Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Tiệm Tạp Hóa Âm Dương

Chương 102




Người có tư cách nhận được thư mời màu xanh lam của Hiệp hội Đạo giáo nhất định là đệ tử chân truyền của môn phái nào đó trong Huyền Môn, là một người vô cùng lợi hại.

Nhìn cô gái nhỏ này, không ngờ lại có thể đánh như vậy…

Thẩm Như Như cũng không biết những quy củ loanh quanh lòng vòng đó, nhưng cô nhạy bén phát hiện thái độ của mấy vị đạo hữu này có chút kỳ lạ, cô không nhịn được hỏi: “Sao vậy, có phải mọi người chưa nghe thấy cái tên Huyền Thiên Quan này bao giờ đúng không? Đạo quan này mới xây dựng đầu năm nay nên hiện giờ vẫn chưa có danh tiếng gì?

Ở thị trấn Mộ Nguyên, danh tiếng của Huyền Thiên Quan đã được thiết lập, nhưng những người bên ngoài vẫn không biết đến đạo quan này, trọng trách mở rộng Huyền Thiên Môn vẫn là một chặng đường rất dài. Khi nào mọi người đến thị trấn Mộ Nguyên du lịch vì Huyền Thiên Quan, chứ không phải là đến thị trấn Mộ Nguyên du lịch tiện đường đến Huyền Thiên Quan, khi đó mới gọi là vang danh khắp chốn.

Nghĩ đến đây, Thẩm Như Như âm thầm cổ vũ bản thân, nhân dịp hội nghị giao lưu lần này, cô phải kết giao thêm một ít đạo hữu, cố gắng quảng bá đạo quan nhà mình.

Ông chú béo cười rất hòa ái: “Có nhân tài như đạo hữu ở đây, chẳng mấy chốc mà Huyền Thiên Quan sẽ nổi tiếng”

Thẩm Như Như khẽ gật đầu: “Mượn cát ngôn của ngài. Đúng rồi, còn chưa biết đạo hữu đến từ đâu?”

Lúc này, thang máy dừng ở tầng 16, Thẩm Như Như chỉ có thể cười xin lỗi rời khỏi thang máy, nhân viên lễ tân đưa cô đến trước cửa phòng 1602, cô đang chuẩn bị mở cửa, cửa phòng 1601 ở đối diện bỗng mở ra. Cô theo bản năng quay đầu lại nhìn thì thấy Từ Dẫn Châu đang đứng ở cửa, trên người anh khoác một chiếc áo tắm dài màu đen, mái tóc ẩm ướt, đôi mắt sâu thẳm hiện lên sự kinh ngạc và ý cười: “Thật trùng hợp.

Thẩm Như Như không ngờ hai người sẽ gặp lại trong tình huống như thế này, ánh mắt cô nhẹ nhàng đảo qua mái tóc, gương mặt và xương quai xanh hơi lộ ra ngoài của anh, trong đầu của cô bỗng nhiên nhảy ra một hình ảnh miêu tả không thích hợp− Xuất thủy phù dung…

Xuất Thủy Phù Dung: là bức tranh phù điêu hoa sen hiện đang được rất nhiều khách hàng yêu thích của Artena Decor. Sử dụng màu sắc chủ đạo là trắng, hồng và xanh, bức tranh đã tạo ra một không gian nghệ thuật tinh tế với những cánh hoa sen lững lờ trôi giữa làn nước biếc.

“Từ Dẫn Châu, sao anh lại ở đây?”

Thẩm Như Như xấu hổ thu hồi những suy nghĩ lung tung rối loạn của mình, hỏi: “Không phải anh nói rằng ngày mai anh mới về nước sao?”

Từ Dẫn Châu tùy ý để giọt nước từ tóc nhỏ xuống cổ áo choàng tắm, anh đứng dựa vào cửa: “Mọi chuyện giải quyết xong sớm hơn dự tính nên trở về trước, máy bay vừa hạ cánh sáng nay. Tôi nhớ em nói rằng sẽ vào ở khách sạn này nên cũng đặt một phòng ở đây, không ngờ lại trùng hợp như vậy, ở ngay đối diện”

“Thực sự là rất trùng hợp, tôi cứ nghĩ toàn bộ người ở tầng này đều là người của hội nghị giao lưu đó. Thẩm Như Như chú ý tới giọt nước đang chảy trên cổ anh, quan tâm nói: “Anh sấy tóc trước đi, cẩn thận bị cảm”

“Không sao, một lát sẽ khô thôi. Từ Dẫn Châu cười một cái: “Buổi tối em rảnh không?”

