Cô nấu ăn nhiều trên tay luôn lưu lại chút mùi vị nên mèo béo rất thích ghé vào tay cô, lúc này nó đang thò qua ngửi ngửi.
"Con mèo này để ủ tay thật không sai, mùa đông sẽ không sợ lạnh." Bà Vương cúi đầu nhìn mèo béo trước mặt nói.
Nguyễn Miên Man cũng nhìn về phía mèo béo, nghĩ đến gần đây mình cũng hay dùng nó làm ấm tay, trên mặt lộ ra nụ cười nhàn nhạt.
Xác định cô muốn mua thịt dê, bà Vương mang theo cô một lần nữa đi ra đầu hẻm.
"Ông anh, tôi lại cho mang sinh ý tới cho ông anh đây." Người còn chưa tới, bà Vương đã hướng đầu hẻm kêu lên.
Đầu hẻm, bên cạnh có một chiếc xe điện ba bánh đang đỗ, mặt trên treo hai cái chân dê sống. Mà bên cạnh, trên mặt đất kê một cái giá, mặt trên treo hơn phân nửa con dê đã được xử lý qua.
Bán thịt dê chính là một ông lão hơn 60 tuổiăn mặc quần áo cũ xám xịt, nghe được thanh âm của bà Vương, lôi kéo gương mặt tràn đầy nếp nhăn lộ ra nụ cười.
Người phụ cận vây xem rất nhiều, bất quá đều là người chưa thấy bán thịt dê như vậy nên tới xem náo nhiệt, người mua thực sự lại rất ít.
Mắt thường mà thấy, thịt dê này đúng là tươi mới, đáng tiếc làm thịt dê, cùng với chuyện có thể làm thịt dê ăn ngon lại không dễ, cho nên không có nhiều người nguyện ý mua.
Rốt cuộc thịt dê cũng không rẻ, mua trở về không phải để làm linh tinh.
"Ai, bà còn nói đi hỏi một chút cháu muốn mua hay không, không nghĩ tới cháu đã tới." Bà Lý nhìn thấy Nguyễn Miên Man tới, đều sôi nổi nói.
"Bà Vương vừa mới gọi cháu ạ." Nguyễn Miên Man nói.
Bà Vương là bà lão có tính cách hướng ngoại, mặc kệ là quen biết hay không, gặp ai đều có thể nói hai câu, lúc này đang nói với ông lão bán thịt dê: "...... Ông cắt chỗ thịt ngon chút."
"Muốn chỗ nào tôi liền cắt chỗ đó." Ông lão gật đầu nói.
Thịt dê này còn có máu loãng, tươi mới, đồng thời mùi tanh cũng không nhiều, khó có khi gặp được nguyên liệu nấu ăn tốt như vậy, Nguyễn Miên Man trực tiếp chỉ vào chân dê, sườn dê, không sai biệt lắm mua nửa con dê.
Ông lão thấy cô muốn nhiều như vậy, xác định một câu, kích động đến tay cầm dao đều có chút run.
Nguyễn Miên Man thấy ông rất cố sức để cắt, hiện tại còn run run, sợ ông không cẩn thận tự làm mình bị thương, duỗi tay nói: "Để cháu cắt đi."
Nếu là đàn ông, ông lão cũng cho, rốt cuộc tuổi lớn, xác thật có chút mất sức, nhưng nhìn cô bé duỗi tay, ông lại là có chút do dự.
"Ông cứ yên tâm, đừng nhìn Đông Đông chúng tôi tuổi còn nhỏ, con bé tự mình mở cửa tiệm, kỹ thuật xắt rau rất lợi hại đó, đừng nói là cắt thịt, chính là đem thịt cắt thành hoa cũng không có vấn đề gì." Bà Vương nói.
Chung quanh đám người bà Lý nghe vậy, cũng phụ họa nói: "Đúng vậy, ông cho con bé tự mình làm."
