Tiệm Cơm Nhà Ta Thật Mỹ Vị

Chương 77




Ở bên tiệm cơm Thật Mỹ Vị bên này, sau khi Lưu Phương Thị đi rồi, Mễ Vị lúc này mới buông cánh tay Hiên Viên Tố ra, mặc dù biết hắn vừa rồi cũng không nặng tay, nhưng vẫn bĩu môi bất mãn nói: "Chàng sao lại có thể ra tay động thủ với làm một phụ nhân đã có tuổi chứ ? Thật không khí khái nha! Chỉ cần nói lời hù dọa một chút cũng được rồi ."



Hiên Viên Tố không nói lời nào, ánh mắt nặng nề nhìn chằm chằm nàng, vừa thấy liền biết tức giận không nhẹ.



Mễ Vị sợ hắn làm ra chuyện gì, nhất là sợ hắn tìm Lưu Thanh Vân phiền toái, nàng mười phần tin tưởng hắn có bản lĩnh để Lưu Thanh Vân ngã xuống bùn lầy ngoi lên không được, coi như Lưu Thanh Vân có tên trên bảng vàng, nhưng kết quả thi Đình cuối cùng thế nào thì không ai biết đâu.



Nàng vội vàng ôm cổ của hắn, yêu kiều lắc lắc, "Chàng chớ để chuyện này ở trong lòng nha, cũng đừng làm cái gì khác nữa có được không ? Chuyện này dừng ở đây đi."



Sắc mặt Hiên Viên Tố lại không có chuyển thành tốt đẹp, ngược lại càng có khí thế mưa gió sắp đến, "Không muốn ta tìm nam nhân kia phiền toái? Đau lòng ?"



"Chàng nói cái gì vậy!" Mễ Vị hừ một tiếng, tức giận đến buông cánh tay trên cổ hắn xuống, "Đã nói với chàng là ta không có quan hệ gì với hắn , chàng âm dương quái khí làm cái gì?"



Hiên Viên Tố lập tức đè cánh tay của nàng lại, không cho nàng rút ra, trong mắt chợt lóe lên thần sắc khẩn trương.



Mễ Vị vốn tức giận , nhưng bị động tác này của hắn làm cho mềm lòng , lại ôm chặt cổ của hắn, ôn nhu giải thích: "Ta đích xác là không muốn chàng đi gây sự với hắn, nhưng không phải là vì muốn che chở gì cho hắn, mà là vì không muốn có bất kỳ dính líu gì với hắn nữa, cũng không đành lòng nhìn chàng chỉ một câu liền thay đổi vận mệnh cả đời của một dân chúng bình thường. Chuyện này đối với người bình thường mà nói là không công bằng , ta cũng là người thường, nếu có một ngày tất cả cố gắng của ta đều bị một câu của người quyền quý người phủ định hết, ta sẽ tuyệt vọng đến cỡ nào."



Hiên Viên Tố mím môi trầm mặc, tuy rằng vẫn bộ dáng không vui, nhưng cuối cùng vẫn gật đầu, "Được; ta sẽ không gây sự với hắn, nhưng điều kiện tiên quyết là hắn không được lại đến quấy rối nàng."



"Được được được, liền biết chàng là tốt nhất mà." Vì khen thưởng hắn nghe lời, Mễ Vị kiễng chân hôn lên trên gương mặt hắn một cái.



Ánh mắt Hiên Viên Tố sâu lại, tay đang đặt trên mông nàng liền bế nàng lên trên một chút, để hai chân của nàng choàng lên hông của hắn, sau đó cúi đầu liền hôn.



"Cha mẹ xấu hổ —— "



Một thanh âm non nớt của trẻ con cắt đứt hai người đang thân mật, Mễ Vị sợ tới mức lập tức từ trên người Hiên Viên Tố nhảy xuống, kinh hồn nhìn lại về hướng cửa, liền thấy Mễ Tiểu Bảo đang đứng ở trước cửa nhìn hai người, Tiếu Tiếu lại ngồi bên chân nó, nhìn hai người bọn họ vẫy vẫy đuôi.



Hành vi thân mật bị hài tử bắt gặp, thật sự quá xấu hổ ~



Mễ Vị đỏ mặt, nhịn không được lấy tay che đu cái mặt già, cúi đầu xuống như muốn nhặt về mặt mũi bị rơi đâu mất của mình.



"Nương, người lớn như vậy còn bắt cha bế, xấu hổ, còn còn không để cha bế đây." Mễ Tiểu Bảo nũng nịu nói.



Tay Mễ Vị che mặt run lên một trận, trái tim tựa như đi cáp treo, vừa mới bị ném trên không trung đã rơi xuống thật mạnh.



