Tiệm Massage Chân Chậu Vàng

Chương 7




13.

Có lẽ gần đây tôi không may mắn lắm, mới làm “bà chủ” ngày thứ ba đã có người tới gây sự.

Gần trưa, tôi đang nằm mơ màng ngủ ở trước quầy, bỗng nhiên bị một tiếng động ồn ào đánh thức.

Ngẩng đầu lên thấy một người đàn ông trung niên đang kéo tóc của một kỹ thuật viên tiệm tôi rồi lôi ra ngoài.

“Giả bộ thanh cao cái gì chứ!”

Người đàn ông tức giận ch.ửi mắ.ng, giật tóc đối phương rồi ném người qua đây.

Tôi vội chạy lên đỡ cô ấy.

Đây là nhân viên mới của tiệm, tuổi còn nhỏ, thậm chí còn ít hơn tôi một tuổi, thôi học sớm, làm công nhân hai năm trong nhà máy, sau đó tới xin việc ở tiệm bọn tôi.

Cô bé sợ tới mặt mũi tái mét, nước mắt lã chã không ngừng tuôn rơi.

Đẩy cô bé ra sau lưng, tôi cau mày nhìn người đàn ông trước mặt.

Mùi rượu nồng nặc.

Dựa vào nguyên tắc “hòa khí sinh tài”, tôi nén giận hỏi, “Thưa anh, có chuyện gì vậy ạ?”

Người đàn ông trung niên lấy một điếu hồng tháp sơn rồi châm lửa, nói kháy: “Bố mày chỉ sờ tí thôi, thế mà còn dám đánh tao!”

Nói xong, hắn ta nhổ một bãi nước miếng dưới đất, “Hừ! Tới chỗ này làm còn giả bộ thanh cao!”



“Ngại quá.” Tôi ép bản thân phải giữ bình tĩnh. “Cửa tiệm bọn tôi là chỗ đàng hoàng, không có mấy mánh khóe mờ ám.”

Tên đàn ông trung niên dường như không nghe hiểu lời tôi nói, cười khẩy: “Bọn mày trông tao không có tiền phải không?”

Hắn ta lại m.ắng mấy lời dơ bẩn, bất ngờ móc từ trong túi ra một xấp tiền rồi đập mạnh vào mặt tôi.

Bên trong còn lẫn mấy đồng xu, một đồng xu đó đã đập trúng mắt trái tôi.

Bỗng chốc tôi đau đến chảy nước mắt.

Khi tôi đang bụm chặt mắt trái, ngoài cửa chợt vang lên một giọng nói.

Hơi quen quen.

“Thích cầm tiền đập vào người khác vậy sao?”

“Lão Tần, đi lấy 50 vạn tiền mặt đổi thành tiền xu, hôm nay ông đây không đập ch.ết tên này thì không phải họ Bùi!”

14.

Hai đại ca vệ sĩ họ Tần thật sự chạy đi lấy một bao tải tiền xu quay về.

Giữa đường, vị khách trung niên dường như hơi tỉnh rượu, thấy vậy muốn rời đi nhưng lại bị Bùi Thiên Cương cản lại.

Hai anh em đứng chặn cửa.

Bùi Thiên Cương kéo tôi ngồi xuống chiếc ghế sofa bên cạnh hơi ngước đầu nhìn về phía tên kia.



“Chờ đó.”

Đối phương do dự một chút, không dám di chuyển nữa.

Tôi lo sẽ xảy ra chuyện, kéo tay áo Bùi Thiên Cương mấy lần, muốn khuyên anh ấy, nhưng người này lại lườm tôi:

“Thành thật ngồi đó, cứ động nữa thì đ.ánh cả em luôn.”

Tôi:..

Không lâu sau.

Hai anh em họ Tần xách theo một bao tải tiền xu quay về, cũng không biết rốt cuộc là bao nhiêu tiền, dù sao, những ngân hàng ở gần đầy đều được họ chạy đến một lượt.

Bao tải nặng trịch ném xuống đất.

Bùi Thiên Cương nhìn lướt qua, đột nhiên nói với tôi:

“Đá.nh hắn đi.”

Tôi sững sờ, khi còn đang do dự thì anh đứng bên cạnh tôi đột nhiên thở dài.

“Mắt suýt bị người ta đánh mù rồi, lúc này còn mềm lòng!”

Nói xong.

Anh ấy cúi người vốc một nắm tiền xu, ném mạnh vào mặt người đàn ông trung niên!