Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Tiệm Tạp Hóa Âm Dương

Chương 14




Bác gái đứng dậy đón lấy cái túi, rút tám trăm tệ tiền mặt để lên quầy, lắc đầu nói: “Không trồng được, con dâu tôi cơ địa nhạy cảm, chỉ cần chạm phải mấy thứ như lá cây, phấn hoa sẽ bị dị ứng.”

Thẩm Như Như gật đầu: “Vậy quả thực không tiện để trồng cây xanh, nếu bác thích, rảnh rỗi có thể đến chỗ cháu ngồi một lúc, hoan nghênh bất cứ lúc nào.”

Bác gái nghe vậy, lập tức vui vẻ: “Được, có thời gian nhất định tới!”

Bà ấy cho túi phúc vào trong túi, đang chuẩn bị rời khỏi, Phan Hồng nhà sát bên đã đùng đùng chạy vào: “Như Như, bùa tịnh thủy còn không? Lấy cho dì thêm hai tấm.”

“Còn, đầy ra đấy.” Thẩm Như Như mở ngăn kéo ra, nhặt hai lá bùa tịnh thủy cho vào túi đưa cho Phan Hồng.

Phan Hồng lập tức chuyển một ngàn sáu trăm tệ cho cô, mặt mày hớn hở, đường cong khóe miệng không thu vào nổi: “Lá bùa này thật sự quá tốt, mùi vị nước nấu ra hoàn toàn khác với bình thường, ngon hơn nhiều, hơn nữa còn tốt cho da!” Bà ấy chỉ lên mặt mình: “Cháu xem, nám ở khóe mắt đã nhạt đi rồi!”

Bà ấy thường ngày thích thức đêm đánh mạt chược, thỉnh thoảng còn hút thuốc, quanh năm suốt tháng như vậy, tăng sắc tố da ở khóe mắt, có mấy vết thâm nám cực kỳ đậm. Đi khám hết trung tây y rồi, uống không ít thuốc, đều không có tác dụng, không ngờ lần này chó ngáp phải ruồi, Bùa tịnh thủy vậy mà có hiệu quả.

Bác gái rút cái chân vừa bước ra về, vòng quanh Phan Hồng xem cho kỹ, gật đầu nói: “Thật sự mờ rồi này, là bùa gì thế, hiệu quả tốt như vậy?”

“Gọi là bùa tịnh thủy!” Phan Hồng khoát tay nói tiếp: “Nhưng mà đây không phải trọng điểm! Hôm qua chị em tôi đặc biệt tới thăm, bà ấy táo bón mười mấy năm, dạ dày rất kém, thường không đi vệ sinh một hai tuần, hôm qua ở chỗ tôi một đêm, đi vệ sinh một lần, sáng nay về nhà lại đi hai lần. Hơn nữa không phải tiêu chảy, mà là đi vệ sinh bình thường.”

Phan Hồng nghỉ một hơi: “Vừa nãy bà ấy cứ hỏi rốt cuộc tôi cho bà ấy ăn cái gì, tôi liền nhớ tới bùa tịnh thủy, mới nói với bà ấy, bà ấy lập tức bảo tôi mua giúp hai tấm!”

Bản thân Thẩm Như Như đối với hiệu quả cụ thể của Bùa tịnh thủy cũng vẫn ở trong trạng thái cái biết cái không, Phan Hồng trong một chốc đã giúp cô mở khóa được hai công hiệu, cô nhịn không được cười rộ lên: “Dì Phan, dì thật sự trở thành người phát ngôn của bùa chú nhà cháu rồi, đều là dì giúp tuyên truyền ra cả.”

Phan Hồng nói: “Đó là vì có hiệu quả thật sự mà! Đúng rồi, Như Như, dì nhớ nhà cháu có thờ thần đúng không nhỉ, là thờ vị thần tiên nào đấy? Dì muốn thỉnh một pho tượng về thờ cúng trong nhà.”

Bác gái bên cạnh xem náo nhiệt lập tức nói theo: “Tôi cũng muốn thỉnh một ông.”

Ấy?

Thẩm Như Như sững sờ một lúc, tức khắc có loại cảm giác rộng mở thông suốt.

Vốn dĩ cô cho rằng, tuyên truyền rộng rãi Huyền Thiên Môn chính là để càng nhiều người biết đến bùa chú của cô. Nhưng trước giờ chưa từng nghĩ tới, còn có loại thao tác để tín chúng tự mình thỉnh tổ sư gia về nhà thờ phụng! Cô lập tức báo đại danh của Vô Lượng Tổ Sư, nhân tiện khen ngợi một tràng, nửa thật nửa giả mà nói: “Tổ sư gia của chúng ta rất linh nghiệm, trên núi Võ Đang cũng là cung phụng ngài đấy! Những bùa chú này đều từng đặt trước mặt tổ sư gia khai quang……”

Phan Hồng và bác gái nghe hết sức nghiêm túc, tin tưởng không nghi ngờ, cuối cùng hai người đập bàn quyết định, về nhà sẽ chọn một ngày tốt thỉnh tổ sư gia về nhà, đến lúc đó mời Thẩm Như Như đến nhà khai quang.

