Editor: Thienyetkomanhme
Dựa theo tần suất của Nguyễn Miên Man một tuần nhận một bàn yến tiệc, người xếp hàng đã đến ba tháng sau.
Đương nhiên, đây vẫn là Nguyễn Miên Man sợ có cái gì vạn nhất, chỉ chịu nhận đến ba tháng sau, nếu không sợ là sẽ xếp hàng dài hơn nữa.
Người chịu bỏ ra hơn một ngàn đồng để ăn một bữa tiệc, điều kiện trong nhà tự nhiên đều không tồi.
Không phải không ai muốn chên ngang, bất quá khi biết được bạn trai bà chủ là Tư Cảnh Lâm, còn mấy ông lão của Triệu gia, đàm gia, Nhậm gia là khách quen trong tiệm, hơn nữa cô còn quen biết lão tiên sinh Sở Hồng Dân, hơn nữa lão tiên sinh còn tặng cô một bộ chữ làm chiêu bài cửa hàng, liền không ai dám có cái ý niệm này.
Hôm này buổi chiều, rõ ràng không phải ngày nhận yến tiệc, trong tiệm người lại ngồi đầy một bàn.
"Tới tới tới, thầy giáo tôi mời cậu một ly, nếu không phải dính chút ánh sáng của cậu, một chốc một lát thật đúng là không ăn được yến tiệc nhà này." Mộc Phong giơ chén rượu nói.
Tư Cảnh Lâm liếc hắn một cái, không thèm phản ứng.
"Vì sao lại gọi anh là thầy giáo?" Nguyễn Miên Man hiếu kỳ nói.
Mộc Phong tai thính nghe được, cười nói: "Bởi vì gọi hắn là ' lão tư ' nghe có chút giống ' lão sư ', chúng tôi dứt khoát gọi hắn như vậy."
"Chỉ có mình cậu thôi." Một người khác ngồi đây nhàn nhạt nói.
Hắn nói xong, vươn chiếc đũa gắp một miếng thịt bảo tháp, béo mà không ngán, vào miệng là tan, hắn gật đầu khen một câu.
Bàn tiệc hôm nay, là mời bạn bè của Tư Cảnh Lâm, tổng cộng có ba người.
Trừ bỏ Mộc Phong tính cách tương đối tùy tính, hai người khác tính cách thoạt nhìn khá giống Tư Cảnh Lâm, đều khá nghiêm túc.
"Thịt bảo tháp không dễ làm, nghe nói rất thách thức kỹ thuật dùng dao, bà chủ nhỏ thật là lợi hại." Mộc Phong khen nói.
Nguyễn Miên Man tên này quá khó đọc, nhũ danh thì Tư Cảnh Lâm không cho hắn gọi, gọi chị dâu thì cũng gọi mấy câu lúc đùa giỡn, cho nên cuối cùng, Mộc Phong dứt khoát mặc kệ thân thiết gọi cô là "bà chủ nhỏ".
Thịt bảo tháp đối với Nguyễn Miên Man mà nói, không có gì khó khăn, bất quá cô không phải người thích khoe khoang, cho nên chỉ cười một chút đáp lại.
Trừ bỏ thịt bảo tháp, hôm nay Nguyễn Miên Man còn làm tôm xào Long Tĩnh, thịt kho tàu cánh gà, thịt bao, cá chua ngọt, đậu giá nhồi, cua chay, thịt thỏ trần bì, chân vịt, măng thái nhỏ sốt, bách điểu triều phượng.
Mấy món này là Tư Cảnh Lâm căn cứ vào khẩu vị mấy người bạn mà quyết định, cơm nhà, món chính đều có, đặt cạnh nhau, sắc hương vị đều đầy đủ.
Tư Cảnh Lâm chiêu đãi bạn bè, đồng thời còn không quên gắp đồ ăn cho bạn gái.
Ba người ở đây đã bao giờ thấy anh ôn nhu, săn sóc như vậy, trao đổi một ánh mắt cảm thán, đồng thời lại vì anh mà cảm thấy cao hứng.
Đều là bạn bè mười mấy năm, bọn họ sao mà không biết, anh đã từng chịu ảnh hưởng từ gia đình, đối với chuyện yêu đương, kết hôn một chút hứng thú cũng không có.