Hoá ra Tiểu Đầu Trọc không phải vì nhìn thấy bọn họ hôn môi, mà đơn thuần chỉ là thấy Hiên Viên Tố ôm nàng thôi.



Cũng đúng, tiểu gia hỏa này làm sao biết mấy thứ lung tung như vậy chứ, là nàng suy nghĩ nhiều rồi.



Mễ Vị ha ha cười một tiếng, mạnh mẽ lừa dối nói: "Ha ha, vừa rồi nương choáng váng đầu một chút, đứng không vững, cho nên phụ thân con liền ôm ta một chút."



Mễ Tiểu Bảo lập tức tin giải thích này, lo lắng đi tới sờ tay nàng, "Nương người không thoải mái sao? Cần xem đại phu hay không ?"



Mễ Vị vẫy tay, "Không cần, không cần, nương đói thôi, ăn điểm tâm là tốt rồi."



Mễ Tiểu Bảo nghe vậy lập tức kéo nàng đi phòng bếp chạy, "Vậy nương chúng ta bây giờ liền ăn cơm đi, con cũng đói bụng đây."



Cuối cùng cũng lừa qua được, Mễ Vị nhàng thở ra, nhịn không được quay đầu trừng mắt nhìn kẻ cầm đầu một chút.



Tức cầm đầu giờ phút này đã hoàn toàn không còn tức giận, giờ phút này trong mắt đều là ý cười, thảnh thơi đi theo sau lưng hai mẹ con vào phòng bếp.



Ăn xong điểm tâm, Hiên Viên Tố lại đột nhiên nói muốn về Hiên Viên Phủ một chuyến, Mễ Vị cũng không cảm thấy có cái gì, chỉ nghĩ hắn là có chuyện phải làm.



Kết quả hắn đi chuyến này liền đi mấy ngày, một chút bóng người cũng không thấy.



Sớm quen hắn ở cạnh bên người thời thời khắc khắc, nay đột nhiên không còn nữa, Mễ Vị đều không thích ứng nổi, luôn luôn nhịn không được vô tình hay cố ý đi cửa nhìn, muốn xem xem hắn trở về hay chưa.



Lý Nhị Mai nhìn mỗi tiếng nói cử động của nàng vào trong mắt, chế nhạo nói: "Bà chủ, nhớ cha Tiểu Bảo a?"



Mặt Mễ Vị nóng lên, làm bộ như không phát sinh ra cái gì, mạnh mẽ giải thích: "Nói bừa cái gì, ta chỉ xem có khách nhân vào hay không thôi."



"Bà chủ ngươi chớ giả bộ đi." Lý Nhị Mai phì cười nhạo, "Mới có một chén trà mà ngươi đã đi ngoài cửa nhìn mười mấy lần, lúc cha Tiểu Bảo ở đây ngươi có bao giờ như vậy đâu. Ngươi đừng có mạnh miệng với ta, đó là cha hài tử của ngươi, nhớ hắn có cái gì mất mặt chứ ?"




Mễ Vị mạnh miệng không nổi nữa.



Nàng, thật là nhớ hắn .



Sao hắn vẫn chưa trở lại? Vì sao đi nhiều ngày như vậy rồi còn chưa trở lại? Chẳng lẽ thật sự bị chuyện Chung Khuê còn có Lưu Thanh Vân cầu thân chọc cho tức giận , đến bây giờ trong lòng còn nghẹn khí? Nhưng nàng cũng giải thích rồi nha, nàng và những nam nhân kia thật sự không có quan hệ gì, hắn chẳng lẽ còn không tin?



Lòng Mễ Vị bắt đầu nôn nóng lên, nhưng lại không kéo nổi mặt mũi xuống chạy tới Hiên Viên Phủ tìm hắn, cứ cảm giác người ta chân trước mới đi vài ngày, mình sau lưng liền đuổi theo thì có chút quá cấp thiết, lỡ như hắn thật sự có công sự mới trở về thì sao.



Cứ đợi như thế một ngày, Hiên Viên Tố rốt cuộc cũng trở về, nhưng không phải trở về một mình, phía sau hắn có hơn hai mươi chiếc xe ngựa đi theo, từng chiếc từng chiếc lái vào trong hẻm Dương Liễu, dừng lại trước cửa tiệm cơm Thật Mỹ Vị, từ cuối hẻm kéo dài suốt đến cửa ngõ.



Thế trận này quá lớn, hấp dẫn sự chú ý của mấy người lui tới, người xem náo nhiệt sôi nổi tràn vào bên trong con hẻm, nhìn hơn hai mươi chiếc xe ngựa đồ sộ này mà nghị luận ầm ĩ.



