Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Tiệm Tạp Hóa Âm Dương

Chương 17




“Bùa yên giấc rơi xuống nước rồi, mua thêm một tấm nữa.”

Thẩm Như Như nhìn thấy Từ Dẫn Châu như vậy tự nhiên hơi có chút sợ hãi, cô lập tức lấy một tấm bùa yên giấc đưa cho anh. Lúc hai tay tiếp xúc, loại ý lạnh rét buốt đến tận xương trên tay đối phương cóng đến mức khiến cả bàn tay cô đều tê dại.

“Anh Từ, anh……” Thẩm Như Như sợ hãi: “Anh không sao chứ?”

Nhiệt độ cơ thể này đã không phải thứ người bình thường có thể đạt tới.

Đá lạnh sợ rằng còn ấm áp hơn tay anh ta.

Từ Dẫn Châu khẽ lắc đầu: “Không sao.”

Vẫn còn ý thức bình thường là tốt, Thẩm Như Như thở phào một hơi, nói: ‘Anh về nhớ uống thêm nước nóng, nhiệt độ cơ thể quá thấp rất dễ bị choáng.”

“Ừm.” Từ Dẫn Châu đáp khẽ như không thể nghe thấy, xoay người rời khỏi.

Anh đi chưa được đến hai mét, đột nhiên dừng bước, nhìn về phía trước.

Thẩm Như Như thấy hơi lạ, thò cổ nhìn ra bên ngoài, liếc mắt đã thấy A Quý gầy trơ xương đang cầm điện thoại, đứng cứng ngắc ở đó không hề nhúc nhích, nhìn thẳng vào Từ Dẫn Châu, ánh mắt nhỏ bé sợ hãi đang hấp háy.

Từ Dẫn Châu có thể nhìn thấy quỷ.

Trong đầu Thẩm Như Như lập tức xẹt qua suy nghĩ này, tiếp đó nảy ra suy nghĩ thứ hai —— anh ta cũng là người của Huyền Môn?

A Quý và Từ Dẫn Châu mặt đối mặt giằng co một lúc lâu, Từ Dẫn Châu đột nhiên cử động, anh chậm rãi đi về phía A Quý, tay phải mở ra khẽ nhấc lên, nghiễm nhiên là tư thế chuẩn bị ra tay.

“Anh, anh muốn làm gì?!” A Quý vô cùng sợ hãi, anh ta muốn chạy, nhưng hai chân lại dường như bị cố định xuống đất, có thế nào cũng không nhích đi được, không có cách nào anh ta chỉ đành gào giọng cầu cứu với Thẩm Như Như: “Bà chủ Thẩm, mau cứu tôi với! Tôi là quỷ thiện, trước sau khi chết đều chưa từng làm chuyện phạm pháp rối loạn kỷ cương! Mấy hôm trước còn giúp bạn nhỏ lạc đường tìm về được nhà nữa đấy!!”

Từ Dẫn Châu dừng bước, hơi nghiêng người, trong con mắt đen nhánh hiện ra một sự bất ngờ: “Hai người có quen biết?”

A Quý điên cuồng gật đầu: “Quá thân nữa ấy chứ, bà chủ Thẩm, cô nói câu gì đi chứ!”

Thẩm Như Như đang suy nghĩ xuất thần, bị giọng hét của anh ta thức tỉnh, lập tức chạy ra khỏi cửa: “Anh Từ, A Quý là khách hàng của Kính Hoa Duyên, anh ta không có ác ý đâu.”

Từ Dẫn Châu nhìn cô thật sâu, đôi mắt sâu thẳm của anh phản chiếu ánh sáng mờ ảo phía sau cô, khiến người ta có ảo giác mơ màng mà thâm tình.

“Khách hàng của cô Thẩm thật đặc biệt.”

Anh thu hồi ánh mắt, trầm tĩnh lướt qua người A Quý, mắt nhìn thẳng bước lên trên cầu, không nhanh không chậm đi qua cầu, bước chân nho nhã mà ung dung, một lát sau, bóng dáng màu đen hoàn toàn tan vào sắc đêm tối.

Thẩm Như Như nhìn theo màn đêm chỗ anh biến mất thất thần một lúc, quay đầu nhìn A Quý: “Anh không sao chứ? Vào trong cửa hàng ngồi một lúc?”

“Tôi không nhấc chân nổi!” A Quý xị mặt ra, thực ra anh ta đã có thể di chuyển được, chẳng qua vừa nãy quá hoảng sợ, vẫn chưa bình tĩnh lại được, chân tay mềm nhũn. Anh ta đơ người tận năm phút, cuối cùng mới trở lại bình thường.

Thẩm Như Như dán bùa dẫn đường lên kem dưỡng cổ, kem dưỡng bay vào lòng anh ta.

