Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Tiệm Tạp Hóa Âm Dương

Chương 132




Một là cơ thể này bị đoạt xá, hai là người này từng chết đi sống lại. Nói chung hồn phách từng rời khỏi cơ thể này, sau khi hồn về với xác thì độ hòa hợp không bằng lúc đầu. Thoạt nhìn Lưu Tuyền không giống như bị đoạt xá, vậy thì chỉ còn khả năng còn lại.

Cô ghé bên tại Từ Dẫn Châu, khẽ nói: “Lưu Tuyền đúng là có vấn đề”

Hơi thở ấm áp phả vào vành tai lạnh lẽo, làn da trắng ngần nhanh chóng đỏ ửng, vành tai đỏ hồng trông cực kỳ đáng yêu. Từ Dẫn Châu bỗng dưng nhích sang bên cạnh một bước, hơn nửa gương mặt đỏ ửng, cả cổ cũng đỏ bừng lên. Anh hơi bối rối, hạ thấp giọng nói một câu: “Có chuyện gì thì nói năng đàng hoàng” Thẩm Như Như: “??”

Hừ, cô vẫn nói chuyện đàng hoàng mà, rõ ràng là anh quá nhạy cảm.

Cử chỉ của hai người lọt vào mắt những người thích suy diễn trở thành ve vã.n, chim chuột nhau. Rốt cuộc có sinh viên nữ không nhịn được, bất mãn nhìn bọn họ, nói: “Mong hai vị nghiêm túc một chút, nếu không thật lòng tham dự lễ truy điệu của thầy Lật Tử thì mau rời khỏi đây đi. Đây không phải chỗ cho hai người ve v.ãn nhau, càng không chỗ cho hai người ké miếng, trải nghiệm!”

Trai xinh gái đẹp ngó lơ người nhà thương tâm, ngang nhiên ve v.ãn nhau… Quả thật chuyện này rất gây sự chú ý, nếu người ngoài biết thì chắc chắn sẽ bị chửi đến chết. Thẩm Như Như nhìn Từ Dẫn Châu không còn đỏ mặt nữa, tuy nhiên vành tai vẫn còn hơi ửng hồng, cũng khó trách người khác hiểu nhầm. Cô không muốn giải thích với người ngoài ở đây dẫn đến những phiền toái khác, đang định xin lỗi thì Từ Dẫn Châu kéo cô ra phía sau, nghiêm túc nói: “Xin lỗi, là tôi không phải, tôi sẽ chú ý.

Thấy anh thẳng thắn xin lỗi như vậy, những người khác cũng không tiện nói thêm gì nữa. Dưới ánh nhìn chăm chú của anh, nữ sinh viên kia mất tự nhiên rời mắt, vén tóc mai: “Không sao, lát nữa chú ý là được.

Động tĩnh bên này khiến vợ chồng ông cụ Tây chú ý đến, ông cụ Tây lo lắng Thẩm Như Như bị bắt nạt, lập tức đi đến hỏi thăm: “Cô Thẩm, có chuyện gì à?” Thẩm Như Như xua tay: “Không có gì, hiểu nhầm nho nhỏ thôi”

Hóa ra người ta và người nhà quen biết nhau, vốn dĩ không phải người lạ cố ý đến ké miếng tiếng tăm. Nữ sinh viên kia càng mất tự nhiên hơn, xấu hổ cúi đầu lùi vào trong đám người, chỉ hận bản thân không thể vùi đầu xuống hố giống như lạc đà.

Ông cụ Tây thấy cô không sao thì yên tâm gật đầu, đang định cảm ơn những người đến tham dự thì bà cụ Tây đứng phía sau bỗng dưng sợ hãi hét lên một tiếng, chỉ vào nơi xa xa, ngạc nhiên hô lên: “Tôi nhìn thấy Lật Tử! Là Lật Tử! Thằng bé chưa chết!”

Mọi người đều hoảng loạn, đồng thời quay đầu nhìn về hướng bà cụ chỉ, chỉ thấy một đoàn xe tư nhân màu đen đỗ ở lối vào nghĩa trang từ khi nào, xếp ngay ngắn thành một hàng, trong đó có một chiếc xe đang mở cửa sau, một bóng người cao gầy, nhã nhặn chui vào xe, biến mất trước ánh mắt của mọi người.

Ngay sau đó đoàn xe khởi động, lần lượt rời khỏi nghĩa trang.

Bà cụ Tây thất thần nhìn đoàn xe đi xa, liên tục lẩm bẩm: “Lật Tử chưa chết, con trai tôi vẫn còn sống.”

Ông cụ Tây thở dài, nắm tay bà cụ mà vỗ về, bình tĩnh nói: “Thôi, đừng nghĩ linh tinh nữa, chẳng qua dáng người hơi giống thôi, quay về đi?

Làn da ghép lên mặt Hướng Ân Trừng đã được làm xét nghiệm ADN, quả thật là của Lật Tử, không có chuyện anh ấy còn sống được nữa.

“Đúng vậy, người đó không phải thầy!” Ban nãy Lưu Tuyền khóc nhiều nên bây giờ mắt vẫn còn sưng, anh ta rất kích động: “Nếu thầy còn sống thì tại sao không đến tìm hai người? Dì, dì tỉnh táo lại đi!”

Bà cụ Tây không phải người không hiểu chuyện, chẳng qua bà ấy quá đau lòng, nhìn thấy bất cứ cái gì đều nảy lên hy vọng. Ánh sáng trong đôi mắt bà ấy tắt dần, nắm lấy tay ông cụ Tây, hai vợ chồng dìu nhau đi về phía bậc thang.