Bọn họ đều cho rằng, anh đời này đại khái chỉ sống với công việc, không nghĩ tới, kết quả thế nhưng là anh lại có bạn gái trước.
"Cảnh Lâm, tôi mời cậu một ly."
Mấy người bạn chạm ly, lời chúc phúc cũng là dư thừa, hết thảy đều không nói gì.
Buông cái ly xuống, bọn họ bắt đầu chuyên tâm dùng bữa, ngay cả người nói nhiều nhất, Mộc Phong, cũng bị mỹ thực chặn miệng.
Mấy món cung đình là món chính tự nhiên không có gì để nói, máy món cơm nhà cũng là ăn ngon đến không dừng được.
Cua chay non, mềm, trơn, hàm tiên ngon miệng, không phải là con cua, hương vị càng ngon hơn cua tươi.
Thịt kho tàu cánh gà tương thơm nồng úc, cắn nhẹ nhàng một cái, thịt xương rời ra.
Cá chua ngọt tiên hương bốn phía, da chiên đến vô cùng giòn, cùng với nước sốt chua ngọt, thơm không chịu được.
Đậu giá nhìn như bình thường lại không bình thường, giá ăn vào trong miệng, thoải mái thanh tân, đồng thời còn có thể nếm đến một chút vị mặn, cẩn thận thưởng thức, mới có thể phát hiện, bên trong thế nhưng có thịt.
Đậu giá là món Mộc Phong thích ăn, hắn ăn một ngụm, lập tức kinh vi thiên nhân.
"Trời ơi! Trong này thế nhưng có thịt?"
Nguyễn Miên Man gật đầu: "Bên trong có chút thịt heo."
"Đậu giá nhỏ như vậy? sao có thể nhồi vào?"
Mộc Phong hỏi xong, lại tự mình trả lời: "Chẳng lẽ là dùng kim tiên nhét vào?"
Nguyễn Miên Man cười một chút rồi nói: "Có một chút tiểu xảo, nắm giữ được rồi cũng không khó."
Mộc Phong không hỏi kỹ, mà là giơ ngón tay cái với cô, sau đó nói những người khác nhanh nếm thử.
Tư Cảnh Lâm vốn dĩ không thích ăn đậu giá, bởi vì tổng cảm thấy đậu giá có một hương vị tanh tanh của đậu, bất quá nghe hắn nói, vẫn là thử nếm một ngụm, phát hiện hương vị lại ngoài ý muốn không tồi.
Rượu đủ cơm no xong, chén đĩa trên bàn sạch bách, biểu hiện mọi người đối với bàn đồ ăn này rất vừa lòng.
Mộc Phong càng là chưa đã thèm mà khen: "Bà chủ nhỏ, thủ nghệ của cô thật là không có gì để chê, làm cái gì cũng ngon như vậy."
"Nếu anh thích, lần sau lại qua đây." Nguyễn Miên Man khách khí nói.
"Được, có thời gian khẳng định tới." Mộc Phong một ngụm đáp ứng.
Ở bên cạnh, người đàn ông ít nói bên cạnh, đợi bọn họ nói xong mới nói: "Rượu này không tồi."
"Là Đông Đông tự mình ủ, còn lại không nhiều lắm." Tư Cảnh Lâm nghe ra ý trong lời nói của thằng bạn, mở miệng nói.
Nguyễn Miên Man nói: "Chờ lần sau ủ tôi để anh Cảnh Lâm đưa chút cho mọi người."
"Cô còn biết ủ rượu? Thật là quá lợi hại."
Đoàn người hàn huyên về rượu, Nguyễn Miên Man hỏi: "Trong phòng bếp còn có tôm hùm đất, đậu phộng cùng đậu tương, các anh có muốn ăn không?"
"Đã sớm nghe nói tôm hùm đất trong tiệm là tuyệt nhất, tự nhiên không thể bỏ lỡ." Mộc Phong nói.
Nguyễn Miên Man gật đầu bảo bọn họ chờ một lát, Tư Cảnh Lâm đứng dậy đi theo cô vào phòng bếp, trước lúc đi không chút khách khí bảo bọn họ thu thập chén bát trên bàn một chút.
Nhìn theo hai người vào phòng bếp, ba người một bên thu thập mặt bàn, một bên không tránh được cảm thán hai câu.
