Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Tiệm Tạp Hóa Âm Dương

Chương 118




Thẩm Như Như ngắm nghìn trong chốc lát rồi cảm thán: “Người này đúng là được ông trời ưu ái, nếu không có gương mặt này, chỉ dựa vào diễn xuất của anh ta thì khán giả tuyệt đối sẽ không xem. Tiếc rằng xem tướng thì là một người đoản mệnh, đẹp trai mà bạc mệnh, ài…”

Từ Dẫn Châu dửng dưng nhìn người trong màn hình: “Khí chất không đoan chính, vẻ mặt đáng khinh, ánh mắt gian xảo, người này không phải người lương thiện.

Thẩm Như Như cực kỳ ngạc nhiên, đây là lần đầu tiên cô nghe được lời nhận xét trắng trợn lại tiêu cực như vậy từ miệng Từ Dẫn Châu dành cho người khác, ngay cả mẹ con nhà họ Từ cũng không được hưởng đãi ngộ đặc biệt này. Cô nghiêm túc đánh giá nam diễn viên trong màn ảnh, lắc đầu: “Trang điểm đậm như vậy, lại còn đeo lens, sao anh nhận ra ánh mắt của anh ta gian xảo?”

“Cẩn thận quan sát thì không khó phát hiện ra. Từ Dẫn Châu nói: “Em thử chia gương mặt anh ta làm hai nửa trên và dưới đi Thẩm Như Như nửa tin nửa ngờ mà làm theo, kết quả phát hiện khi chia gương mặt anh ta ra làm hai nửa trên dưới thì thật sự có sự khác biệt rất lớn. Nếu chỉ nhìn những bộ phận ở phần trên gương mặt, cụ thể là mắt, trán, xương gò má thì có thể rõ ràng cảm nhận được khí chất gian xảo đáng kinh tởm. Nếu chỉ nhìn nửa dưới gương mặt thì mới thấy tốt hơn, nhã nhặn thanh tú, nhưng môi anh ta mang lại cảm giác cực kỳ khắc nghiệt, hơn nữa cổ hơi ngắn khiến khí chất không ổn chút nào.

“Không ngờ lại có sự khác biệt lớn đến thế, tướng mạo này thật là lạ.” Thẩm Như Như không thể không bội phục, nếu chỉ bàn về khả năng quan sát thì cô đúng là không bì kịp Từ Dẫn Châu, còn phải học tập nhiều hơn nữa. Cô cười khen: “Chẳng trách các tác phẩm điêu khắc của anh đều sinh động, tinh xảo hơn hẳn người khác. Phải chăng là do trong cuộc sống sinh hoạt hàng ngày, từng chi tiết đều được anh quan sát cực kỳ cẩn thận đúng không?”

Từ Dẫn Châu mỉm cười, nhìn cô bằng đôi mắt sâu thăm thẳm: “Đương nhiên là không rồi, bất luận là làm gì thì tôi đều có thói quen hoàn thành nó ngay từ lần đầu tiên. Tôi để dành sức lực cho những điều và người quan trọng, như vậy mới có thể đạt được hiệu quả tốt nhất.

“Bỗng nhiên tôi cảm thấy hơi nóng.” Dưới ánh mắt chăm chú của Từ Dẫn Châu, Thẩm Như Như chợt cảm thấy xấu hổ, gương mặt ửng đỏ. Cô nói rồi lẳng lặng động đậy bàn tay đang đặt trên mu bàn tay Từ Dẫn Châu, nhích tay lại gần anh hơn.

Thời tiết ấm, hai người đều không mặc nhiều quần áo lắm, hơi thở lạnh lẽo phả ra từ người Từ Dẫn Châu càng mạnh mẽ hơn. Cô vừa mới chạm đến cánh tay anh thì đã cảm thấy một luồng khí lạnh xâm nhập qua lỗ chân lông, chui vào cơ thể mình, cô lạnh đến mức run bần bật.

Từ Dẫn Châu do dự một lúc, cuối cùng vẫn quả quyết duỗi tay đẩy cô ra: “Cẩn thận đổ bệnh Thẩm Như Như chẳng thèm để ý: “Đừng lo, tôi có linh lực bảo vệ cơ thể.

Từ Dẫn Châu im lặng trong chốc lát rồi thở dài: “… Nghe lời nào”

Vưu Nhất đang biểu diễn ảo thuật, nghe được cuộc đối thoại của bọn họ mà giật bắn người. Ở thời điểm này mà lại chim chuột nhau như vậy, thật tàn nhẫn!

Cậu ấy không nhịn được mà ngoái đầu lại nhìn lướt qua chỗ hai người Thẩm Như Như, vừa khéo nhìn thấy nam chính trên màn ảnh, tay đang làm động tác tức khắc dừng lại, bộ bài poker giấu trong lòng bàn tay rơi đầy đất. Cậu ấy chẳng buồn nhặt lá bài mà tiến đến bên cạnh ghế sô pha, vẻ mặt buôn dưa lê bán dưa chuột: “Ui chao, tôi biết anh ta. Anh ta là sinh viên của trường tôi, đã từng phẫu thuật thẩm mỹ, trước kia ngoại hình chẳng có gì đặc biệt cả. Thẩm đại sư, chị đừng bị ngoại hình của anh ta làm cho mê mẩn. Anh Từ nhận xét cực kỳ chính xác, đạo đức nhân phẩm của người này rất tệ.