Thẩm Như Như nói: “Anh làm quỷ cũng kém cỏi quá đi, vậy mà lại bị anh Từ dọa cho thành như vậy, anh ta là thuật sĩ Huyền Môn à?”

Môn phái trong nội bộ Huyền Môn rất nhiều, có bên thiên về bùa chú, ví dụ như Huyền Thiên Môn của cô; có bên tinh thông trận pháp phong thủy, ví dụ như thầy phong thủy làm chuyện làm ăn phong thủy chọn huyệt. Có điều thầy phong thủy có chân tài thực học thật sự bước chân vào Huyền Môn rất ít gặp trong cuộc sống thường ngày, đa phần chỉ là kẻ lừa đảo treo đầu dê bán thịt chó, máy móc theo sách vở mà thôi.

Ngoại trừ hai loại này ra, trong Huyền Môn còn có thuật sĩ chuyên đuổi tà bắt quỷ, loại tu sĩ này, rất ít khi xuất thế, thông thường đều đóng cửa tu luyện trong đạo quan, chỗ nào không yên bình mới ra ngoài xem thử.

Thẩm Như Như cẩn thận ngẫm nghĩ, Từ Dẫn Châu thành phố lớn nước ngoài hẳn hoi không ở, dẫn theo một dì đến ẩn cư ở một nơi nhỏ bé như trấn Mộ Nguyên này, từ sáng đến tối ở lì trong nhà trong ra ngoài, đích thực rất giống như thuật sĩ trong truyền thuyết.

Kết quả A Quý lắc đầu dữ dội, giống như đang lắc trống bỏi vậy: “Sát khí trên người anh ta quá nặng, còn đáng sợ hơn ác quỷ hung tàn nhất mà tôi từng gặp, sao có thể là thuật sĩ! Từ lâu đã nghe nói trấn Mộ Nguyên có một sát thần, vẫn chưa gặp phải, tôi còn tưởng rằng là lừa người, không ngờ là thật! Bà chủ Thẩm, hôm nay thật sự cảm ơn cô, một chút tâm ý, mong cô nhận cho.”

A Quý vừa nói xong, điện thoại của Thẩm Như Như vang lên âm báo nhắc nhở của wechat, cô mở ra xem thử, thằng cha này chuyển hai mươi ngàn tệ cho cô.

“Trong tài khoản của tôi chỉ còn từng này.” A Quý lộ ra vẻ mặt hổ thẹn: “Thời gian này bận bên cạnh Tiểu Phù, chẳng làm gì cả.”

Thẩm Như Như: “……”

Than nghèo cùng lúc còn nhân tiện thồn bát cơm chó cho cô.

Thẩm Như Như không nhận tiền: “Giá gốc của kem dưỡng là hai ngàn tám, cộng thêm bùa dẫn đường là tám trăm tệ, anh đưa tôi ba ngàn sáu là được.”

Lần trước A Quý trả tám ngàn sở dĩ cô chịu nhận, là vì nửa đêm nửa hôm chạy đi chạy lại nấu đồ ăn thực sự rất mệt, cộng thêm chi phí nồi bát và lương thực dự trữ của cả tủ lạnh, cũng không coi như quá bắt nạt quỷ. Lần này cô chẳng qua chỉ giúp mua hộ một lọ kem dưỡng, nếu như nhận của một tên quỷ nghèo nhiều tiền như vậy, trong lòng cô không thoải mái.

A Quý không chịu: “Đừng vậy chứ bà chủ Thẩm, cô đã cứu tôi, tôi cảm ơn cô là chuyện nên làm! Cô không nhận chính là xem thường tôi, chẳng lẽ mạng của tôi không đáng giá hai mươi ngàn sao?”

“Anh không phải quỷ sao?” Thẩm Như Như nhìn anh ta một cách kỳ lạ, quay người đóng ngăn kéo: “Chết từ lâu rồi, còn mạng ở đâu ra.”

A Quý: “……”

Một người một quỷ đẩy qua đẩy lại, cuối cùng Thẩm Như Như thấy phiền, dứt khoát nói: “Như vậy đi, tiền thì thôi, tôi sẽ không nhận đâu, nếu anh thật sự muốn cảm ơn thì kể cho tôi nghe, lý do anh ở lại đây không đi đầu thai.”

Cô rất tò mò, A Quý thoạt nhìn không hung dữ, hơn nữa còn rất thật thà, là nguyên nhân gì thúc đẩy anh ta thà lang bạt bốn phương bụng đói cũng không đi đầu thai bắt đầu cuộc sống mới.

“Hả?” A Quý hơi ngơ ngác, anh ta gãi tai, hơi xấu hổ: “Cái này à……là bởi vì, tôi muốn tìm một cô bạn gái……trước đây lúc còn sống, trong nhà rất nghèo, thường xuyên đói bụng, tôi cũng không đẹp trai, cũng không biết nói chuyện, cho đến trước lúc chết cũng chưa từng yêu đương, cho nên……”