Thẩm Như Như một hơi đồng ý, trên thực tế cô căn bản không hề biết khai quang là gì. Nhưng bất kể nói thể nào, giờ cô cũng là đệ tử của tổ sư gia, giúp đỡ thỉnh vị thần chắc cũng không phải chuyện gì khó.

Vui vẻ tiễn Phan Hồng và bác gái về, Thẩm Như Như tiếp tục vẽ thêm mấy lá bùa rồi đóng cửa nghỉ ngơi.

Cô cầm theo ví tiền đến máy rút tiền ATM gần đó, sau đó lên chợ dạo một vòng, mua ít gia vị và hoa quả rau củ, chậm rãi đi về nhà.

Ăn tối tắm rửa xong, Thẩm Như Như tựa vào đầu giường, ôm lấy kindle (máy đọc sách) để xem sách. Cô vừa mua tận mấy quyển sách điện tử nói về đạo pháp của Trung Quốc, chuẩn bị nghiên cứu nghiêm túc một phen, sau này giới thiệu tổ sư gia với tín chúng cũng có thể suôn sẻ hơn.

*

Thẩm Như Như không biết mình ngủ thiếp đi tự bao giờ, trong một hồi tiếng gõ cửa gấp gáp, cô mơ màng mở mắt ra, đèn đầu giường vẫn còn sáng, kindle bị cô đè dưới vai, vừa cứng vừa cộm.

Một giờ sáng, đang là thời điểm đêm khuya vắng người.

Từng tiếng gõ cửa gấp gáp như đang móc vào tim, đến mức khiến người ta hoảng loạn.

Có sự trải nghiệm của việc bán thuốc lần trước, Thẩm Như Như hiểu lần này đến quá nửa là đồng loại của nữ quỷ váy đỏ. Cô còn buồn ngủ mà bò dậy, khoác thêm áo mỏng, dẫm dép lê ra mở cửa.

Ngoài cửa có một người đàn ông gầy yếu, nhìn trạng thái của anh ta vô cùng tồi tệ, cánh tay đùi khô quắt như que diêm, hai bên mặt hõm sâu, mắt xanh lè, hình tượng vô cùng phù hợp với thân phận của quỷ.

Tim Thẩm Như Như thắt lại, chớp mắt, trấn tĩnh nói: “Chào anh, anh cần gì?”

Nam quỷ rất sốt ruột, anh ta dường như muốn bổ nhào lên người Thẩm Như Như, nhưng không biết vì lý do gì, anh ta kiềm chế được bản thân, hai tay nắm chặt trên cạnh cửa, nói: “Tôi muốn đồ ăn! Thức ăn! Bất cứ thức ăn gì!”

Thẩm Như Như bị dọa tới lùi về sau hai bước, thấy anh ta thực sự không tấn công mình, nhịp tim hơi bình tĩnh trở lại: “Anh đợi chút, tôi đi lấy cho anh.”

Cô nhanh chóng chạy đến nhà bếp nhỏ phía sau, mở tủ lạnh ra lục tìm một hồi, lôi ra hết sủi cảo cấp đông và mỳ gói, đổ một hơi vào nồi nấu.

Mười phút sau, cô bưng một bát mỳ sủi cảo đi vào trong cửa hàng, nói với nam quỷ: “Tới ăn đi, không đủ vẫn còn.” Cô quen đường quen lối lấy ra Bùa dẫn đường, dán lên bát, hơi nóng trên bát mỳ chớp mắt tan đi, chậm rãi bay vào tay nam quỷ.

Anh ta nhìn chằm chằm vào bát mỳ sủi cảo hai mắt phát sáng, đũa cũng không cần dùng, giơ bát mỳ lên đổ thẳng vào miệng.

Cũng không sợ nghẹn à……Thẩm Như Như nhìn tới mức trợn mắt há mồm.

“Thêm một bát nữa!” Nam quỷ nhanh chóng húp xong bát mỳ sủi cảo, nói với cô.

Cứ vậy lặp lại mấy lần, sau khi sáu bát mỳ sủi cảo lớn cộng thêm một nồi lớn canh nạm bò cà chua vào bụng, nam quỷ cuối cùng mới dừng lại. Anh ta ợ lên một tiếng, nói một cách thỏa mãn: “Lâu lắm rồi không ăn no như vậy.”

Thẩm Như Như cạn lời nhìn anh ta, lương thực dự trữ của cô bị anh ta ăn sạch rồi, ngoài ra còn tổn thất sáu cái bát với một cái nồi, thằng cha này nhìn không giống người dư dả, mối làm ăn hôm nay định sẵn là lỗ rồi.