Tiệm Giỡn Và St.Mungo

Chương 4




Cuối cùng George cũng được xuất viện.

Thoạt nhìn chỉ có y tá nhỏ Natalie là lưu luyến thôi.

Roseline vẫn cười mỉm như cũ với anh, hôm nay áo choàng tơ nhung màu đen của cô có điểm thêm đường viền bằng tơ vàng, trang sức cũng đổi thành loại bằng vàng.

Theo những gì anh quan sát – Roseline rất thích màu đen, ngoài áo dài màu đen ra thì chẳng thấy cô mặc màu nào khác.

“Tôi cảm thấy thật tự do.” George duỗi lưng một cái, “Cuối cùng cũng ra St.Mungo.”

Nhìn bóng dáng thong dong thảnh thơi, tràn đầy tự tin của anh…

Roseline cứ có cảm giác mình sẽ gặp lại anh ta nhanh thôi.

Sự thật chứng minh, giác quan thứ sáu của phụ nữ à…

Lúc con quái vật lông đỏ tự mình đến đây, Roseline là người duy nhất bình tĩnh tự nhiên.

Cô đoán đây là George Weasley.

“Natalie, dẫn anh ta tới phòng bệnh cũ.” Trong lúc George bị vây xem, cô liếc nhìn y tá đang bật cười khanh khách.

Lông tóc cả người George vẫn kiêng cường mọc tốt, kéo dài sau lưng anh.

Nhìn từ sau đúng là giống hệt người rừng.

“Xin cô đừng dùng bùa kết thúc* với tôi – nó sẽ mọc nhanh hơn nữa đấy.” Nhìn y tá nâng đũa phép nóng lòng muốn thử, George vội vàng ngăn lại, “Bùa cắt sẽ làm nó đổi màu…”

(*Bùa kết thúc: Finite/Finite Incantatem, dùng để giải trừ hiệu ứng ma pháp trên nạn nhân; Bùa cắt: Diffindo, dùng để cắt mọi thứ.)

Y tá nhỏ lại bật cười không đúng lúc.

“Enough!” Khó có khi Roseline tức giận quát lớn, “Uống hết cái này, ngài Weasley.”

Thức uống màu xanh đen tản ra mùi vị lên men khó ngửi được đưa tới trước mặt George.

“Xin lỗi cô, bác sĩ Su.” George cố gắng dùng tay vén lông mi che khuất tầm nhìn của mình qua, “Tôi nhìn không thấy.”

Nhìn mắt thường cũng thấy được, người luôn điềm đạm như bác sĩ Su phải hít sâu vài hơi mới kiềm chế được cảm xúc.

“Tôi đút cho anh.”

Không biết cô lấy ống hút từ đâu ra, vừa cắm vào lọ thuốc vừa lần mò đến miệng anh.

George ừng ực uống sạch: “Đắng quá.”

Dường lông tóc từ từ ngắn lại, Roseline gần như nín thở quan sát thay đổi của anh.

Chỉ qua một lúc, George đã quay về nguyên dạng, khuôn mặt tuấn tú lộ ra như một trò ảo thuật.

Có lẽ là vì khoảng cách quá gần nên Roseline bị sự thay đổi nhanh chóng này dọa sợ, tay bất ngờ đè trước ngực.

“Merlin phù hộ.” Cô bất đắc dĩ cau mày, vì kinh hoảng nên tốc độ nói cũng nhanh hơn, “Lần nào cũng thử nghiệm lên người mình không phải là lựa chọn sáng suốt đâu, ngài Weasley.”

Một chút âm thanh dịu dàng thoáng hiện ra giữa tốc độ nói nhanh này.

“Tôi chả có con sư tử Gryffindor nào để làm thí nghiệm.” George nhỏ giọng than thở, “Cũng không có Fred.”

“Tôi không để ý anh thí nghiệm trên sử tử hay cái gì khác.” Roseline nói, “Nhưng thí nghiệm trên người mình là rất nguy hiểm.”

Y tá cũng hắng giọng, nghẹn cười nhắc nhở: “Gryffindor là một nhà, bác sĩ Su, cũng giống ở Beauxbatons vậy…”

“Vậy tôi đề nghị anh đừng thí nghiệm trên bất kỳ kẻ nào.” Cô sững sờ một lúc mới phản ứng lại.

George lại như nắm được tin tức mấu chốt nào đó: “À há! Cô ở Beauxbatons!”

“Điều này không quan trọng.” Cô thấy xấu hổ vì thông tin cá nhân của mình lại bị lộ ra, nhưng biểu cảm trên mặt trước sau vẫn giữ nụ cười ôn hòa lễ phép, “Tôi nghĩ là…”

Tóc, lông mi và râu của anh lại bắt đầu dài ra mà mắt thường cũng nhìn thấy được.

