Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Tiệm Tạp Hóa Âm Dương

Chương 152




Người khác cho dù có vẽ được [bùa chiêu tài], mà thần chú không đồng bộ, thì vẫn không thể thực hiện được.

Vẽ bùa dựa vào thiên phú bẩm sinh của thân thể, dựa vào năng lực lĩnh ngộ tư duy, trước lĩnh ngộ sau vẽ phù, Thẩm Như Như đem thần chú này niệm một lần, yêu cầu mọi người có mặt phải học thuộc không sai một chữ, học thuộc rồi trở về tự mình lĩnh ngộ ra ý nghĩa trong đó, cuối cùng là vẽ phù.

Chờ tất cả mọi người có thể thuần thục đọc thuộc thần chú, Thẩm Như Như phất phất tay bảo bọn họ trở về.

Những người khác cung kính hành lễ rời đi, duy chỉ có Vưu Nhất ở lại chỗ này, cậu ấy cười hì hì tiến đến trước mặt Thẩm Như Như. “Sư phụ, về sau có cố định thời gian giảng bài không ạ?”

Thẩm Như Như nói: “Mỗi cuối tuần sẽ giảng bài, hôm nay là ngày đầu tiên, chỉ dạy bùa chiêu tài, sau này mọi người nhập môn sẽ dạy nhiều hơn một chút.

Vưu Nhất lần này yên tâm, cậu ấy bình thường không đến trường học, nếu như bên này có giảng bài, thì mâu thuẫn rồi.

*

Sáng hôm sau, Thẩm Như Như và Từ Dẫn Châu cùng đi tàu cao tốc đến tỉnh thành, ra khỏi ga tàu cao tốc, hai người đi taxi đến nhà Lý Thông.

Tài xế taxi là một ông chú tầm bốn năm mươi tuổi, vô cùng khéo ăn nói, giọng nói đặc tiếng bản địa, suốt chặng đường đều hỏi bọn họ có phải tới du lịch hay không, đề cử vài thắng cảnh nổi tiếng cùng quán ăn đặc sắc ở địa phương. Lúc xe dừng ở ngoài khu biệt thự, tài xế bỗng nhiên ồ một tiếng nói: “Thì ra là ở đây, tôi nói sao nghe quen tai như vậy, ngày hôm qua ở đây có một người đàn ông trần truồ,ng chạy ra, rất nhiều người thấy được, còn quay video lên vòng bạn bè, chậc chậc chậc, tôi cũng xem video đó, dáng người cũng được, chỉ là bộ dạng hơi hung dữ một chút.

Trầm Như Như/Từ Dẫn Châu: “….

י

Cô cùng Từ Dẫn Châu liếc nhau, một loại dự cảm tế nhị xông lên đầu.

Thẩm Như Như hỏi: “Chú, nam nhân kia tên gì, chú biết không?”

“A, hình như gọi là Lý Thông” Chú lái xe vẻ mặt thán phục nói. “Nghe nói ở địa phương này rất nổi tiếng, là một ông chủ, ở trong này. Căn nhà này thật đáng quý, cô nói xem sở thích của người có tiền sao lại kỳ quái như vậy, cái này gọi là gì, cuồng dâm đúng không? Ôi, bảo vệ cũng không ngăn cản, nếu không có cảnh sát tới, anh ta còn muốn xông ra đường, phỏng chừng uống không ít rượu, nói không chừng còn dập đầu, điên thành như vậy…. Trả tiền xe, hai người xuống xe rời đi trong âm thanh của ông chú tài xế. Từ Dẫn Châu nắm tay cô đi về phía trước, vẻ mặt tinh xảo nói: “Khách hàng này… rất đặc biệt.

Thẩm Như Như nhớ lại bộ dạng của Lý Thông, có chút chần chờ: “Có lẽ là ngoài ý muốn thôi…” Đi tới cửa nhà Lý Thông, Thẩm Như Như ấn chuông cửa, đứng trước camera vẫy tay. Sau cửa lập tức có động tĩnh, sau một khắc, cửa mở ra, Lý Thông thò ra nửa khuôn mặt lén lút nhìn về phía sau hai người vài lần, xoay người mời hai người vào sân rồi trở vào trong phòng.

Thẩm Như Như nhìn anh ta, đầu đội mũ, bịt khẩu trang, trên người quấn kín mít, còn đeo khăn quàng cổ, dở khóc dở cười nói: “Anh phải đến mức đó sao, khoa trương như vậy?” Bây giờ là mùa hè, gói thành như vậy cũng không sợ nổi rôm sảy.

Lý Thông kêu ra một tiếng đau khổ thở dài, khóc không ra nước mắt nói: “Thẩm đại sư, tôi sai rồi, tôi không nên không nghe lời của cô mà chạy ra ngoài uống rượu, trước kia thật không đến nỗi như vậy, lần này rất kỳ quái, quả thực còn làm mất mặt gia đình bà ngoại của tôi, cô nhất định phải giúp tôi, đuổi cái tà ma gì đó đi.” Thẩm Như Như bảo anh ta tháo mũ khẩu trang ra, nhìn qua nhìn lại một lát, không phát hiện vấn đề gì, chắc là vận xui quấn quanh lúc trước đã tan.

Vận xui trên người Lý Thông tan biến, cũng không lưu lại dấu vết của tà ám làm, Thẩm Như Như nhìn chằm chằm tướng mạo của anh ta trong chốc lát, hỏi: “Anh gần đây có phải đắc tội với nữ nhân nào hay không?