Ông lão nghe được các bà đều nói như vậy, lúc này mới bán tín bán nghi mà đem dao đưa qua.
dao chặt thith vẫn là có chút nặng, Nguyễn Miên Man tiếp nhận dao ước lượng một chút, trước đem chân dê chặt xuống, lại lần lượt chặt xuống những phần mình muốn.
Ông Thạch tới xem náo nhiệt "Ha" một tiếng sau khen nói: "Bào đinh giải ngưu cũng chỉ được như thế!"
So với mấy ông lão, bà lão tán thưởng, có người qua đường nhìn cô giơ tay chém xuống, động tác dứt khoát, lưu loát lại là nhịn không được run lên một chút, tâm nói: Thoạt nhìn chị gái nhỏ tinh tế, xinh đẹp sao lại bạo lực như vậy?
Ông lão bán thịt dê cũng là không nghĩ tới, cô bé thoạt nhìn mềm mềm, yếu yếu còn có tài lẻ này, kinh ngạc qua đi, nghĩ đến lúc trước mấy bà lão nói cô mở tiệm cơm, nhịn không được thương lượng nói: "Cô gái, thịt dê dư lại cháu có muốn không? Nếu muốn ông bán rẻ một chút cho cháu."
Ông nói xong, Nguyễn Miên Man còn chưa có mở miệng, đám người bà Vương lại không vui: "Ông có ý tứ gì a? Khi dễ con bé da mặt mỏng có phải hay không? Con bé đều mua nhiều như vậy......"
Ông lão bị các bà nói đỏ cả mặt, xua xua tay nói: "Không đúng, không đúng, tôi chỉ hỏi một chút, cô bé nếu không muốn mua tôi cũng sẽ không nói linh tinh."
Nói xong, ông nhịn không được ngẩng đầu lau khóe mắt.
Ông che giấu thân thể, cho nên bà Vương cũng không thấy được, chỉ có Nguyễn Miên Man nhìn thấy động tác lau nước mắt của ông.
"Cháu xem dê này của ông hẳn là còn có thể nuôi thêm hai năm, sao hiện tại đã vội vã bán vậy ạ?" Nguyễn Miên Man mở miệng nói.
Ông lão thở dài nói: "Không có biện pháp, con trai ông xây phòng trong nhà, ngã từ cây thang xuống nằm liệt, hiện tại cần dùng tiền gấp. Mấy con dê này là ông tỉ mỉ nuôi dưỡng...... Vốn dĩ cho rằng lấy ra bán có thể đổi chút tiền, không nghĩ tới mọi người đều không thích ăn thịt dê......"
Con trai xảy ra chuyện sau, trong nhà gánh nặng một lần nữa trở lại trên người ông, đại khái cũng là gần đây chịu áp lực quá lớn, ông lão nhịn không được nói hết.
Người chung quanh nhìn ông lão kia mặt đầy nếp nhăn, trong lòng có chút đồng tình, đang chuẩn bị mở miệng mua chút thịt dê giúp đỡ một phen, liền nghe Nguyễn Miên Man nói: "Trời lạnh, cháu đang chuẩn bị bán canh thịt dê trong tiệm, như vậy đi, nhà ông còn có bao nhiêu con dê, cháu đều mua, ông cách mấy ngày giết một đầu dê rồi đưa tới đây được không?"
Lời này của cô cũng không phải ba hoa chích choè, mà là xác thật có quyết định này, chỉ là phía trước nghĩ thêm món không phải canh thịt dê, mà là canh thịt bò.
Bất quá, mùa đông, uống chút canh thịt dê cũng không tồi, sườn dê còn có thể nướng ăn, thịt dê còn có thể làm thêm món cơm chiên.
Nguyễn Miên Man càng nghĩ càng cảm thấy không tồi, hơn nữa có thể thuận tiện giúp ông lão này một phen, cũng coi như là một hòn đá trúng mấy con chim.
"Thật vậy chăng?" Ông lão lộ ra biểu tình khó có thể tin.
