Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Tiệm Tạp Hóa Âm Dương

Chương 125




Bởi vì số lượng hàng lớn, hơn nữa cô còn là khách quen nên bên nhà cung cấp đưa ra đơn giá cực kỳ ưu đãi, tính ra đã giảm 30% so với giá gốc. Thẩm Như Như thấy giá cả như vậy quá hời nên quyết định mua thêm một ít, đạo quan nhà mình đang xây dựng thêm, đợi sau khi sửa sang xong cũng cần thêm cây xanh trang trí.

Chưa đến mấy ngày, từng đợt cây xanh được vận chuyển đến Huyền Thiên Quan, nhanh chóng lấp đầy hai cái sân trước và sau, thu hút rất nhiều ong bướm và chim chóc bay đến. Các tín đồ đến đạo quan thắp hương nhìn thấy sân vườn bạt ngàn cây xanh đều cực kỳ ngạc nhiên, vào đại điện hỏi Tuệ Trí: “Tuệ Trí đại sư, tại sao ở sân có nhiều cây giống như vậy, Thẩm quan chủ chuẩn bị nhận thầu phủ xanh đồi núi à?”

Tuệ Trí hơi mỉm cười, đáp rằng tất cả chỗ cây xanh này đều là để xanh hóa thị trấn, bởi vì người phụ trách cảm thấy cây xanh của Kính Hoa Duyên bọn họ tốt tươi, rất có linh khí nên cố ý đặt mua từ chỗ bọn họ. Để tỏ lòng thành, bọn họ cố ý đặt cây cối trong sân để Tổ sư gia khai quang rồi mới mang đi trồng, phù hộ mọi người trong thị trấn Mộ Nguyên đều được an khang, thuận buồm xuôi gió, tiền vào như nước.

Bùa chiêu tài của Huyền Thiên Quan rất nổi tiếng, hiệu quả lại rõ ràng như thế. Thế nên nghe Tuệ Trí nói vậy xong, các tín đồ đều hết sức tin tưởng, lập tức quyên góp chút của, cảm ơn Tổ sư gia.

“Hy vọng Tổ sư gia phù hộ cho thị trấn chúng ta càng ngày càng phát triển hơn, sau này mỗi tháng tín nữ đều đến đây dâng hương tụng kinh cho ngài.” Một bác gái sáu mươi tuổi quỳ xuống đệm hương bồ, thành kính lễ bái. Hai tháng trước, bà ta mua một lá bùa chiêu tài và một lá bùa đào hoa của Huyền Thiên Quan, kết quả chưa được mấy ngày mà hai gian phòng cũ nát, xập xệ của nhà bà ta đã được dỡ bỏ, di dời, điều khiến bà ta vui vẻ nhất là đứa con trai gần bốn mươi tuổi của bà ta rốt cuộc cũng dẫn bạn gái về nhà ăn cơm vào dịp cuối tuần. Nhà gái nhà trai đều cực kỳ hài lòng. Ngày hôm qua, đôi vợ chồng son đã cấp tốc đi đăng kí kết hôn, hôm nay bà ta cố ý đến đây để cảm ơn thần linh.

Đi cùng bà ta còn có mấy người hàng xóm. Vốn dĩ các bà hàng xóm đều tin Phật, không có hứng thú với Huyền Thiên Quan, càng chẳng thèm đặt chân vào Huyền Thiên Quan. Tuy rằng nửa năm nay, tiếng tăm của Huyền Thiên Quan càng ngày càng nổi như cồn, thậm chí còn có người từ địa phương khác đến dâng hương xin bùa, nhưng trong mắt bọn họ, cái đó chỉ là người đời thổi phồng lên, các bà thường đến miếu Quan Âm cũng rất nổi tiếng, xin săm giải quẻ rất chuẩn, có rất nhiều khách hành hương ghé thăm, niên đại càng lớn hơn Huyền Thiên Quan rất nhiều, nói chung là đáng tin hơn.

Mãi đến khi chứng kiến một loạt sự kiện xảy ra ở nhà hàng xóm trong hai tháng nay, suy nghĩ của các bà mới bị lung lay, bắt đầu nửa tin nửa ngờ hỏi thăm về Huyền Thiên Quan, nghe ngóng xong mới biết hóa ra bùa chú của Huyền Thiên Quan linh nghiệm như vậy!

Các bà không dửng dưng được nữa, biết tin hôm nay hàng xóm sẽ đến đạo quan lễ tạ thần, tất cả đều đi theo đến đây, muốn mua mấy lá bùa.

“Tuệ Trí đại sư, cháu gái tôi sắp thi đại học rồi, tôi muốn xin bùa cầu cho thành tích nó tốt hơn. “Tuệ Trí đại sư, cháu trai sắp tham gia quân đội, tôi muốn xin bùa cầu bình an cho thằng bé. “Tuệ Trí đại sư, năm nay công việc của con trai tôi không thuận lợi, tôi muốn xin lá bùa đổi vận cho nó”

“Tuệ Trí đại sư.”

Các bà mồm năm miệng mười thi nhau nói, Tuệ Trí ghi nhớ xong, bình tĩnh tỏ vẻ không thành vấn đề, xoay người đi đến cái tủ bên cạnh, mở ba ngăn kéo ra, lấy mấy lá bùa, lần lượt đưa cho các bà: “Cầm đi, mang theo bên người là được, đồng giá tám trăm đồng một tấm.