Chuyện ngày hôm qua giống như là đào hoa kiếp ứng nghiệm với anh đấy.

Lý Thông sửng sốt một hồi lâu, nói: “Nếu nói như vậy….. Thật đúng là có, hôm qua cô gái ấy cũng ở đây”

Thẩm Như Như nhìn anh ta bằng ánh mắt đồng tình. “Vậy anh đại khái là bị duyên âm rồi. “Không phải chứ, khí lượng nhỏ như vậy” Lý Thông buồn bực nói. “Tôi chỉ nói cô ta 2 câu, cự tuyệt yêu cầu của cô ta mà thôi, cũng quá ác độc đi. Không được, khẩu khí này không thể cứ như vậy nuốt, tôi phải để cho cô ta nhớ lâu một chút, miễn về sau cô ta cảm thấy tôi dễ bắt nạt.

Anh ta nói thầm hai câu, rất nhanh liền đem chuyện này ném ra sau đầu, dẫn Thẩm Như Như cùng Từ Dẫn Châu vào cửa.

Biệt thự của Lý Thông có diện tích rất lớn, tráng lệ xa hoa, phong cách đất đai tài chủ xanh vàng rực rỡ cùng hình tượng bản thân anh ta phi thường.

Anh ta chuẩn bị dẫn Thẩm Như Như cùng Từ Dẫn Châu vào trong nhà tham quan một chuyến, trọng điểm là cho bọn họ nhìn mấy chỗ đã từng mất đồ đạc.

Đầu tiên là phòng khách, vào cửa là có thể nhìn thấy, Thẩm Như Như dạo qua một vòng bên bàn trà, nhìn thấy trên mặt đất có một loạt dấu chân nhỏ màu xám tro, từ khe hở giữa bàn trà và sô pha kéo dài đến sau một cánh cửa thủy tinh mờ, mà mâm trái cây trên bàn trà đã trống không. “Tôi đi ra, vừa rồi còn có hoa quả ở chỗ này, giờ mở cửa vào thì lại không thấy nữa!” Lý Thông phẫn nộ mắng một câu th,ô tục, quay đầu liền chú ý tới Thẩm Như Như cùng Từ Dẫn Châu hai người đang nhìn chằm chằm sàn nhà cùng phòng bếp, anh ta theo tầm mắt của bọn họ kinh hãi hướng nhìn bên kia, kinh hồn bạt vía hỏi: “Hai người thấy cái gì? Trên mặt đất có cái gì à? Cái thứ kia trốn trong phòng bếp sao?”

Một loạt vấn đề được đặt ra, nhưng không ai để ý tới anh ta.

Thẩm Như Như ngồi xổm xuống cẩn thận quan sát trong chốc lát, dấu chân màu xám rất nhỏ, chỉ lớn bằng nửa lòng bàn tay, nhìn giống chân trẻ con, hơn nữa còn là của đứa trẻ hai ba tuổi. Cô có chút bất ngờ, thấy nhiều quỷ

như vậy, nhưng chưa từng đụng phải đứa trẻ nào nhỏ tuổi như vậy….. Thẩm Như Như đứng lên nhìn về phía Từ Dẫn Châu, có chút chần chờ: “Tiểu quỷ này là người sao?”

Có một số ma quỷ vì muốn chiếm được lòng cảm thông, sẽ cố ý biến ảo thành bộ dáng của đứa trẻ để lừa người đuổi quỷ.

Lui vào một góc để yên lặng nghe, sắc mặt Lý Thông bỗng trở nên trắng bệch, không biết não nghĩ thêm chút gì. “Thẩm đại sư, lời này của cô là có ý gì?”

“Hẳn là trẻ con, trong phòng không có oán khí, không phải ma quỷ, không cần phải giả bộ” Từ Dẫn Châu không nhanh không chậm nói, theo dấu chân chậm rãi đi về phía cửa phòng bếp kia.

Thẩm Như Như theo sau, cầm một quả [bùa Trấn Tà] kẹp ở giữa ngón tay ngộ nhỡ xảy ra chuyện gì.

Sắc mặt Lý Thông thay đổi, đi theo phía sau thấp thỏm nói: “Trẻ con sao?” Thẩm Như Như quay đầu lại nhìn anh ta. “Nhà ai? Chỗ này của anh có đứa trẻ nào qua đời sao?” Lý Thông gãi gãi lỗ tai đang muốn mở miệng giải thích, ở bên kia, Từ Dẫn Châu đã đẩy cửa tiến vào, trong phòng bếp không có ai, cánh cửa sổ trước bồn rửa chén nửa mở, ngoài cửa sổ là bụi hoa rậm rạp, hoa tú cầu màu xanh nhạt, màu tím nhạt xinh đẹp nhẹ nhàng lắc lư trong gió nhẹ, xuyên qua bụi hoa có thể nhìn thấy tường rào sắt và con đường nhỏ rợp bóng cây bên ngoài trống rỗng.

Tất cả đều rất bình thường, không khả nghi. Mà ở trong mắt Thẩm Như Như với Từ Dẫn Châu, cặp dấu chân màu xám kia từ sau cửa kéo dài đến phía trên ao nước, đến chỗ cửa sổ liền đứt đoạn dấu vết. Thằng nhóc ăn vụng rồi chuồn ra ngoài. Từ Dẫn Châu đi tới trước hồ nước đẩy cửa sổ ra nhìn ra ngoài một hồi, thu tay lại nói: “Nó rời khỏi sân rồi.