Người xung quanh nghĩ, thịt dê bọn họ mua cũng sẽ không biết làm, để cô mua về, bọn họ lại đi trong tiệm mua món ăn sẵn cũng không tồi, nghe được ông lão nói, đều hỗ trợ bảo đảm nói: "Ông yên tâm, Đông Đông khẳng định sẽ không lừa ngươi."
Nghe được bọn họ nói, ông lão xác định thật là gặp được người tốt, lập tức liền khom lưng: "Ai u, thật là cảm ơn cháu, ông cũng không biết nói cái gì......"
Nguyễn Miên Man nào dám chịu lễ của ông, từ trước mặt tránh ra sau nói: "Ông cùng cháu về trong tiệm một chuyến, chúng ta thương lượng cụ thể một chút, sau đó cháu đem tiền trả cho ông trước."
Theo sau, ông lão kéo xe ba bánh đi theo cô cùng nhau tiến vào ngõ nhỏ, bà Vương cùng đám người ông Thạch cũng đi theo.
Đến trong tiệm, ông lão tỏ vẻ trừ bỏ hai con dê trên xe kia, nhà mình còn có tám con dê đầu đàn, mặt khác mấy nhà khác chỗ bọn họ còn có mấy nhà khác cũng nuôi dê.
Hai bên thương lượng ấn theo giá thị trường mua bán, được ông Thạch nhắc nhở ký cái hợp đồng, Nguyễn Miên Man đem tiền trả ông lão trước.
Ông lão nhận được tiền, nghĩ đến tiền thuốc men của con trai có rồi, kích động đến đôi mắt đều đỏ, bảo đảm sẽ nuôi mấy con dê còn lại thật tốt, khi nào muốn, gọi cuộc điện thoại liền giết rồi đưa tới, ngàn ân vạn tạ mà rời đi.
Chờ ông đi rồi, Nguyễn Miên Man giữ lại nói: "Bà Vương, ông Thạch, mọi người trước đừng đi, cháu hầm chút canh thịt dê cho mọi người nếm thử."
Bà Vương nghe vậy, trực tiếp đem một cân thịt dê trên tay còn chưa có mang về nhà đưa cho cô: "Liền lấy cái này hầm đi, vừa lúc bà cũng không biết làm thịt dê, còn sợ mua trở về làm hỏng."
Nguyễn Miên Man cự tuyệt không được, chỉ có thể nhận lấy, tiến phòng bếp, thuận tiện nhắn tin cho ông Ngô, Chu Linh bọn họ lại đây ăn canh.
CònTư Cảnh Lâm, hôm nay anh có chút bận, Nguyễn Miên Man không quấy rầy anh.
Thịt dê này vốn dĩ không phải rất tanh, được Nguyễn Miên Man xử lý, cơ bản không ngửi thấy mùi tanh.
Xử lý thịt dê, cô đã đem xương dê ném vào trong nồi hầm trước, lúc này lại đem thịt dê mới xử lý tốt cắt thành khối, thả vào trong nồi hầm.
Canh thịt dê hương vị thực mau từ trong phòng bếp bay ra, vào loại thời tiết này, chỉ là ngửi thôi cũng là một loại hưởng thụ.
"Thật thơm, hôm nay thật là có lộc ăn." Ông Thạch ngồi ở trong tiệm nói.
Bà Vương đem mèo béo ôm lên trên đùi, một bên vuốt mèo một bên nói: "Ông đó là dính ké ánh sáng của tôi......"
Sắc trời hơi ám, mùi hương canh thịt dê càng thêm nồng đậm, làm mọi người đều them ăn.
Chu Linh tới sau, lúc này đang ở trong phòng bếp hỗ trợ, An An đi theo chị thì ở bên ngoài cùng mấy ông lão, bà lão xem phim hoạt hình.
Trong phòng bếp, Nguyễn Miên Man đem thịt dê nấu chín vớt lên để ráo, cầm dao cắt miếng, trần qua nước sôi một, để vào trong chén canh, múc nước canh được hầm thành màu trắng đổ vào, lại rải lên chút hành thái xanh non, một chén canh thịt dê nóng hôi hổi đã hoàn thành.
