Tiệm Cá Số 7 (Thất Hào Ngư Quán)

Chương 61




Phần 6: Người gương

Chương 61

“Sao hai người lại tới đây?” Dương Minh Trăn nhìn Hà Phục và Hình Đình.

Đang định trả lời, Hà Phục chợt lừ mắt nhìn hắn, Hình Đình lập tức im miệng. Nếu cục cảnh sát thật sự còn tay trong tham gia vào vụ luyện chế dị nhân năm đó, giờ bọn họ công khai nói ra, mạng cả ba đều sẽ bị uy hiếp.

“Bọn tôi tìm được manh mối quan trọng.” Hà Phục nhìn thẳng vào Dương Minh Trăn, nói bằng chất giọng trẻ con.

Thôi Lương đứng bên cạnh nhìn mà hoang mang. Thằng nhãi này đang nói gì vậy chứ?

Dương Minh Trăn bước ra chắn tầm mắt Thôi Lương, hỏi Hà Phục: “Cậu bạn nhỏ, giờ chú có việc quan trọng, cháu và anh trai cứ đi chơi đi nhé?” Hắn không thể để Thôi Lương biết đứa trẻ này chính là Hà Phục thu nhỏ. Càng nhiều người biết chuyện Trà Thành xuất hiện dị nhân, lòng dân sẽ càng loạn.

Hà Phục biết dụng ý của hắn, bèn vẫy tay với Dương Minh Trăn. Dương Minh Trăn quay đi, Hà Phục nhỏ giọng nói: “Chú ơi, trong gương có người, không được để kẻ đó thoát ra.”

Sắc mặt Dương Minh Trăn thoáng thay đổi, hắn nhìn Hà Phục: “Thật vậy sao?”

“Vâng.” Hà Phục gật đầu.

“Mau, chúng ta nhanh chóng đến nhà Tưởng Nhất Tân.” Dương Minh Trăn gọi Thôi Lương đứng sau mình. Thôi Lương lập tức gật đầu, ngồi vào ghế lái, Dương Minh Trăn ngồi ghế phó lái, Hình Đình dẫn theo đứa trẻ ngồi vào hàng ghế sau. Thôi Lương khó xử nhìn Dương Minh Trăn: “Đội trưởng… Cậu nhóc này…”

Dương Minh Trăn nói: “Không sao đâu, cậu lái xe đến đó nhanh lên.”

“Vâng.” Thôi Lương giẫm ga lao vút đi. Phía sau bọn họ là một chiếc xe kéo bám theo bằng các tuyến đường nhỏ.

Nhà Tưởng Nhất Tân nằm trên phố Hỉ Nhạc, cũng là một khu nhà giàu có tiếng ở đối diện sảnh Long Môn.

Chỉ khoảng hai mươi phút sau, nhóm Dương Minh Trăn đã tới nhà Tưởng Nhất Tân.

“Chúng tôi cần gặp Tưởng Nhất Tân.”

Người canh cổng thấy mấy người muốn xông vào liền cầm gậy gỗ cản lại: “Ông chủ của chúng tôi không có nhà, có việc gì mời quay lại sau.”

Dương Minh Trăn trợn trừng mắt: “Thật sự không có nhà hay đang trốn?”

Nói rồi, hắn lấy thẻ cảnh sát của mình ra. Vừa thấy thẻ cảnh sát, người làm đổi giọng ngay tắp lự: “Cảnh sát, ông chủ của chúng tôi thật sự không ở nhà. Đã lâu lắm rồi chúng tôi không gặp ông ấy.”

“Vậy bà chủ của các người thì sao? Nhạc San đâu?” Thôi Lương truy hỏi.

“Bà chủ thì có. Bà chủ đã ốm liền mấy ngày chưa ra khỏi cửa. Phòng bà ấy nằm ở tầng hai.” Người làm chỉ tay về phía ô cửa sổ đóng kín bưng trên tầng hai. Dương Minh Trăn cảm thấy chuyện không ổn, lập tức xông thẳng vào căn nhà lớn.