Thực mau, tôm hùm đất cùng đậu tương, đậu phộng được bưng ra, mùi hương mê người, làm mấy người vốn dĩ đã ăn no lại cảm giác có chút đói bụng.
Tuy rằng ở đây đều là người có tiếng nói trong thương giới, nhưng ai lại không có một thời tuổi trẻ, tôm hùm đất vẫn là từng ăn qua, cho nên cũng không có gì phải rụt rè, trực tiếp bốc ăn.
"Hương vị này thật là không tồi!" Hai người khác còn đỡ một chút, Mộc Phong lại là ăn đến liên tục gật đầu.
Tư Cảnh Lâm mỗi ngày ăn không ít tôm hùm đất, cũng không thèm tới như vậy, trước lột nửa chén cho bạn gái bên cạnh, lúc này mới tự mình ăn.
Có anh hỗ trợ, Nguyễn Miên Man không cần động tay vào, trực tiếp cầm đũa gắp lên ăn từng miếng.
Đại khái là chịu không nổi, Mộc Phong nhìn hành động tri kỷ của Tư Cảnh Lâm, rốt cuộc nhịn không được trêu ghẹo: "Thật là không nghĩ tới a, người năm đó như một tảng băng, hiện tại thế nhưng cũng có lúc ôn nhu, cẩn thận như vậy."
Tư Cảnh Lâm nghe vậy, nhìn hắn một cái mang theo điểm cảnh cáo ý vị.
Mà Nguyễn Miên Man, còn lại là hơi hơi ngẩng đầu, mang theo điểm tò mò mà nhìn hắn.
Mộc phong là người không giấu được lời nói trong lòng, thấy cô tò mò, nói thẳng: "Năm đó ' thầy giáo' chúng tôi ở trường học rất được hoan nghênh, nữ sinh tặng quà, tỏ tình với hắn nhiều đếm không xuể, bất quá hắn a, mỗi lần đến lới cự tuyệt cũng không cần nói, trực tiếp đưa một ánh mắt vô tình qua, là có thể bức lui những nữ sinh đó......"
Nói xong, hắn còn bắt trước "ánh mắt vô tình", nhưng mà, khí chất của hắn quả thực là khôi hài, trực tiếp chọn cười Nguyễn Miên Man.
Tư Cảnh Lâm thấy cô không để ý, lúc này mới thở phào một hơi, ngay sau đó lại liếc Mộc Phong một cái.
Mộc Phong lúc này mới ngừng lại, chuyên tâm ăn tôm.
Một bàn tôm hùm đất cùng đậu phộng, đậu tương, Tư Cảnh Lâm cùng Nguyễn Miên Man không ăn nhiều lắm, trên cơ bản đều bị ba người khác giải quyết sạch.
Ăn xong, mấy người lại ngồi nói chuyện phiếm vài câu, liền chuẩn bị rời đi.
"Bao lì xì đã chuẩn bị xong, chờ tin tức tốt của hai người." Trước lúc đi, Mộc Phong cười cười lưu lại một câu.
Nguyễn Miên Man nghe ra ý tứ trong lời nói, trên mặt hơi nóng, thẳng đến khi bọn họ đều đi xa mới khôi phục như thường.
"Hôm nay vất vả cho em rồi." Tiễn ba người bạn đi, Tư Cảnh Lâm nắm tay cô nói.
Nguyễn Miên Man lắc đầu tỏ vẻ không vất vả, lại là bỗng nhiên nhớ tới một chuyện.
Thấy cô khẽ cắn môi, Tư Cảnh Lâm giơ tay xoa mặt cô, dùng ngón cái đem đôi môi giải cứu từ hàm răng trắng tinh ra, nhẹ giọng hỏi: "Làm sao vậy?"
"Em đang nghĩ đến, mọi người đều biết chúng ta...... Nhưng mà ông Ngô còn chưa biết." Nguyễn Miên Man ngửa đầu nhìn anh.
Vốn dĩ cô định thuận theo tự nhiên, chờ ông Ngô phát hiện lại thuận thế nói cho ông biết, nhưng trăm triệu không nghĩ tới, mặc dù mỗi ngày Tư Cảnh Lâm đều chạy tới chỗ cô, mặc dù mọi người xung quanh cơ bản đều đã biết, ông lại như cũ không nhìn ra.
