Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Tiệm Tạp Hóa Âm Dương

Chương 207




Từ Dẫn Châu giơ tay lên, trên mu bàn tay trắng nõn gầy gò nổi lên một vết muỗi nhỏ, một con muỗi khổng lồ có thể so với bọ ngựa từ mu bàn tay trượt xuống, rơi trên mặt đất không nhúc nhích, xem ra đã chết.

“Muỗi lớn như vậy….. Thật sự là mở mang tầm mắt. Thẩm Như Như lấy ra giấy vàng chu sa hiện trường vẽ một lá [bùa trừ trùng] dán lên cánh tay anh, bên tai thỉnh thoảng xuất hiện tiếng ong ong nhất thời rồi biến mất sạch sẽ.

Một người hậu cần vừa vặn ôm đạo cụ từ bên cạnh hai người đi qua, nhìn thấy cô đang vẽ cái bùa chú quỷ quái gì đó lên tay Từ Dẫn Châu, tò mò hỏi một câu: “Đây là cái gì?”

Thẩm Như Như: “Khử trùng”

Hậu cần nghĩ thầm, tạo hình dán chống muỗi thật sự là càng ngày càng đa dạng, anh ấy sờ sờ hai cái vết muỗi lớn mới ra lò trên cánh tay mình, hỏi: “Hiệu quả tốt không?”

“Cậu có thể ngồi xuống cảm thụ một chút” Thẩm Như Như vỗ vỗ Tiểu Mã Trát bên cạnh.

Hậu cần lúc này vừa lúc đang nhàn rỗi, vì thế ngồi xuống cảm thụ, không biết vì cái gì, ngồi ở chỗ này, giống như hô hấp so với ở chỗ khác thông thuận hơn.

Anh ấy lẳng lặng cảm thụ, phát hiện chung quanh thậm chí ngay cả một con muỗi cũng không có, kinh ngạc: “Hiệu quả tốt như vậy sao, cô mua ở đâu vậy? Trên người còn không, cho tôi một lá đi “Tôi tự vẽ” Thẩm Như Như móc ra giấy vàng chu sa, lại vẽ một lá, thuần thục gấp thành hình tam giác đưa cho anh ấy: “Tám trăm nhân dân tệ một lá”

Hậu cần trợn tròn mắt: “ Đắt như vậy sao, không đúng, đây không phải là miếng dán chống muỗi sao?”

Thẩm Như Như chỉ chỉ đạo bào trên người cùng búi tóc trên đỉnh đầu: “Không thấy tôi là đạo sĩ sao, đương nhiên là vẽ bùa, cái này gọi là bùa trừ trùng, không chỉ chống muỗi, chỗng gián nhện, kiến bướm cũng không dám tới gần, một lá ít nhất có thể duy trì hiệu quả ba năm, vẫn là rất có lời. Cái kia, da tôi kỳ thật rất dày, muỗi đốt một cái thì đốt một cái, cũng không có gì.” Ánh mắt hậu cần nhìn cô đã từ tò mò chuyển thành một lời khó nói hết, có lẽ là bị tám trăm nhân dân tệ chống muỗi giáng xuống, anh ấy ôm đạo cụ đứng lên tạm biệt: “Ngại quá, tôi bỗng nhiên nhớ tới còn có chút việc chưa làm xong, xin lỗi”

Thẩm Như Như thu hồi bùa chú, nói thầm: “Chờ các cậu lúc nào lên núi quay, sẽ biết bùa khử trùng đáng quý như nào”

Từ Dẫn Châu đưa tay xoa đầu cô một cái, trong mắt mỉm cười: “Bọn họ không biết…

Tiếng nói dừng lại, anh ngẩng đầu nhìn bầu trời đêm, một trận gió lạnh thổi qua, trong không khí có thêm vài tia hàn ý.

“Đến rồi” Thẩm Như Như lập tức đứng dậy chạy vào phim trường, Nghiêm Nghệ Tình vừa vặn xuất hiện chuyện ngoài ý muốn từ trên không rơi xuống.

Trong một loạt tiếng kêu sợ hãi liên tiếp, Thẩm Như Như vung ra sáu thanh phi kiếm nâng Nghiêm Nghệ Tình chậm rãi đáp xuống mặt đất. Nghiêm Nghệ Tình vừa rơi xuống đất lập tức chạy đến bên cạnh cô, nửa bước không dám rời đi. Những nhân viên công tác khác đều bị Thẩm Như Như vừa mới lộ tay kia làm chấn động một chút, kinh nghi bất định nhìn cô, không rõ tình huống. Đạo diễn phản ứng nhanh nhất, ông bảo nhân viên phụ trách dây cáp tiến hành kiểm tra sửa chữa, sau đó đi tới: “Nghệ Tình, cô không sao chứ?”

Nghiêm Nghệ Tình: “Tôi không sao, vị này là Thẩm đại sư của Huyền Thiên Quan, là tôi mời cô ấy tới cứu tôi. Đạo diễn, chi phí sửa chữa hư hỏng dây cáp do tôi phụ trách, không liên quan đến những người khác.

Đạo diễn nghe được mơ mơ hồ hồ: “Cứu cô? Cô bị biế.n thái quấy rầy sao?”

Lúc này, một đạo âm phong từ bên tai ông ấy thổi qua, mặt của ông ấy lập tức lệch sang bên kia, một mặt bị gió thổi qua nhanh chóng sưng đỏ lên, giống như ăn một cái tát vang dội. Ông ấy che mặt, khó hiểu nhìn sang bên cạnh một vòng: “Ai làm thế?”