Chuyện này Thẩm Như Như cũng không biết, cô lắc đầu: “Tôi không biết, tôi vẫn chưa gặp người của ban tổ chức, không biết bọn họ có sắp xếp gì không”

“Buổi tối mọi người có thể hoạt động tự do. Em gái lễ tân bị ngó lơ ở bên cạnh cẩn thận đánh giá hai người, nhẹ giọng xen vào: “Ban ngày có việc cũng có thể xin nghỉ rời đi”

Cô ấy nhân cơ hội nói ngắn gọn vài câu về những điều cần chú ý, sau đó lập tức rời đi, làm một chiếc bóng đèn không sáng lắm, cô ấy cảm thấy trái tim của mình rất đau.

Từ Dẫn Châu lập tức đưa ra lời mời: “Vậy thì chúng ta cùng ăn tối nhé.         

Thẩm Như Như gật đầu đồng ý, hai người đứng ở cửa trò chuyện một lát, cửa phòng bên cạnh bỗng mở ra, hai người đàn ông trung niên khoảng bốn mươi tuổi mặc vest và đi giày da từ bên trong bước ra. Bọn họ nhìn thấy Thẩm Như Như thì hơi sửng sốt, nhưng ngay sau đó liền làm như không có việc gì mà quay sang nói với Từ Dẫn Châu: “Tổng giám đốc Từ, năm phút nữa sẽ bắt đầu cuộc họp trực tuyến, ngài đã chuẩn bị xong chưa?” “Được, tôi lập tức tới? Từ Dẫn Châu gật đầu với bọn họ.

“Như Như, tôi còn có chút việc, buổi tối tôi sẽ liên lạc với em.

Thẩm Như Như chớp mắt, nhẹ nhàng gật đầu: “Được, anh làm việc trước đi.

Sau khi quẹt thẻ và bước vào phòng 1602, cô vẫn chưa lấy lại tinh thần, nhỏ giọng lẩm bẩm: “Ra nước ngoài một chuyến trở về, hình như không giống trước đây lắm…”

Thẩm Như Như lấy quần áo để thay và đồ vệ sinh cá nhân bày ra, sau đó cầm điện thoại ngồi trên ghế sô pha trả lời tin nhắn, suốt cả buổi sáng cô đều không xem, hiện giờ đã lên tới 99 tin. Cho dù đã ra ngoài, vẫn có rất nhiều khách hàng đặt hàng trên Wechat của cô, cô nhận đơn như bình thường, sau đó sẽ chuyển thông tin của khách hàng cho Mạch Mạch, anh ấy sẽ phụ trách đóng gói và giao hàng.

Hiệp hội Đạo giáo sắp xếp cho cô một phòng giường lớn xa hoa, các thiết bị trong phòng rất đầy đủ, giống như một căn hộ đơn, chỉ cần xách hành lý vào là có thể ở được. Cô trả lời tin nhắn xong, thấy thời gian vẫn sớm, ở trong phòng nhàn rỗi cũng nhàm chán nên cầm thẻ phòng đi ra ngoài đi dạo.

Khách sạn nằm ở trung tâm thành phố, chỉ cách Viện bảo tàng Cố cung vài bước chân. Lúc còn đi học, Thẩm Như Như đã đến bảo tàng vài lần nên cô rất quen thuộc. Cô đi dọc theo vỉa hè một lúc rồi bước vào một trung tâm thương mại, nhiệt độ ngoài trời ở thành phố B thấp hơn nhiều so với thị trấn Mộ Nguyên, quần áo của cô không đủ ấm, đi ngoài đường có chút lạnh.

Trung tâm thương mại nườm nượp người ra vào, cho dù là ngày thường cũng có rất nhiều du khách đến du lịch và mua sắm. Cô đi dạo một vòng, không khỏi cảm thán, nếu lượng người đến thị trấn Mộ Nguyên có thể nhiều như vậy, Huyền Thiên Quan đã sớm nổi tiếng khắp nơi.

