A Nghĩa có thể nhận thấy Tuyết Nhi sắp nổi điên lên rồi, thầm cười một cái rồi tiếp tục pha cà phê cho khách.

"Thôi, bánh này mẫu còn tạm được. Nhưng thay toàn bộ những thứ gì có dâu tây bằng loại hoa quả khác cho tôi. Con trai tôi dị ứng với dâu tây, đây là tiền đặt cọc, chiều mai sẽ qua lấy"

"Tuyết Nhi, sinh tố dâu tây với bánh dâu tây đặc biệt xong rồi. Em mang ra cho khách nhé."

"A, được được!"

Tuyết Nhi bị phân tâm vì A Nghĩa nói, bận đếm đủ tiền của khách rồi lưu lại thông tin cá nhân. Sau đó cũng vội vàng bê đồ cho khách ngày.

"Thật bực mình quá đi, là cái thá gì mà lại lên mặt ở đây chứ?"

A Nghĩa cho cô một ngụm nước để hạ hỏa, tí anh chủ về, thế nào Tuyết Nhi cũng sẽ trút giận tiếp cho mà xem.

/Tiểu Ngụy/

Vì vào giờ bán hàng nên cô không gọi to tên cậu được, đành vỗ vai rồi bàn giao việc. Đưa quyển catalog rồi chỉ vào hình bánh ấy.

/Khách đặt bánh sinh nhật, chiều mai qua lấy/

/Được, em biết rồi/

Đến buổi trưa anh chủ mới quay trở về, Tuyết Nhi trách móc anh suốt 10 phút đồng hồ, nhưng cũng vì cửa hàng thiếu nguyên liệu tùm lum, nên phải đi ba, bốn chỗ mới xong. Biết không thắng được miệng của Tuyết Nhi, nên anh cứ nhận sai cho xong.

Tiệm trà bánh Dâu tây - Đóng cửa 1 tiếng nghỉ ăn trưa.

"Anh có biết mụ ta đành hanh như nào không? Nói chúng ta toàn bánh rẻ tiền, rồi dùng chiêu trò bán hàng!"

"Tuyết Nhi, khách hàng là người trả tiền cho chúng ta, không nên vô lễ như vậy!"

"Như nào là vô lễ chứ, việc của em là phục vụ cơ mà. Tại anh đi nguyên cả buổi sáng đấy!"

"Biết về muộn nên còn mua cho cô quạt cầm tay đây này!"

A Nghĩa lắc đầu chán nản, nhìn qua Hiểu Ngụy vẫn đang ăn rất ngon miệng, liền gắp thêm cho cậu miếng thịt rán tẩm bột, vỗ vỗ đầu, may mà cậu không phải nghe cuộc đối thoại này.

/Ngoan, ăn thêm đi, mặc kệ bọn họ/

/Dạ/

Buổi chiều tối, Diêu Tinh có mua bánh rán cho mọi người ăn chiều, khi vào nhà bếp đã thấy Hiểu Ngụy ngủ say rồi.

'Chắc tối qua lại không được ngủ rồi'

A Nghĩa đã đóng gói xong sẵn đồ ăn tối cho Hiểu Ngụy đem về. Anh lúc nào cũng để phần đồ ăn riêng cho cậu hết.

"Tiểu Ngụy đáng thương của em, đi làm đã rất cực rồi, đã vậy còn một đứa em bị tự kỷ, ba thì mê mạt chược nợ ngập đầu. Cũng tại ông ta nên tiểu Ngụy mới phải chuyển nhà đi, trước ở cạnh nhà, em đều lo cơm nước cho em ấy luôn"

Tuyết Nhi bĩu môi như sắp khóc, anh chủ biết tính cô tuy có hơi xốc nổi, nhưng là một người rất tốt tính, liền nhét một miếng bánh vào miệng cô.

"Tẹo chờ anh kết toán sổ sách rồi đèo cô về luôn, đèn đường ở nhà cô vẫn chưa sửa đúng không?"

"Ưm!"

Trong lúc ba người đang nói chuyện, Hiểu Ngụy đã tỉnh dậy và chuẩn bị ra về. Cậu cứ chuẩn bị đủ bánh thì về giờ nào cũng được, nhưng hôm nào đông khách đều ở lại để phụ rửa cốc và bưng bê nữa. Hôm nay có vẻ vắng nên xin phép ra về trước.

/Chào mọi người, em về đây/

/Đi cẩn thận, nhìn trước ngó sau/ - Diêu Tinh

/Về nhớ quay nóng cơm là được ngay nha/ - Phó Nghĩa

"Tiểu Ngụy! Yêu - cậu!"

Anh chủ lừ mắt qua cô, đã ngồi ngay sát cạnh lại còn hét đúng vào tai anh như thế nữa.

Đúng lúc cậu chuẩn bị buớc ra cửa cũng đồng thời có khách bước vào. Một người đàn ông cao lớn ngang với anh chủ, mặc vest chỉn chu, bờ vai rộng vững chắc. Hiểu Ngụy không nghe thấy tiếng gì, mở cửa cùng lúc nên bị bước hụt chân. Người đàn ông cũng rất nhanh đỡ được eo cậu, nhưng do sấp bóng nên không nhìn rõ mặt được.

Khẩu hình miệng của anh ta lúc đó hình như là...

Cẩn thận, xin lỗi đã làm giật mình.