Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Tiệm Tạp Hóa Âm Dương

Chương 168




Không chỉ để anh ta vào nhà nhiệt tình chiêu đãi, còn có thể chủ động ra ngoài để lại không gian riêng cho bọn họ.

Tiểu Bối lo lắng không bao lâu nữa mình sẽ bị cha mẹ đưa lên giường với trưởng khoa, vì thế thừa dịp ban đêm cha mẹ ngủ say mang theo hành lý cùng giấy tờ chứng thân len lén chạy ra ngoài.

Mấy người Thẩm Như Như nghe xong trợn mắt há hốc mồm, Châu Ý im lặng nói: “Trưởng khoa này là thẳng đàn ông mặt dày, sẽ không theo đuổi phụ nữ, mà lợi dụng công việc kia dùng lên trên người cậu. Tiểu Bối vẻ mặt hậm hực, lắc đầu nói: “Tớ không biết, nghĩ đến anh ta, tớ liền thấy ghê tởm, sởn gai ốc. Tinh Tinh cau mày, suy tư nói: “Cảm giác càng giống một tên bi,ến thái nhìn trúng mục tiêu, cậu không phát hiện anh ta chậm rãi bức cậu từng bước một thành như vậy sao, anh ta có thể không nghĩ tới việc cậu sẽ dứt khoát chạy trốn như vậy”

Vương Tây Nhã sờ sờ cánh tay nổi da gà. “Quả thật rất biế,n thái, chuyện này cậu làm rất đúng, tuyệt đối không thể không rõ ràng ở cùng một chỗ với loại người kia được, nói không chừng về sau sẽ trở thành diễn viên pháp chế tin tức”

Mọi người châm chọc một vòng, sắc mặt tiểu Bối rõ ràng tốt hơn rất nhiều, cô ấy khẽ gật đầu: “Ừ, cho nên sau này tớ sẽ không trở về đó nữa, ở bên ngoài tìm một công việc, những thứ khác tớ mặc kệ”

Lúc trước hơn nửa năm cô ấy có tiền lương cộng tiền thưởng chênh lệch không nhiều lắm có bốn trăm ngàn tệ tiền gửi ngân hàng, đều do cha mẹ nắm giữ, cũng đủ để bọn họ sinh hoạt tốt một khoảng thời gian rất dài, sau này bọn họ về hưu còn có lương hưu, sẽ không thiếu tiền.

Vương Tây Nhã nói: “Nếu không cậu viết thư nặc danh tố cáo anh ta, khiến anh ta ở thành phố B bị ảnh hưởng, trước đó cậu có lưu giọng nói video các loại hay chứng cớ hay không?”

Tiểu Bối khoát tay nói: “Không được, anh ta là họ hàng của viện trưởng, vô dụng thôi, hơn nữa mục tiêu quá rõ ràng, khẳng định anh ta sẽ biết là tớ làm. Tớ không muốn giáo sư bị liên lụy. Vương Tây Nhã trầm mặc, sau khi ra xã hội, quan hệ nhân tình thật sự là phức tạp.

Thẩm Như Như cười đem đề tài dời đi: “Hoặc là cậu dứt khoát ở lại trấn Mộ Nguyên là được, tới chỗ tớ học gì đó, cùng nhau trồng hoa làm ruộng”

Tiểu Bối lộ ra biểu tình động tâm, lập tức lắc đầu: “Người trong Quan của cậu nhiều như vậy, để duy trì đã không dễ, sao có thể ăn không ngồi rồi như thế được”

Thẩm Như Như khoát tay nói: “Không sao, cơm ở nhà ăn rất nhiều, thêm mười người nữa cũng không thành vấn đề”

Tiểu Bối vẫn cự tuyệt.

Thẩm Như Như không kiên trì nữa, cô nhìn đồng hồ, sai người đến nhà ăn ở hậu viện. “Buổi tối tớ xuống bếp, đón tiếp các cậu.

*

Sau bảy giờ, ánh nắng chiều cũng tắt dần, đêm ở trấn Mộ Nguyên chính thức đến, bầu trời đêm lốm đốm linh khí bao phủ xanh um, bờ đê hai bên đường sông Lão Nhai đều sáng đèn lồng đỏ, quán ăn vặt ven đường đá, quán trang sức sáng như ban ngày, không ít thiếu niên có đôi có cặp nắm tay tản bộ dọc theo sông.

Huyền Thiên Quan mỗi ngày sau sáu giờ liền đóng cửa cấm du khách ra vào, lúc này các đạo sĩ đã ăn cơm tối xong đều tự tản đi nghỉ ngơi chơi đùa, trong nhà ăn chỉ có đám người Thẩm Như Như, Từ Dẫn Châu cùng Vương Tây Nhã. Thẩm Như Như ở trong phòng bếp nấu ăn, Từ Dẫn Châu đứng ở bên cạnh hỗ trợ cô, bóng dáng hai người đan xen cùng một chỗ, vô cùng hài hòa.

Vương Tây Nhã ngồi ở bên cạnh bàn cơm nghịch điện thoại di động, thấy tiểu Bối cùng Tinh Tinh vẫn nhìn ra ái quá đi.

phía phòng bếp, vì thế cũng nhìn theo trong chốc lát, trong mắt tiểu Bối tràn đầy hâm mộ. “Hai người bọn họ ân Nhất định, không phát hiện khắp phòng bếp đều là mùi giấm chua tình yêu sao, ngộp chết người rồi” Vương Tây Nhã khoa trương nói.