Vết thương trên chân hắn còn chưa lành, giờ chạy khá khập khiễng. Thấy thế, Thôi Lương lập tức vọt lên trước, Hình Đình phía sau cũng bế Hà Phục rảo bước đuổi lên cầu thang cùng.

Phòng của Nhạc San và Tưởng Nhất Tân trên tầng hai đều khóa trái. Dương Minh Trăn cầm súng trên tay, đưa mắt ra hiệu cho Thôi Lương: “Phá cửa đi.”

Hai người hợp sức phá cửa phòng.

“Rầm” một tiếng, cánh cửa mở ra, Thôi Lương mất đà ngã nhào xuống. Đến khi ngẩng đầu lên, cậu ta trông thấy một người đàn ông ngồi gục đầu trên ghế đang nhìn chằm chằm vào mình.

Gương mặt người đàn ông đã thối rữa đến mức có giòi trắng bò lúc nhúc, Thôi Lương sợ đến mức hét toáng lên.

Mấy người làm ở nhà họ Tưởng chạy lên theo trông thấy cảnh tượng đó cũng hoảng sợ nôn thốc nôn tháo.

“Rõ ràng bà chủ nói với chúng tôi rằng ông chủ có việc ra ngoài, khá lâu nữa mới về. Tôi tận mắt nhìn thấy ông chủ cần ô bước lên xe mà.” Người gác cổng không thể tin được. Hôm đó, rõ ràng hắn nhìn thấy ông chủ mặc đồ đen, cầm ô bước lên xe rời đi, sao giờ ông chủ lại ở ngay trong phòng?

“Người cậu thấy khi ấy không phải ông chủ nhà cậu.” Dương Minh Trăn khẳng định, “Đó là Nhạc San ngụy trang thành Tưởng Nhất Tân. Cô ta che ô nên cậu không nhìn được rõ mặt. Vóc dáng Nhạc San và Tưởng Nhất Tân không khác nhau quá nhiều, cô ta mặc đồ nam, đi nhanh qua chỗ cậu, cậu không nhận ra.”

Người làm hiểu ra ngay: “Đúng. Sau khi ông chủ rời đi không lâu, bà chủ liền trở về từ bên ngoài. Chẳng lẽ ông chủ bị bà chủ giết?”

Dương Minh Trăn đeo găng vào tay, bắt đầu kiểm tra thi thể Tưởng Nhất Tân. Từ mức độ thối rữa của thi thể, ông ta đã chết được trên hai tháng. Bước đầu điều tra không phát hiện vết thương trí mạng nào trên người Tưởng Nhất Tân.

Hà Phục cũng tiến tới xem xét thi thể. Nhìn một lát, y nắm lấy tay Hình Đình, chỉ vào tấm rèm bên cạnh cái tủ như một đứa trẻ tò mò: “Ở đây có cửa sổ ạ?”

Người làm trả lời: “Không, cả căn phòng này chỉ có một cửa sổ thôi.”

Thôi Lương còn chưa kịp hỏi tấm rèm kia che thứ gì, Dương Minh Trăn đã đi qua giật mạnh nó xuống. Khoảnh khắc ấy, Thôi Lương suýt nữa sợ đến mức ngồi bệt xuống đất. Tuy cậu ta là cảnh sát, đã nhìn thấy không ít thi thể, nhưng hình ảnh quỷ quái, đáng sợ thế này lại chưa thấy bao giờ.

Phía sau tấm rèm đó là một chiếc gương cao ngang đầu người. Nếu cậu không nhầm, chính chiếc gương tà ma đó đã giết hại rất nhiều người.

Bên trong mặt gương là năm người đang đứng. Bốn người phụ nữ có chiều cao, hình thể khá tương đồng và một người đàn ông mặc đồ Tây. Những người phụ nữ có gương mặt giống hệt nhau, đặc điểm duy nhất có thể phân biệt mỗi người là những bộ trang phục khác nhau họ đang mặc.