Lưu Tuyền do dự một lúc rồi tiến lên, cẩn thận đỡ bên kia bà ấy.

Đoàn người nhiệt tình đến đưa tang dần dần giải tán. Thẩm Như Như và Từ Dẫn Châu đi theo đám đông, chầm chậm ra ngoài. Cô giương mắt nhìn qua đám đông, chẳng hiểu sao cảm thấy rất lạ: “Anh có thấy rất kỳ lạ không?”

Từ Dẫn Châu nhìn bậc thang dưới chân: “Có hơi hơi, ban nãy anh ta rất căng thẳng” Đúng vậy, anh ta căng thẳng vì điều gì? Thẩm Như Như nhìn bóng lưng Lưu Tuyền, chìm vào suy tư.

Đến ban đêm, Thẩm Như Như và Từ Dẫn Châu đồng ý lời mời của vợ chồng ông cụ Tây, bèn ở lại. Bọn họ đã di dân mấy năm nhưng nhà cửa trong nước vẫn để nguyên không bán đi, luôn mong rằng có lẽ sau này còn dùng đến. Bây giờ quả thật bọn họ đã quay về, chẳng qua không ngờ lại vì lý do này. Ngôi nhà cổ được xây dựng theo lối kiến trúc phương Tây mang lại cảm giác đặc biệt cho người nhìn, tựa như một người phụ nữ nổi tiếng đã trải qua bao nhiêu thăng trầm của cuộc đời, tuy rằng đã lớn tuổi nhưng sức quyến rũ không hề giảm, thậm chí còn khiến người ta say đắm hơn.

Bà cụ Tây dặn người giúp việc dọn dẹp một căn phòng khách cho Thẩm Như Như và Từ Dẫn Châu ở. Bà ấy sinh sống ở nước ngoài lâu năm, tư tưởng cũng hơi hướng giống phương Tây, cởi mở hơn những người già trong nước rất nhiều. Bà ấy chấp nhận đôi tình nhân trẻ ngủ chung một giường trong giai đoạn yêu đương. Đợi đến khi hai người phát hiện ra chỉ có một căn phòng dành cho họ, bà cụ Tây đã về phòng nghỉ ngơi vì đau đầu, người giúp việc cũng tan làm hết rồi.

Hơn mười giờ tối, hai người ngồi trong phòng, im lặng không nói gì.

Từ Dẫn Châu mở tủ quần áo ra, tìm được một chiếc ga giường và một bộ chăn gối, chuẩn bị trải ra sàn nhà: “Em ngủ trên giường, tôi ngủ dưới sàn nhà.

Thẩm Như Như cực kỳ tiếc nuối, cơ hội này tốt biết bao, đáng tiếc cơ thể Châu Châu không cho phép. Cô buông tiếng thở dài, vỗ đệm nói: “Giường lớn như vậy, mỗi người nằm một nửa cũng được. Anh ngủ dưới sàn nhà lỡ sinh bệnh thì sao, thành phố B vào buổi tối mùa này vẫn còn lạnh.

Từ Dẫn Châu đã trải ga giường xuống sàn nhà, ngay sau đó anh trải đệm chăn lên, động tác ngượng ngập nhưng hết sức kiên quyết: “Từ trước đến nay, bệnh của tôi đều do nguyên nhân có sẵn trong cơ thể, em đừng cả nghĩ, nghỉ ngơi sớm đi” Anh đắp chăn lên, tắt đèn nằm xuống, trong phòng chỉ còn lại tiếng hít thở.

Thẩm Như Như nhắm mắt lại chuẩn bị ngủ, thế nhưng nằm một lúc lâu mà đầu óc vẫn tỉnh như sáo, không hề buồn ngủ chút nào. Cô nghĩ ngợi một lúc rồi nhẹ nhàng xoay người lấy điện thoại di động, chui vào ổ chăn. Bây giờ là thời điểm bạn bè trên mạng xã hội hoạt động tưng bừng. Một đám cú đêm giờ mới đăng tải món ăn ngon, đăng ảnh tự sướng, cô im lặng xem một lúc, bỗng nhiên màn hình điện thoại xuất hiện khung thông báo, nội dung là nhiệm vụ trong app Ban Đặc Biệt cập nhật tiến độ mới.

Cô lập tức mở app ra, chỉ thấy ba chữ “đang chấp hành” màu cam in đậm biến thành chữ “đã tạm dừng” đỏ như máu.

Tại sao lại tạm dừng? Cô hơi ngây ra, đang định gửi tin hỏi Bách Lý thì bỗng nhiên có người khẽ vỗ vào chăn. Cô xốc chăn lên thì thấy Từ Dẫn Châu đứng trước giường, anh ra hiệu cho cô im lặng rồi chỉ ra ngoài cửa sổ. Thẩm Như Như xuống giường xỏ dép lê, nhẹ nhàng đi đến bên cạnh cửa sổ, kéo rèm ra thành một cái khe hở nhỏ, nhìn ra ngoài. Dưới ánh đèn đường, có hai người cao to đứng bên cạnh bồn hoa, trong đó một người là Lưu Tuyền, người còn lại quay lưng về phía cô, không nhìn thấy, hai người đang nói chuyện với nhau.

Không biết người đàn ông kia nói gì, vẻ mặt Lưu Tuyền cực kỳ dữ tợn, thoạt nhìn rất kích động. Có điều anh ta nói rất bé, không nghe thấy được.

Nửa đêm nửa hôm anh ta ra ngoài làm gì?