“Năm trước tớ đã tới đây một lần, lúc ấy Từ tiên sinh vẫn mang bộ dạng bệnh tật không còn sống được bao lâu, Như Như cũng không rời không bỏ, quả thực đáng khen đáng khóc.

Tinh Tinh cũng hâm mộ, thất tình đau đớn. “Sao tớ lại không gặp được bạn gái như vậy, thật khiến người ta khổ sợ”

Vương Tây Nhã vô tình nói ra chân tướng: “Đầu tiên, cậu phải có khuôn mặt như Từ tiên sinh đã”

Tinh Tinh: “.” Trái tim nhỏ bị đâm nát.

Thẩm Như Như cùng Từ Dẫn Châu ở trong phòng bếp bận rộn hơn một giờ, làm tám món mặn một món canh, chờ sau khi bọn họ bưng thức ăn lên bàn, bốn người mắt xanh giống như sói đói nhào tới bàn cơm. Châu Ý lấy ra rượu nho đặc biệt từ nhà mang đến. “Đây đây, đêm nay không say không về ha!”

Ba người khác cũng đều từ trong túi xách lấy ra quà đã chuẩn bị từ trước, trên bàn cơm không khí nhất thời náo nhiệt hẳn lên.

Sáu người uống rượu dùng bữa nói chuyện phiếm, ầm ĩ đến hơn hai giờ sáng mới kết thúc. Tiễn đám người Vương Tây Nhã đi, Thẩm Như Như cùng Từ Dẫn Châu trở lại hậu viện. Từ Dẫn Châu trầm mặc, so với bình thường còn yên tĩnh hơn hẳn. Đêm nay anh uống nhiều nhất, Châu Ý cùng Tinh Tinh luôn rót cho anh, đến chính anh cũng không đếm nổi đã uống mấy chén.

Thẩm Như Như không nhận ra sự khác thường của anh, buổi tối cô cũng uống không ít, đầu có chút choáng váng, không có sức lực để suy nghĩ gì nữa. Cô nói chúc ngủ ngon với Từ Dẫn Châu rồi đi về phòng mình, mới vừa mở cửa đi vào, đèn còn chưa kịp bật, phía sau bỗng nhiên truyền đến một cái ôm lạnh lẽo, ôm cô trực tiếp đè lên thảm.

Sau khi trời đất quay cuồng, cô lấy lại tinh thần, vỗ vỗ người đang đè lên người mình. “Nặng chết em rồi, xê ra một chút đi”

Từ Dẫn Châu không có phản ứng, trong bóng tối đôi mắt của anh thẳng tắp nhìn cô, hai tay cầm lấy cổ tay của cô, không nhúc nhích. Nhiệt độ cơ thể hai người dần dần tăng cao, không khí trong phòng đã xảy ra sự biến hóa vi diệu nào đó.

Thẩm Như Như nhịn không được động đậy cơ thể, đùi bỗng nhiên mài đến một nơi cứng cứng nóng bỏng, cô nhất thời cứng đờ.

Từ Dẫn Châu cúi đầu vào cổ cô nhìn lại, than nhẹ một tiếng, thuần hậu mùi rượu nho ở giữa hai người phiêu tán ra, hô hấp của anh càng nặng hơn chút, ở tầm mắt không rõ trong đêm tối tràn ngập hơi thở tìnmh dục.

Thân là một sinh viên chuyên ngành lâm sàng, Thẩm Như Như đã gặp qua không ít thi thể nam, đối với cấu tạo của bọn họ, cô cũng vô cùng rõ, kích thước của Từ Dẫn Châu tựa hồ rất khả quan….. Cô có chút khẩn trương, trong đầu nhịn không được toát ra ý nghĩ lung tung.

Từ Dẫn Châu chậm rãi kề sát vào cô, nhẹ nhàng cắn môi, chóp mũi, trên cằm, rồi chậm rãi đi xuống, theo cổ thon dài cùng xương quai xanh tinh xảo đi xuống. Khó chịu với lớp quần áo che chắn, anh cởi q,uần áo của cô ra, một đường xuống phía dưới hôn môi gặ,m cắn.

Không có quần áo che chắn, cô cảm thấy trước ngực nhất thời một khoảng mát mẻ, ngay sau đó cậu nhỏ chậm rãi đi vào cô, hòa tan…

Sáng sớm, bầu trời lất phất mưa nhỏ, mây đen đông nghịt che khuất bầu trời trấn Mộ Nguyên. Huyền Thiên Quan hoàn toàn yên tĩnh, trong viện trống rỗng, tất cả mọi người còn chưa rời giường. Hai con vịt Tiểu Hoàng và Tiểu Hắc đứng ngẩn người trong mưa, thỉnh thoảng nước mưa rơi xuống người, lồng chim treo ở góc mái hiên phòng ốc bị gió thổi lay động trước sau, Châu Châu và Niểu Niểu cố gắng chen chúc về phía lồng sắt, không ngừng phát ra tiếng kêu “chiêm chiếp”, sợ lông chim bị nước mưa xối ướt.

Thẩm Như Như nửa mơ nửa tỉnh nghe được tiếng kêu của chúng nó, cô gian nan từ trong chăn chui đầu ra, sau cổ truyền tới 1 trận đau nhức, cô đang muốn đưa tay xoa xoa cổ, một bàn tay lạnh lẽo từ phía sau ôm lấy cổ cô, không nhẹ không nặng đảo qua ấn lại, đau nhức trong nháy mắt được giảm bớt.