Dương Minh Trăn chỉ nhìn qua đã nhận ra cô gái mặc váy dài màu vàng nhạt, đó chính là nạn nhân đầu tiên họ tìm ra, “Ngạn Thủy Hoa!”

Khi Dương Minh Trăn gọi cái tên Ngạn Thủy Hoa ra, cô gái trong tranh như bị đánh thức. Đôi mắt cô ta hung tợn nhìn chằm chằm hai người đứng phía ngoài gương.

Nếu không phải ác ý trong ánh mắt quá rõ ràng, có lẽ Dương Minh Trăn đã cho rằng đó không phải gương mà là một bức tranh.

Người làm ở nhà họ Tưởng hoảng sợ hét toáng lên, Thôi Lương cũng lùi về sau mấy bước, chỉ có Hà Phục chầm chậm tiến lại gần chiếc gương.

Mặt gương này vốn không quá lớn, bên trong lại chứa đến bốn người phụ nữ và một người đàn ông, không gian có vẻ vô cùng chật chội.

“Không đúng.” Thôi Lương sợ hãi nhìn Ngạn Thủy Hoa và những người khác đã “thức tỉnh”. Cậu ta nghiêm túc nhẩm đếm một lần nữa, “Trong gương này có năm người, nhưng mọi người nhìn mà xem… Chỉ có bốn cơ thể thôi.”

Nếu ban đầu, những bức ảnh chụp chỉ khiến Thôi Lương cảm thấy gai óc, đến lúc này, khi thấy chiếc gương, cậu ta cảm tưởng như chân mình mềm nhũn chỉ toan bỏ chạy.

“Năm gương mặt, bốn cơ thể.” Giọng điệu Hà Phục vẫn thản nhiên như thể tất cả những điều này đều đã nằm trong dự kiến. Ánh mắt y lướt qua những người đang đứng trong phòng, “Tôi biết mọi người không tin chuyện ma quái, thế nhưng sự thực đang bày ra trước mắt, không thể không tin.”

“Không phải thừa một gương mặt mà là thiếu một cơ thể.” Hà Phục nhìn cô gái không có cơ thể kia, nói, “Bọn họ không chỉ cướp gương mặt mà còn cướp cả cơ thể của cô ta. Cô ta không tìm được cơ thể của mình nên chỉ đành dùng gương mặt vẫn còn lại để mê hoặc kẻ khác.”

Thôi Lương suy sụp nhìn đứa trẻ: “Nhóc nói mê sảng gì đấy! Rốt cuộc nhọc là ai, sao lại biết những thứ kinh tởm như vậy…”

Thôi Lương nhắm tịt mắt rặn ra hai chữ “kinh tởm”. Cậu ta thật sự không dám nhìn vào gương mặt thừa ra kia. Tuy gương mặt đó cực kỳ xinh đẹp lại còn có năng lực mê hoặc nhưng cậu ta vẫn thấy vô cùng đáng sợ.

“Rốt cuộc khuôn mặt này là của ai?!” Dương Minh Trăn sẵng giọng hỏi, “Nhiều người giao dịch với cô ta đến thế chỉ vì muốn có nhan sắc?”

“Chủ nhân gương mặt là ai thì tôi không biết, nhưng mà…” Hà Phục ngẫm nghĩ rồi mới nói tiếp, “Phụ nữ trên đời ai cũng yêu cái đẹp, đàn ông cũng thế. Vì một cuộc sống tốt hơn, những kẻ cuồng si vì ngoại hình đương nhiên có không ít.”

“Nhưng cô ta đoạt mạng người khác! Nếu biết phải bỏ mạng để đổi lấy một gương mặt đẹp, liệu những người này có còn bất chấp tất cả không?”

Hà Phục chỉ bâng quơ bỏ lại một câu, “Ai mà biết được.”