Thẩm Như Như vừa đi vừa suy nghĩ, vô tình đụng phải một người, cô nhạy bén cảm giác được túi quần áo bị chạm vào, lập tức nắm lấy cổ tay người này: “Trả lại cho tôi”

Người va chạm với cô là một nam thanh niên đậm chất xã hội đen, nhìn khoảng hai mươi năm, hai mươi sáu tuổi, ngoại hình không tệ, ngũ quan góc cạnh rất có tính công kích, tóc nhuộm màu xám, đuôi tóc còn rắc phấn sáng, dưới ánh đèn trông blingbling rất chói mắt.

Tóc xám mạnh mẽ rút tay lại và cố gắng thoát ra, nhưng mà sức lực của anh ta vậy mà lại thua một đứa con gái, anh ta giật giật khóe miệng, ngừng giãy giụa và nheo mắt nhìn Thẩm Như Như: “Bà chị này, thấy tôi đẹp trai nên muốn lợi dụng đúng không?”

Thẩm Như Như: “…”

Phụ nữ ở độ tuổi nào cũng không thích bị gọi là già, huống chi người trước mặt rõ ràng còn lớn tuổi hơn mình! Trong lòng Thẩm Như Như bốc lửa, lực tay lại tăng lên, cau mày nhìn tên ăn trộm này: “Trộm đồ của tôi còn dám giả nai, có biết xấu hổ là gì không?”

Cô vươn tay, tóc xám hoàn toàn không nhìn rõ động tác của cô, ngay sau đó liền thấy ví tiền nhỏ mà anh ta vừa trộm được đang nằm trên tay cô.

Thẩm Như Như nhíu mày trừng mắt nhìn anh ta, thấy người này tướng mạo đàng hoàng, không giống mấy kẻ làm chuyện phi pháp, cô từ bỏ ý định báo cảnh sát, chỉ dạy dỗ vài câu rồi chuẩn bị rời đi.

Cao thủ nha! Hai mắt tóc xám sáng lên, tâm tư lập tức nhảy nhót, chạy theo phía sau Thẩm Như Như: “Chị gái nhỏ xinh đẹp, tôi sai rồi, tôi xin lỗi cô. Động tác của cô vừa rồi là làm như thế nào? Có thể dạy tôi không?”“Không nhận xin lỗi, không dạy? Thẩm Như Như cũng không thèm nhìn anh ta, nhanh chân bước vào Starbucks bên cạnh. Tóc xám theo sát cô bước vào, cợt nhả nói: “Đừng nóng giận thế chứ, tôi chỉ đang luyện tay thôi, lát nữa sẽ âm thầm trả lại ví tiền cho cô, không ngờ lại bị phát hiện. Cô muốn uống gì? Tôi mời!” “Nếu anh còn đi theo tôi, tôi sẽ báo cảnh sát. Thẩm Như Như nhíu mày nhìn anh ta.

Hai người dây dưa đã thu hút sự chú ý của nhân viên bán hàng và khách hàng, mọi người đều đổ dồn ánh mắt về phía họ, dò hỏi xen lẫn lo lắng. Thời gian gần đây, trên mạng xã hội thường xuyên xuất hiện tin tức những vụ rình rập bám đuôi, giết người vì tình khiến mọi người vô cùng hoang mang.

Một nhân viên nam trong cửa hàng trực tiếp đi tới, cảnh giác nhìn tóc xám và hỏi Thẩm Như Như: “Cô ơi, cô có cần giúp gì không?”

Thẩm Như Như nhất thời có chút xấu hổ, cô nhìn lại tướng mạo của tóc xám một lần nữa, gật đầu nói: “Có, tôi không quen anh ta, không biết tại sao anh ta cứ đi theo tôi”

Nhân viên nam trong cửa hàng lập tức đứng chắn trước người cô, đang muốn mời tóc xám ra ngoài thì có một nhóm đạo sĩ bước vào trong cửa hàng, hơn chục người đều mặc đạo bào gần giống nhau, cảnh tượng từng người đi vào rất bắt mắt.

Tóc xám gọi một vị đạo sĩ trong đó: “Quang sư thúc!”

Đạo sĩ đó nhìn sang, vẻ mặt kinh ngạc: “Vưu Nhất, sao con lại ở đây?”