Hiên Viên Tố dẫn đầu từ trên chiếc thứ nhất đi ra, phía sau là mấy người Cận Kha Thanh Vũ, trong tay mỗi người đều nâng một cái tráp lớn, đứng xếp hàng sau lưng Hiên Viên Tố.



Mễ Vị còn chứ kịp vui vẻ vì hắn xuất hiện liền bị động tĩnh này cho làm bối rối, "Chàng làm cái gì vậy ?"



Hiên Viên Tố trực tiếp đi đến trước mặt nàng, nói: "Ta là Hiên Viên Tố, năm hai mươi tám tuổi, người kinh thành, là Đại Tư Mac đương triều, thân thể khoẻ mạnh, luôn giữ mình trong sạch, ái mộ tiểu thư đã lâu, đặc biệt tới đây hạ sính lễ cầu thân tiểu thư, hy vọng tiểu thư thành toàn cho một mảnh tình thâm của tại hạ."



Mễ Vị: ...



Nàng chớp chớp mắt, bị dọa đến nói không ra lời .



Không đợi Mễ Vị nói chuyện, mấy người Cận Kha Thanh Vũ đều mở cái tráp trong tay ra, lộ ra đồ vật bên trong cho nàng nhìn. Chỉ thấy bên trong tất cả đều là từng xấp từng xấp giấy, liếc ngang qua nhìn, vậy mà đều là ngân phiếu đại ngạch cùng với khế đất cửa hàng, tòa nhà, trang viên.



Hiên Viên Tố mở miệng nói: "Không chỉ bao nhiêu đây, tất cả trong xe ngựa đều là của nàng."



Mễ Vị: "Chàng làm cái gì vậy?" Điên rồi phải không!



"Đây là sính lễ ta đưa cho nàng." Hiên Viên Tố nhẹ nhàng vuốt ve mặt nàng, "Năm năm trước chưa kịp đưa cho nàng, hiện tại đều đưa qua, ta muốn quang minh chính đại, dưới sự chứng kiến của mọi người, hạ sính lễ cưới nàng về làm vợ, viết tên nàng vào gia phả dòng họ Hiên Viên Tố ta, sinh đồng tẩm, chết đồng huyệt."




"Mễ Vị, gả làm vợ ta đi."



Chẳng biết tại sao, nghe được câu "gả làm vợ ta đi", hốc mắt Mễ Vị đột nhiên đau xót, trong đầu chợt lóe lên một hình ảnh, Hiên Viên Tố ôm nàng ngồi trên đỉnh núi, nhìn mặt trời mọc, ngay một khắc mặt trời mọc lên kia, hắn nói: "Mễ Vị, chờ chúng ta trở về, gả làm vợ ta đi.", mà nàng cười gật đầu, nói được.



Mễ Vị rưng rưng cười hỏi: "Đây là chàng mang hết của cải trong nhà đều chuyển đến cho ta ?"



Hiên Viên Tố nhẹ nhàng lau nước mắt trên má nàng, cười nói: "Đúng rồi, của cải đều cho nàng , về sau phải nhờ nàng nuôi thôi. Nàng không phải đã nói, nam nhân không thể có tiền trong tay, phải giao cho tức phụ."



"Phốc phốc ——" Mễ Vị nhịn không được cười lên, lời này đích xác hình như là nàng nói .



"Chàng nhanh chóng để mấy cái xe ngựa của chàng trở về đi, mấy thứ này mà để xuống thì tiệm cơm của ta không có chỗ đặt chân mất ." Mễ Vị lại chỉ chỉ mấy cái tráp trong tay bọn Cận Kha, "Còn có mấy cái này cũng mang về, bỏ ở chỗ ta thì hằng đêm làm sao ta ngủ được ?"



Hiên Viên Tố nóng bỏng nhìn chằm chằm nàng, "Vậy xem như nàng đồng ý gả cho ta sao?"



Mễ Vị nhìn đám Lý Nhị Mai, Cận Kha đang khoái chí đứng xem náo nhiệt, mặt nóng lên, vẫy tay nói: "Ai nha, chàng để cho xe ngựa rời đi trước đã."



Hiên Viên Tố hiểu, khóe miệng cong lên, ra dấu bảo mấy người Cận Kha rời đi, Lý Nhị Mai thấy thế cũng cảm thấy mình ở đây thật chướng mắt, lấy cớ cũng chạy, còn tri kỷ đóng cửa lớn lại cho bọn hắn.