"Có thể ăn rồi."
Một lát sau, Nguyễn Miên Man cùng Chu Linh bưng canh thịt dê ra, mặt khác còn có hai đĩa bánh hạt mè cắt thành hình tam giác, đĩa nước chấm sa tế.
Canh thịt dê thơm ngon cùng bánh hạt mè đầy mùi thanh thơm của ngũ cốc, làm mấy người chờ đợi đã lâu, bụng đều thầm thì kêu lên.
Canh còn có chút nóng, bà Vương duỗi tay cầm một khối bánh đưa cho An An trước, khóe miệng con bé đang ướt nhẹp nước miếng.
An An cầm bánh cắn một ngụm, gương mặt phồng lên nói: "Nhon quá......"
Bánh hạt mè mới ra nồi ngoài giòn trong mềm, ăn lên đặc biệt thơm, mấy người lớn xem bé từng ngụm từng ngụm cắn ăn, cũng đều cầm một khối.
"Xác thật ăn ngon." Ông Thạch ăn một ngụm, lại đem bánh hướng cấm vào canh thịt dê trong chén.
Không chấm canh bánh vốn dai dai, chấm vào canh trở nên mềm hơn chút, còn thêm vị thịt dê, thực thích hợp cho người già răng lợi không tốt lắm.
So với bọn họ lấy bánh ngâm nước nóng ăn, ông Ngô mới từ bên ngoài trở về không bao lâu, thân thể còn lạnh, lại thổi chén canh chậm rãi uống.
Canh vừa vào miệng, trừ bỏ nóng, miệng đầy hương vị thơm ngon, cong vị tanh của thịt dê, một chút đều không có.
Mấy miếng canh xuống bụng, uống ngon, đồng thời cả người từ đầu tới chân đều ấm hơn.
Ấm áp lên, ông Ngô mới duỗi tay cầm lấy một khối bánh.
Thời tiết lạnh hơn, đồ ăn cũng dễ nguội hơn, bánh vừa mới rồi còn nóng hầm hập, lúc này đã trở nên ấm áp, vòng bánh phía ngoài cũng cứng hơn, ăn đặc biệt giòn xốp, có một phong vị khác.
Ông Ngô cắn một miếng khen không dứt miệng, theo sau mới bắt đầu chấm canh ăn.
Ăn ăn, mọi người đều an tĩnh lại, trong tiệm chỉ có thanh âm nhai nuốt cùng uống canh.
"Mùa đông chính là nên uống canh thịt dê, canh ngon, thịt dê béo mà không ngán, một chút vị tanh đều không có, ăn đến thật là thoải mái!" Ăn uống no đủ, ông Ngô buông chén nói.
Vài người khác trên bàn tuy rằng không nói chuyện, trên mặt đều là biểu tình hưởng thụ mà lại thả lỏng.
Chờ tiễn bọn họ đi, trời đã tối rồi, bất quá lúc này kỳ thật cũng mới hơn 7 giờ.
Chén đũa đã được chị Chu Linh trước khi đi thu thập xong, Nguyễn Miên Man ngồi ở trong tiệm nghỉ ngơi, nhịn không được gửi tin nhắn cho Tư Cảnh Lâm, nói hôm nay mình nấu canh thịt dê.
Vài phút sau, đối phương gửi lại một cái chụp màn hình hội thoại.
Nguyễn Miên Man xem xong, phát hiện ông Ngô thế nhưng khi ăn cơm khi lại chụp đồ ăn gửi cho anh, nhịn không được khẽ cười một tiếng.
【 Em để lại canh thịt dê cho anh, chờ anh hết bận rồi có thể tới uống. 】
Nguyễn Miên Man nhắn tin qua, không lại quấy rầy anh, mà là tiếp tục lấy ra khăn quàng cổ buổi chiều đang đan dở tiếp tục làm.