Cuộc sống cá nhân càng hỗn loạn hơn, trước kia anh ta còn nói bóng gió kêu bạn cùng phòng của tôi ngủ với anh ta một đêm, cợt nhả hết lần này đến lần khác, ghê tởm khỏi phải bàn. Thẩm Như Như nhạy bén nắm được trọng điểm: “Bạn cùng phòng của cậu? Anh ta là gay?”

Vưu Nhất gật đầu: “Đúng vậy, bởi vì anh ta từng công khai theo đuổi một thầy giáo trong trường nên đó chẳng phải chuyện gì bí mật ở trường của tôi. Hơn nữa mấy năm nay anh ta càng ngày càng làm lố, chẳng thèm giấu giếm luôn, chẳng qua gia nhập giới giải trí nên mới tem tém lại, nghe nói hiện tại cũng khá nổi tiếng, có một đống fan não tàn ủng hộ”

Câu chuyện này sao nghe quen quen thế nhỉ, tựa như cô đã từng nghe… Thẩm Như Như nghiêng đầu nghĩ ngợi, bỗng nhiên giật thót tim, cô lập tức ngồi thẳng dậy, nhìn chằm chằm Vưu Nhất, hỏi: “Trường của cậu tên là gì?” “Đại học Z đó, tôi chưa nói à?” Vưu Nhất hơi ngờ ngợ, lập tức nhắc lại những thông tin về mình từ nhỏ nhặt đến to tát: “Tôi theo học chính quy tại trường đại học Z, chuyên ngành văn hóa dân tộc, hiện tại học nghiên cứu sinh về lĩnh vực tôn giáo học. Ài, tôi phải học nhiều thứ lắm, có nhiều kí tự lạ quá, luận văn cũng chưa viết xong.”

Vẻ mặt cậu ấy đau khổ, lải nhải một hồi nhưng Thẩm Như Như hoàn toàn không nghe lọt được thêm câu nào. Lúc nghe đại học Z, cô lập tức đơ mặt ra.

Cô vẫn còn nhớ như in, hồi còn sống, Lật Tử là giảng viên của trường đại học Z.

Đã từng công khai theo đuổi một thầy giáo trong trường, nam sinh viên của đại học Z, ngoại hình trước kia không nổi bật.. Những chi tiết vụn vặt đều giống hệt nhau, vậy hung thủ hại chết Lật Tử chính là nam chính này sao? Thẩm Như Như nhìn chằm chằm màn ảnh một lúc lâu, mãi đến khi Vưu Nhất tiếc nuối kết thúc bài giới thiệu, bỗng nhiên cô hỏi: “Vậy thầy giáo kia thì sao, bây giờ đang ở đâu?”

Vưu Nhất hơi sửng sốt, gãi gãi đầu, do dự trả lời: “Lúc ấy thầy giáo đó rất nổi tiếng trong trường, nghe nói ngoại hình rất đẹp. Nhưng hồi đó tôi say mê bói toán nên không chú ý đến những việc trong trường, sau đó hình như thầy ấy bị trường học sa thải vì vi phạm đạo đức, rồi mất tích luôn”

“Mất tích?”

“Đúng vậy? Vưu Nhất gật đầu: “Tôi cũng không biết rõ tình hình cụ thể, lúc ấy cảnh sát đến trường vài chuyến, nói là đang điều tra vụ án mất tích. Tôi còn bói một quẻ cho vụ việc đó, đáng tiếc tài nghệ không cao nên không bói ra cái gì cả. Bây giờ đã nhiều năm qua rồi, không biết đã tìm được người chưa. Nghe thế là đã xác nhận được thầy giáo mất tích trong lời kể của Vưu Nhất chính là Lật Tử. Ba năm trước anh ấy bị hại chết, đến tận bây giờ vẫn bị mang tiếng xấu suy đồi đạo đức, còn hung thủ hại chết anh ấy lại sống sung sướng tự tại, thậm chí còn xuất hiện trên màn ảnh tivi, thu hút rất nhiều người hâm mộ. Thế giới này thật bất công.

Thẩm Như Như ôm nỗi buồn bực trong lòng, không xả ra được, thiếu điều hộc máu. Cô nhíu mày suy nghĩ một lát rồi ngoắc tay với Vưu Nhất: “Cậu có cách nào hẹn gặp được anh ta không? Tốt nhất là hẹn gặp ở thị trấn Mộ Nguyên.

Hành động của địa bàn của mình có lợi hơn.

Vưu Nhất khá bất ngờ: “Thẩm đại sư, chị thật sự bị vẻ ngoài hào nhoáng của anh ta mê hoặc sao? Rõ ràng anh Từ có sức hấp dẫn hơn anh ta mà!”

Thẩm Như Như xua tay: “Đừng suy nghĩ linh tinh, tôi và anh Từ của cậu vẫn thắm thiết lắm, tôi tìm anh ta là vì muốn hỏi rõ ràng một số chuyện Vưu Nhất nhìn Từ Dẫn Châu, thấy anh vẫn bình tĩnh, ngồi lặng yên, thật sự không thể đoán được rốt cuộc anh có tức giận hay không. Ngẫm thấy Thẩm Như Như mới là quan chủ của Huyền Thiên Quan, Vưu Nhất cực kỳ thức thời: “Hẹn thì có thể hẹn được, chỉ cần nhờ bạn cùng phòng của tôi giúp…

“Được, nếu mọi chuyện thành công thì tôi sẽ ưu ái, đề cử cậu với Tổ Sư gia” Thẩm Như Như trịnh trọng hứa hẹn.