Roseline nhanh tay lẹ mắt lấy thuốc đã chuẩn bị sẵn đổ hết vào miệng anh.

“Đoán xem bao lâu nữa anh mới không cần thuốc để khống chế lông tóc mọc ra thêm.” Cô ngồi xổm trước mặt anh, nghiêm túc hỏi.

“Chắc là hai ngày?” George phỏng đoán, “Từ đầu tôi tưởng không có tác dụng, nên uống hơi nhiều chút.”

“Uống bao nhiêu.”

“Ba bình.”

“…”

“Cho anh ta uống thuốc đúng giờ.” Roseline đặt khay lên xe đẩy, nước thuốc đặt trong bình thủy tinh cổ cao trông càng kỳ dị.

“Nhưng mà…”

“Tôi phải làm thêm chút thuốc tác dụng mạnh hơn…” Cô không để y tá nói hết, “Cái này không kiềm chế được bao lâu, sẽ bị tiêu hóa nhanh thôi.”

Không ngoài dự đoán, lần mọc tóc thứ ba của George lại đến. Roseline vội vàng ra khỏi phòng bệnh, mang giày cao gót chạy chậm thẳng một mạch đến phòng pha chế thuốc ở lầu năm.

Chờ khi cô làm xong thuốc quay lại, thì lông tóc màu đỏ của George đã có thể làm thảm được rồi.

“Thật xin lỗi, bác sĩ Su, thuốc không khống chế được…” Y tá lo lắng biện giải.

“Tôi biết.” Roseline ngồi xổm xuống, vén râu lên giống lần đầu đút thuốc cho George, “Đây không phải vấn đề của em.”

Là có người tự tìm đường chết. Cô nghẹn câu nói đó vào lòng.

“Tôi biết tôi biết, là vấn đề của tôi.” Ống hút chọc đến hàm trên của George, anh kêu rên một tiếng nhưng vẫn ngoan ngoãn uống thuốc.

“Cô làm thuốc nhanh quá, không hổ là học sinh Beauxbatons.” Đến lúc này rồi vẫn không quên trêu chọc, “Nếu cô đến Hogwarts, nhất định sẽ bị phân vào Slytherin.”

Nói nhiều quá.

Roseline có hơi đau đầu, đứng trước mặt anh khoanh tay xem hiệu quả của thuốc nhưng lại giống như nhìn một đứa trẻ không biết vâng lời.

Lông tóc lại rút ngắn đi.

“Wow!” Sau khi quay về hình dáng cũ George vẫn trêu ghẹo, “Cô có thể cho tôi công thức không, vậy thì tôi uống thêm vài bình là không cần đến St.Mungo nữa rồi.”

“Không được.” Cô từ chối vô cùng quyết đoán, “Hơn nữa anh vẫn cần nằm viện, ít nhất hai ngày.”

“St.Mungo sắp thành ngôi nhà thứ hai của anh rồi.” Y tá lại bắt đầu cười khanh khách, “Ngài Weasley, ngài quá thú vị.”

Lúc trước cô y tá này cũng nói thế với tên Lockhart kia.

Thế nên, nói cho cùng, thế giới này vẫn phải nhìn vào mặt.

Không biết vì sao nhưng mỗi khi nhìn Roseline bận việc xoay quanh vì mình, thì George lại thấy rất có lỗi.

Hôm nay cô vẫn mặc áo tơ màu đen, chỉ đổi thành cổ V với nút cài bằng trân châu, trang sức hoa tai cũng đổi thành trân châu cùng loại. Chỉ có gương mặt là vì tất bật bận rộn ban nãy nên có chút sức sống, ít nhất không giống món đồ sứ được trưng bày trong tủ kính không biết giận hờn là gì.

“Nằm viện, hai ngày.” Cô ném lại những lời này xong đã bị y tá khác gọi đi.

“Cô nói xem làm việc thế này sao còn mang giày cao gót chứ.” George nhìn Roseline bước đi như bay trên đôi giày cao gót, vừa tặc lưỡi hỏi y tá.

“Bác sĩ Su ở chỗ chúng tôi nổi danh không thể soi mói được gì.” Cô nàng dọn dẹp mớ hỗn loạn của George, “Cho dù là thực lực hay vẻ ngoài.”

George vẫn thấy có gì đó rất kỳ quái, nhưng anh lại không nói nên lời.

“Hơn nữa chị ấy đúng là bác sĩ điều trị trẻ tuổi nhưng rất lợi hại.” Natalie rất hâm mộ, “Tôi chỉ nhỏ hơn chị ấy một chút, nhưng tôi chỉ là y tá thôi.”

Cô ấy lại ở cạnh George thêm mấy tiếng, nắm chắc thời gian lần mọc lông tóc tiếp theo của anh, hơn nữa còn đút thuốc cho anh đúng lúc, sau đó lập tức báo cáo cho Roseline.