Ngoài cửa, trong đám người đang xem náo nhiệt, Chung Khuê sắc mặt tái nhợt, lầm bầm nói với Cát Đại bên cạnh: "May mắn ta nghe ngươi khuyên, không có tùy tiện đi tìm Mễ tiểu nương tử hỏi rõ ràng, không thì hôm nay mạng nhỏ có thể cũng không còn."



Cát Đại cũng thấy may mắn là mình theo tới , vốn khi Chung Khuê nghe bà mối trả lời, trong lòng càng nghĩ càng không cam lòng, muốn trục tiếp đi tìm đến Mễ Vị hỏi một chút, vì sao không muốn gả cho hắn, Cát Đại sợ Chung Khuê không có lý trí cho nên đi theo tới , kết quả là nhìn thấy cảnh tượng này. Bọn họ đều là người đã từng hân hạnh gặp được dung mạo Đại Tư Mã, cho nên liền nhận ra người hướng Mễ tiểu nương tử hạ sính chính là Đại Tư Mã đương triều Hiên Viên Tố, lập tức sợ tới mức mồ hôi lạnh chảy xuống.



Giành nữ nhân với ai cũng không thể giành với sát thần Đại Tư Mã a, không thì chết thế nào cũng không biết.



Chung Khuê lập tức kéo Cát Đại đi, "Đi đi đi, về sau đừng có nói đến chuyện cầu thân này nữa, cứ làm chưa từng xảy ra."



Cát Đại vội vàng không ngừng gật đầu, "Đúng đúng , sự tình này về sau một chữ cũng không nhắc lại."



Mấy người khác xem náo nhiệt thấy không còn náo nhiệt cũng đều tan, hẻm Dương Liễu lại khôi phục bộ dáng ngày thường, chẳng qua ở trong góc vẫn còn một người trẻ tuổi thần sắc thất ý.




Lưu Thanh Vân chứng kiến từ đầu đến đuôi, sắc mặt tái nhợt, nhắm mắt lại cười khổ một tiếng, xem ra, hắn cuối cùng là không có cơ hội .



————



Người đã đi sạch, Hiên Viên Tố lúc này nâng mặt Mễ Vị lên, cúi đầu hôn xuống, không cho Mễ Vị chút cơ hội thở dốc nào, hôn thật sâu, như muốn đem nàng nuốt vào trong bụng. Mễ Vị ngay cả sức giãy dụa cũng không có, mềm ra như một bãi nước tựa vào trong ngực của hắn.



Thật lâu sau Hiên Viên Tố mới buông nàng ra, đem nàng ôm ngang lên đi tới hậu viện, trực tiếp đi vào gian phòng của nàng, đặt nàng ở trên giường, mà hắn lại bao trùm lên phía trên nàng, ánh mắt băn khoăn trên người nàng một vòng, lại cúi đầu hôn xuống. Nhưng lần này hôn rất ôn nhu, ôn nhu đến Mễ Vị muốn tan đi, cả người không một chút khí lực, trong đầu hoàn toàn trống rỗng.



Không biết qua bao lâu, chờ Mễ Vị khôi phục ý thức lại, cúi đầu vừa nhìn, không biết khi nào quần áo trên người đã mười phần không chỉnh tề, yếm đỏ đều lộ ra.



Mặt Mễ Vị trước là đỏ ửng, sau là lại thẹn thùng, vội vàng dùng chăn che chính mình lại, sau đó giống tức giận trừng trừng mà dỗi người nào đó tác loạn trên người mình, "Chàng thật không biết xấu hổ! Chúng ta còn chưa thành thân mà, chàng đừng có mà nghĩ làm chuyện gì gì kia trước khi thành thân đó chứ ? !"



Nói tới đây, Mễ Vị đột nhiên nhớ tới hai người hài tử cũng có rồi, sớm đã làm chuyện gì gì kia năm năm trước rồi, không khỏi mặt càng đỏ hơn, hung hăng bấm một cái lên vòng eo săn chắc của Hiên Viên Tố, mắng: "Ta quên mất, chàng năm năm trước đã làm chuyện không tốt rồi. Chàng thành thật khai báo đi, năm đó chàng dùng cái hoa chiêu gì lừa ta theo chàng vậy ?" Chẳng lẽ là năm đó hắn chuốc cho nàng quá chén, thừa dịp nàng ý thức không rõ thì lại làm cái chuyện gì gì kia ? Vậy cũng quá cầm thú a!



Nghe nàng nói như vậy, ánh mắt Hiên Viên Tố đột nhiên có chút cổ quái, môi giật giật, muốn nói lại thôi, nhưng cuối cùng vẫn không nói gì.



