Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Tiệm Tạp Hóa Âm Dương

Chương 106




Vưu Nhất vội vàng nhìn sang, chỉ thấy Thẩm Như Như đang nhắm mắt ngồi trên ghế, cơ thể tỏa ra một luồng sáng nhàn nhạt, mọi người xung quanh cô đều đã tiến vào trạng thái thiền định, ngoại trừ một đạo sĩ trẻ tuổi đầu búi tóc cầm kiếm là ngồi mở mắt, hình như là đang hộ pháp cho cô.

Anh ta ngây ngốc đứng nhìn một lúc, sau đó nắm chặt tay và nện vào lòng bàn tay còn lại, hai mắt sáng lên:

“Thẩm đại sư thật lợi hại, con muốn pick cô ấy!”

Giờ phút này, Thẩm Như Như đang ở trong một trạng thái vô cùng huyền diệu. Ngũ quan của cô bị che chắn, không nghe cũng không cảm nhận được bất kỳ động tĩnh gì từ thế giới bên ngoài, toàn thân cô như được đắm chìm trong ánh nắng yên tĩnh và ấm áp, cô thả lỏng người, một luồng linh lực mênh mông cuồn cuộn nhanh chóng vận chuyển trong cơ thể, kinh mạch dần dần mở rộng, trở nên mạnh mẽ và đầy sức sống.

Cũng không biết đã qua bao lâu, chờ đến khi thoát khỏi trạng thái thần kỳ kia, cô phát hiện hơn một nửa số người trong hội trường vẫn chưa rời đi, có người đang ngồi thiền, có người chỉ đang xem náo nhiệt.

Cô vừa mở mắt, lập tức có người tiến lên chúc mừng.

“Chúc mừng đạo hữu Thẩm tiến thêm một bước.

“Đạo hữu Thẩm tài hoa xuất chúng như vậy, không biết đạo quan đặt chỗ nào? Có hứng thú đến thăm đạo quan của chúng tôi…”

“Đạo hữu Thẩm là môn hạ của vị Tinh Quân nào? Đạo quan của chúng tôi cung phụng nam bắc tám vị Tinh Quân, phúc lợi rất tốt, nếu có hứng thú có thể đến thăm…”

“Đạo hữu Thẩm, cô thấy căn cốt của tôi thế nào? Có thiên phú tu luyện thuật pháp hay không?”

Một nhóm người nói chuyện liên tục không ngừng, Thẩm Như Như bị vây ở giữa, đủ loại tiếng động ồn ào khiến cô hoa mắt chóng mặt. Cô chỉ có thể liên tiếp bày tỏ mình là quan chủ của một đạo quan, không thể đến những đạo quan khác, lúc này mới thuyết phục được một nhóm người rời đi.

Đối với những người còn lại muốn xin bái sư, cô để lại địa chỉ Huyền Thiên Quan cho bọn họ: “Chờ đến khi hội nghị giao lưu kết thúc, các vị đạo hữu muốn bái sư có thể đến Huyền Thiên Quan tìm tôi, tôi sẽ dựa theo chỉ thị của Tổ sư gia lựa chọn người thích hợp thu nhận vào môn hạn Phần lớn người ở đây đều chỉ tiến lên để thử vận may, không ngờ vị đạo hữu Thẩm này lại dễ nói chuyện như vậy.

Có người mạnh dạn truy hỏi: “Đạo hữu Thẩm, không biết cô thờ vị Tổ sư gia nào?”

Thẩm Như Như hào phóng nói: “Sư tôn chính là Huyền Vũ đại đế Vô Lượng Tổ Sư.

Mọi người nghe vậy, lập tức ồ lên. Địa vị của Vô Lượng Tổ Sư ở Đạo gia không giống bình thường, ông là một trong tứ thánh cực Bắc, thuộc trực lệ của Tử Vi đại đế, chưởng quản mưa gió, am hiểu hàng ma diệt tà, bắt quỷ

trừ yêu, ở dân gian có danh hiệu là Đảng Ma Thiên Tôn. Đối với các thần tiên cấp bậc này, đừng nói đến nhận đồ đệ, hiển linh cũng rất hiếm, mấy ngàn năm nay ghi chép về chuyện ngài ấy hiển linh rất ít ỏi.

“Đạo hữu Thẩm đúng là người có thiên phú dị bẩm, kinh động đến cả Vô Lượng Tổ Sư, thật sự không thể tin nổi!”

“Có một vị sư phụ như vậy, cho dù không có bí tịch thuật pháp truyền xuống cũng rất hiếm có. Mọi người sôi nổi nghị luận, Thẩm Như Như nhân lúc sự chú ý của mọi người đang chuyển đến Tổ sư gia lập tức tìm cơ hội lẻn ra ngoài, cô không dám đến nhà hàng buffet của khách sạn nên quay lại tầng 16 tìm Từ Dẫn Châu cùng ra ngoài ăn.

Bách Lý Vô Thù đi theo cô lên tầng, trêu chọc nói: “Hôm nay cô vô cùng nổi bật, hơn phân nửa người trong Hiệp hội Đạo giáo đều biết cô”

Thẩm Như Như cười khổ, cũng không biết như vậy là tốt hay xấu, tuy rằng Huyền Thiên Quan được mọi người biết đến, nhưng mà cây to đón gió, ở đâu cũng không thiếu mấy kẻ ghen tị mạch não có vấn đề, chỉ hy vọng bọn họ nể mặt Tổ sư gia, không làm khó cô.

