17.
Qua mấy hôm.
Bùi Thiên Cương đến.
Khi anh ấy đến, tôi đang ngồi trước quầy gặm táo.
Nghe tiếng bước chân, tôi đang cắn táo ngẩng đầu lên nhìn thấy anh ấy ngược sáng bước đến.
Tay tôi cứng đờ, quả táo rơi xuống đất, lăn “lộc cộc” tới bên chân anh ấy.
Bùi Thiên Cương khom người nhặt lên, đưa cho tôi.
Nhưng tôi không lấy.
Không hiểu sao trước đó ngày nào tôi cũng mong anh ấy đến, hôm nay anh đến thật tôi lại không khỏi nghĩ đến mấy “dưa” mà anh Tần kể tôi nghe hôm trước.
Tôi liếc mắt một cái, giọng buồn buồn: “Bẩn rồi, không cần nữa.”
Bùi Thiên Cương nhướng mày: “Vứt đi thì lãng phí quá.”
Nói xong, anh ấy rút một tờ khăn giấy trên quầy ra lau, rồi cắn một miếng.
“Rất ngọt.”
Chúng tôi đứng đối mặt nhau, nhưng từ đầu tới cuối tôi không biết phải nói gì.
Bầu không khí đang căng thẳng, Chu Lạp bỗng nhiên xuất hiện.
Trong tay cậu ấy đang bưng cốc nước đường đỏ, thấy Bùi Thiên Cương chợt ngớ ra, sau đó đi tới trước mặt tôi.
“Chị ơi, mấy hôm nay chị đang đến tháng nên không thoải mái, đây là nước đường đỏ em vừa pha, nhân lúc còn nóng thì uống đi.”
Tôi ngây người.
Đúng là tôi đến tháng, sao cậu ta lại biết?
Tôi còn chưa kịp mở miệng, Bùi Thiên Cương ở bên cạnh đã hỏi thay tôi.
Anh ấy nhíu mày, quan sát Chu Lạp từ trên xuống dưới một phen, “Kỳ sinh lý con gái nhà người ta, sao cậu biết?”
Chu Lạp không để ý đến anh ấy.
Đặt nước đường đỏ trên bàn tôi, cậu ta mỉm cười với tôi, “Hôm đó em đi ngang qua, vừa hay nghe được chị và chị Trần nói đến tháng sẽ đau bụng bèn âm thầm ghi nhớ.”
Vừa nói, cậu ta vừa làm ảo thuật lấy ra một túi giữ ấm nhỏ nhắn, tinh xảo, “Uống nước ấm xong nếu chị còn đau bụng thì dùng nó để làm ấm.”
Vẫn là cách cũ, sau khi bày tỏ xong thì rời đi.
Vừa để tôi biết cậu ấy đang quan tâm tôi, vừa không dây dưa quá trớn, khiến người ta không nói được gì.
Khi tôi đang muốn bảo cậu ta cầm cốc nước đường đỏ đi về, lại bị Bùi Thiên Cương giành trước một lần nữa.”
Anh ấy gọi Chu Lạp, hỏi: “Cậu là kỹ thuật viên ở đây à?”
“Vâng.”
Bùi Thiên Cương gật đầu, lấy một xấp nhân dân tệ từ trong ví ra đặt trên quầy, “Đăng ký gói tháng cho anh, sau này anh đến thì hẹn cậu ta làm.”
Nói xong, anh ấy hất cằm về phía Chu Lạp.
“Đi thôi.”
18.
Mấy ngày sau, ngày nào Bùi Thiên Cương cũng đến tiệm tôi đúng giờ, không làm gì cả, chỉ gọi mỗi Chu Lạp.
Chu Lạp càng đối xử tốt với tôi, anh ấy càng giữ Chu Lạp lâu hơn, thậm chí về sau, anh ấy đến đúng giờ tôi mở cửa và rời đi đúng giờ tôi đóng cửa, suốt cả ngày chỉ gọi mỗi Chu Lạp.
Đến nỗi tôi cũng hơi nghi ngờ, phải chăng Bùi Thiên Cương đã ngắm trúng anh chàng sinh viên này trong tiệm tôi.
Vậy nên.
Có lần tôi thật sự không thể nhịn được, mượn cớ mang trà cho anh ấy để đến phòng riêng của Bùi Thiên Cương.
Kết quả…
Bùi Thiên Cương nằm ngủ, Chu Lạp ngồi chơi game ở bên cạnh.
Từ đầu đến cuối hai người rất hòa hợp.
Tôi đứng ở cửa một lúc rồi lặng lẽ rời đi.
Sự kết hợp kỳ lạ này kéo dài đến một tuần sau.
Hôm thứ 6, suốt cả ngày không thấy bóng dáng Bùi Thiên Cương đâu, cuối cùng, khi tôi sắp đóng tiệm thì anh ấy xuất hiện.
Trên người mang theo mùi rượu.
Bùi Thiên Cương uống say.
Vừa vào tiệm, anh ấy đã đi thẳng đến trước quầy, tay phải đặt trên quầy, gõ ngón tay xuống bàn, dáng vẻ muốn nói lại thôi.
Cuối cùng, người này cũng chẳng nói gì, chỉ hơi bực bội xoa tóc, sau đó chỉ tay vào Chu Lạp.
“Đi thôi.”
Hai người cùng nhau vào “phòng riêng chuyên dụng” của Bùi Thiên Cương.
Nhưng mà lần này đi vào chưa đến nửa tiếng, bên trong đã phát ra tiếng tranh chấp.
Trong lòng tôi căng thẳng, vội vàng chạy vào.
Ngay khi mở cửa, một chậu nước rửa chân hắt thẳng vào mặt tôi.
Tôi nghiêng mình muốn tránh nhưng không còn kịp nữa, Chu Lạp trước mặt tôi cũng bị tạt nước rửa chân hết cả người.
Trong phòng vô cùng im lặng.
Ngẩng đầu.
Bùi Thiên Cương đang cầm chậu trên tay, vẻ mặt ngạc nhiên.
“Cái này…”
Anh ấy nói rất dè dặt, mới nói được hai chữ đã bị tôi ngắt lời, “Nước này đã rửa chân chưa?”
Bùi Thiên Cương liếm môi không nói gì.
Thế là rửa rồi.
Tôi hít sâu một hơi, vốn định xoa dịu cảm xúc của mình nhưng lại hút vào một ít nước rửa chân bên miệng.
“Ọe…”
Tôi khom người nôn khan, ôm lấy thùng rác nôn thốc nôn tháo.