Mễ Vị cho rằng hắn chột dạ không dám nói, lúc này hừ một tiếng, gói mình lại càng kỹ lưỡng hơn, ra lệnh: "Không thành thân không cho chàng chiếm chạm vào ta đâu, ta cũng không phải còn dễ gạt như năm đó nữa ."



Hiên Viên Tố nhắm chặt mắt, từ trên người nàng lật xuống dưới, sau đó kéo nàng vào trong ngực, cố gắng hạ nhiệt trong thân thể.



Qua một hồi lâu, Hiên Viên Tố mới tỉnh táo lại, sửa sang lại quần áo xong, lại sửa sang quần áo của nàng lại, lúc này mới ôm nàng hôn hôn lên trên trán, dùng thanh âm hơi khàn khàn nói: "Mùng một tháng sau là ngày lành, ngày đó thành thân có được hay không?"



"Vội vã như vậy?" Mễ Vị kinh ngạc tính tính, "Hôm nay đã mười lăm , chỉ còn lại nửa tháng thôi, làm gì có ai thành thân mà vội vã như vậy ."



"Chuyện khác có ta chuẩn bị, nàng không cần phải làm gì cả." Hiên Viên Tố nhẹ nhàng vuốt ve bên mặt nàng, "Ta muốn sớm ngày cưới nàng về nhà, để nàng danh chính ngôn thuận làm thê tử của Hiên Viên Tố ta." Hơn nữa, thời gian còn lại của hắn không nhiều lắm, hoàng đế bên kia rất nhanh sẽ có an bài .



Mễ Vị không thấy được ánh sáng khẽ loé lên trong mắt Hiên Viên Tố, chỉ cho rằng hắn bị chuyện cầu thân của Chung Khuê và Lưu Thanh Vân kích thích cho nên mới vội vã như vậy.



Nàng ngửa đầu hỏi hắn: "Ta gả cho chàng, có phải nhất định là đại môn cũng không được ra, cổng không được bước, không được dễ dàng ra ngoài gặp người, nhất định phải làm một phu nhân đoan trang nền nã ?"



Hiên Viên Tố: "Không cần, thành thân xong nàng muốn làm cái gì thì làm cái đó, không ai có thể trói buộc nàng."



"Cho dù ta tiếp tục mở tiệm cơm cũng có thể sao?"



"Có thể. Chỉ cần nàng thích."



Mễ Vị triệt để không còn gì để nói, nàng tin tưởng hắn nói thật, hắn thật sự sẽ không trói buộc nàng, ở thời đại này, không có bao nhiêu nam nhân có thể làm được như vậy .



Mễ Vị cố gắng nghĩ trong lòng ra lý do để không gả cho hắn, kết quả trong đầu toàn ra tới lý do để gả cho hắn. Đầu tiên, giữa bọn họ từng yêu nhau tha thiết, tiếp theo, hai người bọn họ ngay cả hài tử cũng có rồi, cuối cùng, hiện tại nàng vẫn rất thích hắn.



Có ba điều này, còn lý do gì không gả đâu?



Mễ Vị trước giờ không phải là người sợ đầu sợ đuôi người, muốn làm gì thì làm, tùy tâm mà sống, nếu lòng mình đều thuyết phục mình vậy, vậy thì gả đi, sợ cái gì.



Cho nên lúc này nàng ôm lấy mặt của hắn, hôn một cái thật mạnh lên trên môi hắn, trịnh trọng nói: "Được, gả!"



Hiên Viên Tố nở nụ cười, lần đầu tiên thấy hắn cười đến vui vẻ như vậy, vui vẻ đến mức như một hài tử nhận được món lễ vật yêu thích gì.



Mễ Vị cũng kìm lòng không đậu, cười theo.



Không nghĩ đến cuối cùng nàng lại đến kết cục viên mãn thế này, có phải là bởi vì cái kết cục này cho nên vận mệnh mới cho nàng xuyên đến đây hay không ?



————



Còn lại nửa tháng sẽ thành thân , tuy Mễ Vị không cần chuẩn bị cái gì, bất quá tân nương tử vẫn muốn thêu áo cưới cho mình , nhưng bảo một nữ nhân không thông nữ công như Mễ Vị làm áo cưới là chuyện không thể nào, cuối cùng chỉ có thể ý tứ thêu cái khăn cô dâu cho có thôi.



Vì chuyên tâm thêu khăn cô dâu, Mễ Vị không có thời gian mở tiệm cơm, trực tiếp dán cái bố cáo ở cửa ra vào, thông báo cho các thực khách mình sắp thành thân, không tiếp tục kinh doanh một đoạn thời gian, khi nào khai