Trở lại tầng 16, Bách Lý Vô Thù trở về phòng nghỉ ngơi, hai ngày nay anh ta bận trừ tà, thời gian ngủ cũng không có, sáng sớm nay lại bay đến thành phố B tham gia hội nghị giao lưu, bây giờ thực sự rất buồn ngủ, không muốn ăn cơm.

Thẩm Như Như trở về phòng, lấy chu sa và giấy vàng trong vali ra, vẽ một lá [ bùa chuyển vận ], gấp nó thành hình tam giác và bỏ vào túi, sau đó đi sang gõ cửa phòng đối diện.

Người mở cửa không phải là Từ Dẫn Châu, mà là một trong hai người đàn ông trung niên bước ra từ phòng bên ngày hôm qua, thấy người ngoài cửa là Thẩm Như Như, ông ta có chút sửng sốt, sau đó trầm giọng nói: “Tổng giám đốc Từ đang bận, cô tìm ngài ấy có chuyện gì?”

Trong phòng truyền đến âm thanh gõ bàn phím, Thẩm Như Như hiểu ra, xua tay nói: “Nếu anh ấy đang bận thì tôi không làm phiền anh ấy nữa.

Người đàn ông trung niên mỉm cười gật đầu, đang muốn đóng cửa thì nghe thấy giọng nói của Từ Dẫn Châu: “Có người tìm tôi sao?”

Anh đặt laptop xuống đi ra, nhìn thấy Thẩm Như Như liền nở nụ cười: “Chương trình học buổi chiều kết thúc rồi sao?”

“Đúng vậy, sau khi tan học thì thuận đường qua đây xem thử, anh tiếp tục làm việc đi” Thẩm Như Như vẫy tay chào tạm biệt. “Đợi một chút!” Từ Dẫn Châu gọi cô lại, anh cúi đầu nhìn đồng hồ rồi nói với người đàn ông trung niên: “Văn kiện của tôi sắp xử lý xong rồi, đúng lúc ra ngoài ăn cơm để thả lỏng một chút, ông nói với mọi người một tiếng, hôm nay tạm dừng ở đây”

Người đàn ông trung niên nhanh chóng quay lại để thông báo tin tức tan làm cho đồng nghiệp của mình, Từ Dẫn Châu khoác thêm một chiếc áo và đi ra ngoài với Thẩm Như Như.

Bởi vì hôm nay cô đã hẹn với hội trưởng sẽ đưa bùa chú cho anh ta, vì vậy, hôm nay bọn họ vẫn đi về phía khuôn viên cũ của trường Đại học Y, đồng thời giải quyết vấn đề bữa tối nếu gặp được nhà hàng thích hợp trên đường đi.

Cuối cùng hai người chọn một nhà hàng Đông Bắc, đi vào gọi mấy món xào, hai cái màn thầu lớn và cháo. Từ Dẫn Châu chưa bao giờ ăn như thế này, hồi nhỏ anh ở nước ngoài nên đều ăn đồ Tây, sau khi về nước lại luôn ở thành phố phía Nam nên có thói quen ăn cơm. Bây giờ ăn thử bánh màn thầu và mấy món xào, vậy mà cảm thấy cũng rất tốt.

Thẩm Như Như đã quen với điều này, khi cô còn học ở Đại học Y, cô thường cùng bạn cùng phòng ở Đông Bắc đi ăn nhà hàng, mấy món hầm thập cẩm hay thức ăn nấu trong nồi lớn gì đó, cô đã ăn rất nhiều lần.

Cô nghiêm túc chia sẻ kinh nghiệm của mình: “Tôi vẫn luôn cảm thấy bánh màn thầu màu trắng ăn với thịt xông khói xào măng khô và súp lơ xào rất ngon, thịt xông khói thơm ngon, vị măng khô đậm đà, súp lơ đặc biệt đưa cơm, khuyết điểm duy nhất là rất nhiều dầu mỡ, ăn nhiều dễ béo, không tốt cho sức khỏe.

Từ Dẫn Châu im lặng lắng nghe, đôi mắt chứa đầy ý cười.

Sau khi ăn xong, Thẩm Như Như vui vẻ nhắn tin cho hội trưởng, hẹn gặp nhau ở hiệu sách gần trường.

Mười phút sau, cả nhóm gặp nhau ở cửa hiệu sách.

Hội trưởng không đến một mình, đi cùng anh ta còn có Dư Bích và một người bạn cùng phòng khác, em gái tóc ngắn tên Lục Vũ cũng có mặt, hình như bốn người vừa ăn liên hoan xong thì tới đây, trên người còn có mùi rượu.

Thẩm Như Như nhớ đến những gì cô gái buộc tóc đuôi ngựa đã nói với mình vào buổi sáng, trong lòng đột nhiên cảm thấy không được tự nhiên. Bản thân bị người khác nói xấu sau lưng, không nhìn thấy thì không sao, nhưng người đó bỗng nhiên xuất hiện trước mặt, cảm giác đó thực sự rất vi diệu.

Lục Vũ tỏ ra rất ngại ngùng, nhỏ giọng chào hỏi cô: “Chị Như Như, vừa rồi bọn em đang ăn cơm cùng hội trưởng, vì vậy nên cùng anh ấy đến đây, chị không để ý chứ?”