Vốn dĩ chuẩn bị vào sinh nhật làm áo sơmi tặng anh, bất quá gần đây thời tiết chuyển lạnh, nhìn thấy Chu Linh tự đan khăn quàng cổ cho bà Vương cùng An An, Nguyễn Miên Man liền học theo chị, chuẩn bị đan một cái cho Tư Cảnh Lâm.
Mau 10 giờ, Tư Cảnh Lâm rốt cuộc có thời gian tới.
Trước khi anh tới, Nguyễn Miên Man liền thu hồi đồ vật trên tay, mở TV, chờ thấy anh đi vào trong tiệm, lập tức đứng dậy đón: "Sao lại bận tới muộn như vậy?"
Giờ này tan tầm, trước kia đối với Tư Cảnh Lâm còn tính là sớm.
Bất quá nghe được lời cô nói, Tư Cảnh Lâm thuận thế dựa qua, ôm cô nói: "Công ty gần đây có một cái hạng mục mới."
Thấy anh tựa hồ có điểm mệt, Nguyễn Miên Man giơ tay vỗ vỗ sau lưng anh, không tự giác phóng nhẹ thanh âm: "Vậy anh ngồi một lúc, em đem canh thịt dê cho anh uống ấm người."
Tư Cảnh Lâm tiếp tục ăn vạ ôm cô một lúc, mới buông cô ra.
Ngoài phòng, lúc này chính là lúc gió thổi mạnh, thổi đến nhà chính đều có chút lạnh.
Được uống một chén canh thịt dê nóng hầm hập lại rất thích hợp.
Vốn dĩ chỉ là tới đây gặp cô, bất quá chờ một ngụm canh thịt dê xuống bụng, Tư Cảnh Lâm thật là có chút đói bụng.
Nguyễn Miên Man ngồi ở bên cạnh, chống cằm xem anh thong thả, ung dung uống canh, duỗi tay đem bánh trên bàn đẩy qua: "Ông nội bọn họ đều nói cái bánh này ngâm nước canh ăn ngon."
Tư Cảnh Lâm nghe vậy, cầm lấy một khối bánh xé nát thả vào trong canh, dùng cái muỗng múc lên đưa vào trong miệng: "Xác thật không tồi."
"Sao đột nhiên em nhớ tới làm canh thịt dê?" Một chén canh thịt dê xuống bụng, ăn đến lửng dạ Tư Cảnh Lâm bưng chén canh thứ hai, một bên ăn một bên hỏi.
Nguyễn Miên Man đem chuyện buổi chiều nói một lần: "Thịt dê nhà này chất lượng khá tốt, lại nói tiếp vẫn là em chiếm tiện nghi."
Tư Cảnh Lâm cười liếc nhìn cô một cái, nếu không phải tay đang bưng canh, lúc này đã sớm nhịn không được xoa xoa đầu cô.
Theo sau, Nguyễn Miên Man lại nhịn không được cùng anh chia sẻ dự định chế biến thịt dê của mình: "Thịt dê có thể nấu canh, cơm chiên, sườn dê có thể chiên hoặc nướng...... đầu dê kỳ thật có thể kho, nhưng mà phỏng chừng không có người dám ăn."
Thấy cô đem một con dê an bài rõ ràng, Tư Cảnh Lâm khẽ cười một tiếng sau bổ sung nói: "Em có thể làm một món dê nướng nguyên con."
"Dê nướng nguyên con cũng không tồi, chính là không có sân, hơn nữa ít người cũng ăn không hết đi." Nguyễn Miên Man nói.
Tư Cảnh Lâm uống xong một ngụm canh cuối cùng, buông chén nói: "Nếu em muốn làm, có thể qua biệt thự nướng."
Biệt thự phong cảnh rất tót, nếu tới đó nướng nguyên con dê, khói lửa mịt mù, không tránh được ảnh hưởng tới hoa hoa, thảo thảo xung quanh.