“Con ra ngoài đi dạo, nhưng đã gây ra một chút hiểu lầm nho nhỏ, sư thúc, người mau giải thích giúp con. Tóc xám buồn bực nói.

Quang Hữu Văn miễn cưỡng đi tới, ông ta rất rõ ràng đức hạnh của Vưu Nhất, dăm ba bữa lại gây chuyện, gây chuyện xong còn không biết mình sai ở đâu, lần sau lại tiếp tục. Sư huynh của ông ta cũng bị chọc tức đến phát bệnh, nếu không lần này cũng không đến lượt ông ta thay sư huynh đến đây tham gia hội nghị giao lưu. Ông ta bước đến bên cạnh Vưu Nhất, quay đầu nhìn Thẩm Như Như, ngạc nhiên nói: “Đạo hữu, cháu cũng ở đây à?”

Hai người đã gặp nhau trong thang máy khách sạn cách đây không lâu.

Thẩm Như Như hơi sững sờ, nhìn lại anh chàng tóc xám một chút, cô không ngờ rằng anh ta lại là người trong giới này. “Hóa ra là người một nhà, tôi đã nói là hiểu lầm rồi mà, mấy người còn không tin, tránh ra tránh ra. Vưu Nhất xua tay với anh chàng nhân viên của cửa hàng, đuổi người ta như đuổi vịt, sau đó mời Thẩm Như Như ngồi xuống uống nước.

Năm phút sau, các đạo sĩ lần lượt ngồi xuống, thành công chiếm gần hết bàn ghế trong cửa hàng, tư thế đó giống như một nhóm thế lực tà giáo đang tụ tập gặp mặt. Thẩm Như Như là cô gái duy nhật ngồi ở giữa nên vô cùng nổi bật, khách hàng nào bước vào cửa hàng đều liếc sang nhìn bọn họ mấy lần, có khách hàng sợ đến mức lập tức bỏ chạy, ngay cả đồ cũng không mua.

Sắc mặt của các nhân viên trong cửa hàng đen như đáy nồi.

Nhóm người ngồi trong Starbucks hơn nửa tiếng đồng hồ, Thẩm Như Như trao đổi thông tin thân phận với các vị tiền bối ở đây, sau khi biết bọn họ là quan chủ Tam Thanh Quan ở các nơi, hơn nữa còn rất nổi tiếng trong giới, cô lập tức cảm thấy vô cùng kính nể.

Mà Vưu Nhất biết cô cũng là quan chủ của một quan, còn nhận được thư mời màu xanh lam thì cả người đều không ổn, nhưng anh ta không dám đùa giỡn nữa, liên tục nói xin lỗi: “Đạo hữu Thẩm, chuyện hôm nay thực sự chỉ là ngoài ý muốn, cô Thẩm đại nhân đại lượng, tuyệt đối đừng để ở trong lòng”

Thẩm Như Như thấy cuối cùng anh ta cũng biết sai, vì vậy cũng không lật tẩy anh ta ở đây. Mấy người tán gẫu một hồi, thấy sắp đến giờ cơm, tất cả mọi người đều đứng dậy trở về khách sạn. Trở lại khách sạn, đúng lúc điện thoại của Từ Dẫn Châu gọi đến, hình như anh vừa kết thúc công việc, giọng nói hơi khàn khàn: “Như Như, em đang ở đâu?”

Thẩm Như Như cầm điện thoại đi đến một góc yên tĩnh: “Tôi ở tầng một

“Được, bây giờ tôi sẽ xuống đó, em chờ một lát. Anh hắng giọng nói, nói xong lại họ khan vài tiếng.

Thẩm Như Như nghe vậy, lo lắng hỏi: “Anh có sao không? Nếu mệt có thể nhờ khách sạn mang thức ăn lên, ăn xong thì đi nghỉ sớm một chút”

Vừa xuống máy bay vào buổi sáng, có lẽ đến khách sạn cũng chưa được nghỉ ngơi đã phải tham dự một cuộc họp trực tuyến, người bình thường cũng không chịu nổi, huống hồ anh lại là người có thể chất đặc biệt. Nhưng mà cô khuyên như thế nào thì Từ Dẫn Châu vẫn đi xuống, anh đổi một bộ Đường phục màu vàng nhạt, bên hông đeo một miếng ngọc bội, khiến cho khí chất quanh người anh dịu dàng hơn nhiều.