Tư Cảnh Lâm nghe là việc này, vuốt ve mặt cô nói: "Không có việc gì, chờ thêm hai ngày anh tìm thời gian nói cho ông."
"Dạ."
Dù sao cũng là người thân nhất của anh, cũng không có hắn đạo lý mọi người đều đã biết lại gạt mình ông, bởi vậy Nguyễn Miên Man khẽ gật đầu.
Bất quá, đại khái là vì yêu mà sinh ra ưu sầu, giây tiếp theo, cô nhịn không được lo lắng: "Ông Ngô có thể không đồng ý chúng ta......"
"Sao thế được." Tư Cảnh Lâm cúi đầu hôn môi cô một cái, "Ông thích em như vậy."
"Chính là......" Nguyễn Miên Man còn muốn nói cái gì, lại bị anh trực tiếp che môi cô lại.
Tư Cảnh Lâm vốn dĩ chuẩn bị bớt thời giờ nói cho ông Ngô chuyện bọn họ ở bên nhau, ai ngờ lễ hội ẩm thực qua đi, ông lại bắt đầu bận rộn, không phải về quê, thì là cùng lão bằng hữu đi Nông Gia Nhạc vùng ngoại thành câu cá.
Kể từ đó, chỉ có thể chờ ông trở về lại nói.
Sau khi kết thúc lễ hội ẩm thực, sinh ý tiệm cơm chiên Hạnh Phúc một ngày tốt hơn một ngày, học sinh vì miếng ăn, dù trời nóng như vậy cũng nguyện ý chạy tới trong tiệm.
Từ khi học sinh tới hẻm Hồ Lô ngày càng nhiều, sạp đồ ăn vặt phía trước ở cổng trường dần dần cũng đều dọn bán về bên này.
Hương vị mấy sạp nhỏ này tự nhiên so ra kém hơn tiệm cơm chiên Hạnh Phúc, nhưng thắng ở chỗ giá cả tiện nghi, bán lại bán những món thích hợp cho mùa hè, trừ bỏ học sinh lại đây, ngẫu nhiên cũng sẽ có cư dân ngõ nhỏ hoặc là nhân viên giao cơm tới mua chút, tổng thể cũng có thể đi theo tiệm cơm chiên Hạnh Phúc uống ké chút canh.
Một đoạn thời gian, đầu hẻm Hồ Lô nhưng náo nhiệt hơn rất nhiều.
"Đầu hẻm bên kia hiện tại có bán bộ vòng, bán rùa đen, cá vàng đều có."
Hôm nay giữa trưa, Chu Linh một bên ở trong tiệm bận rộn một bên thuận miệng nói.
"Khá tốt."
Nguyễn Miên Man thật sự không ngại bọn họ lại đây xem náo nhiệt, rốt cuộc bọn họ gần đây cũng làm cho cư dân ngõ nhỏ không ít việc vui.
Chu Linh nghe vậy, cười nói: "Đúng vậy, hiện tại An An đi theo bà ngoại, ở đầu hẻm xem người ta đan vòng, lại nhìn nhìn cá vàng, rùa đen là có thể ngây ngốc một ngày."
Hai người nói chuyện phiếm vài câu, từng người vội lên.
Trong cửa hàng, mấy cái bàn đã ngồi đầy người, còn có người đứng ở bên cạnh chờ, cũng may trong tiệm có điều hòa, nếu không sợ là không chờ được.
"Đáng yêu quá!"
Mấy học sinh không lớn lắm ngồi xổm góc tường, cầm di động quay mèo béo đang lười biếng quỳ rạp trên mặt đất.
Mèo béo hiện tại đã hiển lộ ra gien đặc trưng của gióng mèo cam, đôi mắt tròn xoe, đầu cũng tròn tròn, thân thể càng thêm tròn, nhưng chỉnh thể thoạt nhìn lại thấy đáng yêu không nên lời.
Mặc dù lúc này nó đang hé mắt liếm lông, một bộ dáng lạnh lùng, không phản ứng, một đám nữ học sinh lại thấy đáng yêu quá trời.
"Cơm chiên của các em có rồi này." Chu Linh bưng khay ra, đối với mấy học sinh nữ kia nói.
Nghe vậy, mấy người vội đứng dậy, một bên nói lời cảm ơn một bên tiếp nhận cơm chiên của mình.