Các bà nhao nhao đưa tiền cho Tuệ Trí, chi tám trăm đồng mà chẳng hề tiếc. Những bà này rất kỳ lạ, ăn mặc giản dị, ngày thường chi tiêu cũng rất tiết kiệm, nhưng một khi liên quan đến chuyện mê tín thì chi tiền không chớp mắt.

Tuệ Trí nhận tiền, tiễn các bà đi rồi xoay người quay về nhà sau. Thẩm Như Như giao cửa hàng cho Mạch Mạch trông chừng, còn mình thì xách bình nước đến sân chăm sóc cây xanh. Những bông hoa mới hé nở trải qua một chặng đường xa xôi, bị khuân vác đi lại nên hơi héo, lá cây và cánh hoa thiếu nguồn nước mát lành, khô héo rũ xuống. Cô cẩn thận tưới nước giếng đã được tinh lọc vào mỗi gốc cây, phiến lá. Đây là một công việc tỉ mỉ, không thể nhờ người khác làm hộ, phải đích thân làm thì hiệu quả mới tốt nhất.

Tưới xong một lượt cũng tốn mất một giờ.

Một đạo sĩ trẻ tuổi đi theo phía sau cô, nhìn một lúc rồi do dự đề nghị: “Thẩm quan chủ, bây giờ nắng gắt như vậy, tưới nước sẽ càng khiến cây héo hơn thì phải?”

Mặt trời lên cao, đợi một lát nữa là đến giữa trưa, là lúc ánh nắng chói chang nhất.

Thẩm Như Như vẫn tiếp tục tưới nước cho cây: “Không sao đâu, tôi đích thân chăm sóc, tuyệt đối sẽ không chết.

Lúc cô tưới nước cho cây, dòng linh lực cũng theo đó mà thấm vào thân cây, đối với chúng mà nói chỉ có lợi chứ không có hại. Đạo sĩ trẻ thấy cô nói chắc như đinh đóng cột thì không khuyên can nữa, nhìn thêm một lát rồi nói: “Thẩm quan chủ, tôi làm đỡ nhé, hai người làm thì sẽ xong nhanh hơn”

Thẩm Như Như lắc đầu: “Ngày mai những cây giống này sẽ được mang đi trồng, nhất định phải do tôi tự tay chăm sóc”

Đạo sĩ trẻ gật đầu, không nói nữa.

Lúc Tuệ Trí đến, nhìn thấy đạo sĩ trẻ thì hơi sửng sốt: “Linh Khê, sao cậu không sang hỗ bên cạnh hỗ trợ?”

Đạo sĩ trẻ lập tức khom lưng cúi chào Tuệ Trí: “Chiêm Hạc đại sư nói tôi còn nhỏ, không giúp được gì nên không chịu cho tôi vào.

Đạo quan vẫn đang trong quá trình xây dựng thêm. Để không làm ảnh hưởng đến du khách và dân cư lân cận, bọn họ xây tường bao xung quanh. Các đạo hữu đều biết đây là kí túc xá và nhà ăn mới dành cho bọn họ, lúc rảnh rỗi đều đến hỗ trợ, thế nên tiến độ rất nhanh, bây giờ đã hoàn thành hơn một nửa.

Tuệ Trí vỗ đầu đạo sĩ trẻ, sửa lại búi tóc của cậu ta: “Vậy cậu đến đại điện đọc sách đi, cố gắng chăm chỉ, đừng quên cậu còn phải tham gia kỳ thi hết học kỳ”

Đạo sĩ trẻ cúi đầu: “Sư… Tuệ Trí đại sư, tôi không muốn đi học nữa, sau này tôi sẽ ở đây tập trung học đạo?

Thẩm Như Như quay đầu lại nhìn lướt qua đạo sĩ trẻ. Hiện tại cậu ta là đạo sĩ nhỏ tuổi nhất trong quan, vừa mới tròn mười bốn tuổi, nhỏ tuổi hơn cả Triệu Hằng Nhất, chung quy vẫn chỉ là một đứa nhỏ. Suy cho cùng, trẻ nhỏ sống từ bé ở Tam Thanh Cung vẫn có điểm khác biệt so với những đứa nhỏ bình thường khác, kể cả đến thời kỳ phản nghịch cũng không giống. Những cậu bé khác đến tuổi này sẽ trốn học vì lên mạng chơi game, còn cậu ta trốn học để theo đuổi lý học, thậm chí lặn lộn từ thành phố B đến thị trấn Mộ Nguyên.

Lúc Linh Khê vừa mới đến, Thẩm Như Như không định thu dung cậu ta. Cô gọi điện thành cho Tam Thanh Cung ở thành phố B, cho người đến đón cậu ta, ai dè bên kia trả lời rằng đã xin nghỉ dài hạn cho Linh Khê, chỉ cần cuối kỳ nhớ quay về thi là được, còn nhắc nhở cô đừng quên đăng ký tạm trú cho Linh Khê. Cô không còn cách nào khác, đành để cậu ta ở lại.

Đại khái người của đạo môn đều tùy ý như vậy…

“Linh Khê, tôi thấy cậu rất có linh khí, chi bằng tôi nhận cậu làm học trò nhé?” Thẩm Như Như buột miệng hỏi một câu.

Linh Khê ngây người một lúc rồi hoảng hốt đưa mắt nhìn Tuệ Trí, hai bàn tay cậu ta xoắn vào nhau, lắp bắp: “Dạ, thì tôi vừa mới đến chưa lâu… Trước tôi vẫn còn rất nhiều đàn anh đàn chị, làm như vậy hình như không… không ổn lắm..”