Thẩm Như Như một tay kéo ông ấy đến phía sau mình, nhìn nam quỷ áo đen bỗng nhiên xuất hiện trước mặt này, hai tay đan xen bấm quyết, sáu thanh phi kiếm đồng loạt hướng tới hắn đâm tới.

Trong tay nam quỷ cầm một cái ô dài màu đen, hắn không chút hoang mang mở ô ra, nhếch khóe miệng, ánh mắt khinh miệt: “Chỉ chút năng lực này cũng muốn.

Lời còn chưa dứt, sáu thanh phi kiếm đã đâm thủng mặt ô đâm vào thân thể của hắn, hắn không dám tin cúi đầu nhìn phi kiếm cắm ở trên người mình: “… Cô thế mà lại đâm thủng người tôi!”

Thẩm Như Như không nói một lời thu hồi phi kiếm, đầu ngón tay kẹp một quả [bùa Dẫn Lôi] nhìn hắn: “Anh chưa từng giết người, không phải ác quỷ”

Nam quỷ che ngực bị phi kiếm đâm thủng, tầm mắt lướt qua cô rơi vào người Nghiêm Nghệ Tình, lộ ra vài phần si mê: “Sau hôm nay là được”

Hiện trường chỉ có Thẩm Như Như và Từ Dẫn Châu có thể nhìn thấy nam quỷ, những người còn lại chỉ nhìn thấy một mình cô khoa tay múa chân lung tung, sáu thanh phi kiếm nhỏ bay tới bay lui trên không trung, xong rồi cô thu hồi phi kiếm lại nói chuyện với không khí như thật, so với diễn viên chuyên nghiệp còn chân thật hơn.

Mọi người hai mặt nhìn nhau, trong chốc lát không ai ra mặt cắt đứt Thẩm Như Như, hình ảnh cô vừa mới dùng phi kiếm bảo vệ Nghiêm Nghệ Tình thật sự quá kinh người, khiến tất cả mọi người ở hiện trường chấn động. Đạo diễn ôm mặt đứng bên cạnh Nghiêm Nghệ Tình quan sát một lúc, thấp giọng hỏi: “Người này ở đâu ra thế? Nghệ Tình, cô kiếm mấy người này ở đâu ra.

Nghiêm Nghệ Tình còn chưa kịp giải thích, một luồng hàn ý bỗng nhiên từ phía sau tiếp cận, cô nắm lấy ( bùa Trấn Tà 1 xoay người, phát hiện là Từ Dẫn Châu, anh không biết từ lúc nào đứng ở phía sau bọn họ, chắp tay sau lưng nhìn bọn họ: “Cẩn thận, hắn đang nhìn các người”

Sắc mặt Nghiêm Nghệ Tình trắng bệch, theo bản năng ghé sát phía sau Thẩm Như Như, chen chúc vào phía đạo diễn cái gì cũng không nói nên lời. Đạo diễn là người có não sinh động vô cùng phong phú, liên tưởng đến một đống nội dung huyền huyễn cho vở kịch, hai mắt tỏa sáng: “Đẹp trai quá, các người là ở đạo quán nào?”

Từ Dẫn Châu cự tuyệt: “Thật ngại quá, trước mắt chúng tôi chỉ nhận đơn bắt quỷ trừ tà, không liên quan đến ngành nghề khác.

Bên kia, ánh mắt si mê của nam quỷ rất nhanh đã bị lửa giận thay thế, hắn gắt gao nhìn chằm chằm cánh tay Nghiêm Nghệ Tình và đạo diễn tựa vào nhau, thu ô lại nhảy lên biến mất tại chỗ. Thẩm Như Như lập tức cảnh giác nhìn chung quanh, nhắc nhở Nghiêm Nghệ Tình cùng đạo diễn: “Hai người cẩn thận, không thấy hắn đâu. Châu Châu, cô bảo vệ 2 người bọn họ.

Vừa dứt lời, một mũi ô bén nhọn bỗng nhiên từ khoảng không xuất hiện, từ trên đỉnh đầu Nghiêm Nghệ Tình rơi xuống, Từ Dẫn Châu phản ứng nhanh chóng, một cước đá văng Nghiêm Nghệ Tình ra, vững vàng nắm lấy ô đoạt lấy, gấp thành hai đoạn.

Âm thanh phẫn nộ của nam quỷ vang lên trong bầu trời đêm: “Vậy mà bẻ gãy ô của tôi, tôi muốn các người phải bị trừng phạt!”

Thẩm Như Như vẫn lưu ý nhìn chung quanh, cẩn thận phân biệt phương hướng âm thanh sau đó lập tức tế xuất phi kiếm hướng phía sau đám người tạm thời nghỉ ngơi dựng lều bắn tới, nam quỷ phát ra một tiếng rên rỉ, hiện ra thân hình, cổ của hắn bị phi kiếm đâm một lỗ, trước sau xuyên thủng, hắc khí từ bên trong không ngừng toát ra. Tuy rằng không có máu, nhìn so với đổ máu càng dọa người, đám người vây xem nhất thời thét chói tai tản ra bốn phía, hiện trường một khoảng hỗn loạn.

Hắn cười nhạo một tiếng, nhanh chóng chạy về phía Thẩm Như Như, động tác của hắn rất nhanh, giống như một trận gió, chỉ có thể nhìn thấy một đạo tàn ảnh hiện lên trong đám người, Thẩm Như Như đứng tại chỗ không nhúc nhích, sáu thanh phi kiếm xoay quanh bên người cô, đầu ngón tay rất nhanh lấy ra (bùa dẫn lôi), từng đạo tia chớp từ trong bầu trời đêm rơi xuống.