Trên cõi đời này có vô số si nam oán nữ. Nếu không vì xấu đẹp trên gương mặt, ai biết được ai đối đãi với ai là thật lòng thật dạ. Nếu không vì muốn trèo lên vị trí cao hơn, ai lại tự nguyên từ bỏ diện mạo vốn có của bản thân. Suy cho cùng, chẳng qua tất cả chỉ là mờ mắt vì lợi ích mà thôi.

Hình Đình đếm năm gương mặt trong gương: “Sắp xếp theo trình tự, đây là Lâm Chi, Giả Nguyệt, Ngạn Thủy Hoa, người đàn ông là Tưởng Nhất Tân. Vậy thì gương mặt thừa ra là Ngụy Mạn Tri à?”

Hà Phục lắc đầu: “Tôi cảm giác được rằng Ngụy Mạn Tri vẫn chưa chết.”

“Gì cơ?” Dương Minh Trăn và Hình Đình kinh ngạc nhìn Hà Phục.

Hà Phục ngẩng lên nhìn hai người, “Tôi nói rồi, ký chủ của chiếc gương này là người chào đời vào ngày tết Trung nguyên, gương sẽ chỉ chấp nhận những người sinh cùng ngày mà thôi, còn ông chủ Tương này rõ ràng không phải.”

“Ông ta là người vô tội bị liên lụy?” Hình Đình hỏi.

Hà Phục gật đầu: “Có lẽ Ngụy Mạn Tri thiếu tiền nên muốn lừa tiền của ông Tưởng, vậy nên mới nói cho ông ta biết bí mật của chiếc gương. Nhưng gương không thể khiến Tưởng Nhất Tân đẹp lên nên bọn họ đã xảy ra tranh chấp.”

“Sao anh biết?” Dương Minh Trăn hỏi.

Hà Phục mỉm cười chỉ vào cổ Tưởng Nhất Tân, “Ở đây có một vết thương, rất nhỏ.”

Mấy người lập tức nhìn theo. Trên cổ Tưởng Nhất Tân quả thật có một vết thương, là một hàng dấu răng nhỏ xíu.

“Bị hút máu à?” Hình Đình nhìn dấu răng quái dị ấy, thấy hơi lạnh sống lưng.

Hà Phục nói: “Không phải hút máu mà là Ngụy Mạn Tri cắn ông ta. Nọc độc trên răng nanh của cô ta ngấm vào máu Tưởng Nhất Tân, khiến ông ta tử vong.”

“Nếu thế, Ngụy Mạn Tri cũng là…” Hình Đình còn chưa nói ra hai chữ “dị nhân”, Hà Phục đã gật đầu.

“Phải.” Hà Phục quay sang nhìn Dương Minh Trăn, nói, “Tôi tìm được tài liệu về Ngụy Mạn Tri ở đó, cô ta từng tiếp nhận thí nghiệm. Còn cụ thể là thí nghiệm gì, chắc hẳn đội trưởng Dương tự biết.”

Thí nghiệm dị nhân.

Sắc mặt Dương Minh Trăn thay đổi hoàn toàn. Đây chính là nguyên nhân bọn họ điều tra mãi vẫn không tìm được thông tin về Ngụy Mạn Tri. Hóa ra cô ta cũng là người mất tích hồi hai năm trước, bị bắt đi làm thí nghiệm. Chỉ có điều, không biết tại sao Ngụy Mạn Tri lại thoát được và biến thành bộ dạng như bây giờ…

“Nếu đúng là thế, vậy thì chúng ta đang phải đối mặt với vấn đề cực kỳ khó giải quyết.” Dương Minh Trăn hạ giọng nói với Hà Phục.

Hà Phục gật nhẹ đầu rồi mỉm cười, “Nhưng chí ít hiện tại chúng ta có được một manh mối cực kỳ hữu dụng.”

“Manh mối gì?”

“Kẻ đó vẫn chưa thoát ra.”

Kẻ bị nhốt trong gương còn chưa thoát ra, vậy thì mọi chuyện vẫn có thể cứu vãn.