Màu vàng nhạt rất tôn da, nhưng nếu dáng người không đẹp mà mặc Đường phục màu sắc nhẹ nhàng ấm áp như vậy rất dễ khiến người ta có cảm giác béo tròn. Cũng may Từ dẫn Châu dáng cao chân dài, vai rộng hông hẹp, cho dù là mặc Đường phục rộng thùng thình thì vẫn có thể giữ được đường nét của mình. Khi anh bước ra khỏi thang máy, xuất hiện trước mặt mọi người là một người dịu dàng ổn trọng, người ở tầng một của khách sạn đều đưa mắt nhìn về phía anh.

Từ Dẫn Châu nhìn thoáng qua đã tìm thấy Thẩm Như Như, anh đi về phía cô: “Tôi nhớ em từng học đại học ở đây, có đề cử nhà hàng nào không?”

Thẩm Như Như nhìn anh chậm rãi bước về phía mình, hơi thở của cô cũng trở nên gấp gáp.

Nhà hàng… Tất nhiên là có đề cử rồi…

Giờ ăn cơm, quán Tri Vị gần khuôn viên cũ của Đại học Y đã không còn chỗ, bên ngoài còn có vài hàng sinh viên đang xếp hàng chờ.

Thẩm Như Như và Từ Dẫn Châu đến sớm, hai người dành được một vị trí đẹp bên cạnh cửa sổ. Cô mở thực đơn ra, vừa chọn món vừa giới thiệu: “Hồi còn đi học, tôi thường xuyên đến đây ăn, thức ăn ở đây rất ngon, các sinh viên trường khác cũng cố ý chạy đến đây để ăn.

Từ Dẫn Châu khẽ gật đầu, nhìn học sinh trong cửa hàng, trong mắt hiện lên một tia tò mò: “Tôi chưa từng đến trường, nhưng đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy nhiều học sinh ở cùng một chỗ như vậy.”

Ngoại hình và khí chất Từ Dẫn Châu rất nổi bật, cộng với thói phong cách ăn mặc độc đáo, vì vậy, anh đi đến đâu cũng trở thành tâm điểm của sự chú ý, ánh mắt của thực khách xung quanh thỉnh thoảng lại lướt qua bàn của họ. Người thường xuyên ngồi bán hàng đã quen bị người khác nhìn như Thẩm Như Như cũng có chút không chịu nổi, biết trước như vậy cô đã không ngồi bên ngoài, đặt một phòng riêng thì tốt biết mấy, ánh mắt của nhóm đàn em thực sự quá nóng bỏng, cảm giác muốn đốt cháy ra một cái lỗ trên người.

Có lẽ Từ Dẫn Châu đã quen với trạng thái như vậy, anh thản nhiên uống một ngụm trà, sau đó cau mày nói:

“Nước này có vị chua.

Thẩm Như Như cũng uống một ngụm, suýt chút nữa đã nhổ ra. Bình thường, khi cô uống trà đều dùng nước giếng đã được lọc sạch, chất lượng nước tốt, lá trà cũng ngon, mùi vị ngọt dịu. So với nước trà miễn phí của quán Tri Vị, nước trà của có có thể bỏ xa nó N con phố.

Cô yên lặng đẩy tách trà sang một bên, chữa lại nói: “Chất lượng nước ở đây kém hơn thị trấn của chúng ta một chút, nếu anh uống không quen thì đừng cố. Nhưng ở đây có mấy món đặc trưng cũng khá ngon, có thể thử một chút”

Khóe môi Từ Dẫn Châu cong lên, gật đầu nói: “Tất nhiên là phải ăn thử, cảm nhận thời học sinh của bà chủ Thẩm một chút”

Một tiếng “bà chủ Thẩm” tràn ngập ý trêu ghẹo, Thẩm Như Như bị chọc cười, khuỷu tay của cô chống trên mặt bàn, hơi nghiêng người về phía trước, đôi mắt tròn sáng ngời đầy vẻ dò hỏi: “Rốt cuộc anh Từ ra nước ngoài chuyến này đã trải qua chuyện gì? Thay đổi thật lớn, ừm… Không chỉ thích cười, mà còn nói nhiều hơn nữa.