Tiệm Cá Số 7 (Thất Hào Ngư Quán)

Chương 57




Phần 6: Người gương

Chương 57

Chủ cửa hàng Cẩm Tú Niên Hoa nói với Dương Minh Trăn rằng bữa nọ quả thật có người ra giá cao mua hết bốn chiếc váy tiệc trong tủ kính, chỉ có điều người ấy bịt kín mặt nên không biết là ai.

Đúng là chuyện đã nằm trong dự kiến.

Dương Minh Trăn lái xe từ Cẩm Tú Niên Hoa trở về cục cảnh sát. Suốt quãng đường đi, hắn liên tục suy nghĩ một vấn đề. Giả sử người tặng váy chính là ký chủ của gương, vậy sao kẻ đó lại nhắm được vào Giả Nguyệt? Theo những gì Giả Đạo Sĩ kể, Giả Nguyệt luôn nhốt mình trong phòng, số người cô từng tiếp xúc rất ít ỏi, tại sao ký chủ của gương lại để mắt tới cô?

Sau khi Giả Nguyệt chết, chiếc gương này đến tay Ngạn Thủy Hoa. Cùng lúc đó, Ngạn Thủy Hoa cũng nhận được một bộ váy tiệc vô cùng sang trọng, đắt đỏ.

“Tôi biết rồi!” Dương Minh Trăn kích động đánh lái quay đầu xe, chạy thẳng đến phố Dương Hỉ, vừa xuống xe đã chạy thẳng tới số 14.

Hắn vốn cao to, chân cũng dài, chẳng mấy đã chạy tới căn nhà số 14 đang bị dán giấy niên phong.

Vì có án mạng xảy ra, lại thêm chuyện ma quái được truyền tai nhau trong con hẻm nhỏ, gần như tất cả những gia đình vốn thuê phòng ở nhà 14 đều dọn đi hết.

Nhà số 14 không quá cao, chỉ gồm bốn tầng lầu. Tầng trên cùng đã bỏ hoang từ lâu, chỉ có tầng một, hai, và ba có người ở, Giả Nguyệt từng ở tầng hai.

Dương Minh Trăn nhanh chân leo lên tầng hai. Lúc trước, Thôi Lương nói rằng Giả Nguyệt ở phòng 203, Ngạn Thủy Hoa ở phòng 202 bên cạnh.

Hắn tới phòng của Giả Nguyệt trước. Vừa đẩy cửa vào, Dương Minh Trăn lập tức trông thấy gương lớn gương bé treo kín phòng. Vô số mặt gương phản chiếu vô số hình ảnh của hắn, kết hợp với căn phòng tối tăm, cảm tưởng như ngay giây tiếp theo sẽ có quỷ hồn lao ra. May mà hắn bạo gan nên cũng không bị hoảng khi vừa mở cửa.

Trên sàn vẫn còn hình vẽ đánh dấu vị trí thi thể Giả Nguyệt. Hắn cẩn thận lách qua, đi tới chỗ cửa sổ.

Giả Đạo Sĩ từng nói ngoại trừ thích soi gương, việc Giả Nguyệt hay làm nhất là đứng bên cửa sổ. Cô thường đứng đây, nhìn sang phía đối diện. Có lẽ cô không cần ra ngoài cũng có thể giao tiếp với người khác, bởi lẽ, chỉ cần mở cửa sổ, cô đã thấy được sảnh Long Môn linh đình.

Dương Minh Trăn nhận thấy đối diện với cửa sổ này vừa khéo chính là tầng hai của sảnh Long Môn. Cửa sổ bên đó đã bị khóa trái, trông có vẻ lâu rồi chưa mở ra.

Trong sảnh Long Môn có rất nhiều phòng, đôi khi sẽ có khách trọ lại.

Chẳng lẽ đối diện phòng Giả Nguyệt là một khách trọ?

Bọn họ từng ở trước ô cửa sổ này liếc mắt đưa tình với nhau qua một con hẻm?

Nếu là như vậy, chuyện Giả Nguyệt làm sao có được chiếc gương sẽ dễ hiểu hơn nhiều. Tuy không ra khỏi cửa nhưng cô vẫn gặp được người kia, đối phương tặng chiếc gương có thể giúp người ta trở nên xinh đẹp cho cô. Giả Nguyệt vốn thích soi gương, tin mọi truyền thuyết về gương nên cô rất vui vẻ nhận chiếc gương này. Sau đó, chiếc gương thật sự giúp cho gương mặt cô ngày một đẹp lên.

Chắc chắn là như vậy!

Dương Minh Trăn ra khỏi phòng Giả Nguyệt, đi sang phòng Ngạn Thủy Hoa.

Cửa sổ phòng Ngạn Thủy Hoa cũng vừa khéo đối diện với cửa sổ kia.

Rõ ràng hai cô gái được sinh ra vào ngày tết Trung nguyên đã trở thành vật hy sinh của khách trọ phía đối diện.

“Đệt mẹ! Ông đây chắc chắn phải bắt được tên đó.” Dương Minh Trăn ra khỏi phòng, bước nhanh xuống lầu. Chỉ cần đi qua con hẻm nhỏ này là hắn sẽ tới được sảnh Long Môn. Chỉ cần điều tra được ai đã ở trong căn phòng đó là hắn sẽ bắt được ký chủ của chiếc gương.

Dương Minh Trăn sải bước đi vào cửa sau sảnh Long Môn. Hai tên bảo vệ cửa lạnh lùng cản hắn lại: “Không có giấy, không được vào.”

Dương Minh Trăn lấy thẻ cảnh sát ra: “Tôi là cảnh sát.”

Tên bảo vệ biến sắc, vội vàng cúi đầu nhận lỗi: “Mời cảnh sát Dương vào trong.”

Dương Minh Trăn chỉ về phía cửa sổ trên tầng hai: “Ai ở phòng đó?”

Tên bảo vệ ngẩng đầu nhìn cửa sổ đó, ngơ ngác lắc đầu: “Chúng tôi không biết…”

“Không biết thì tránh ra, đừng có cản trở cảnh sát phá án!” Dương Minh Trăn nổi giận đùng đùng xông vào. Hiện tại hắn chỉ có một ý niệm duy nhất: Nhất định phải bắt được kẻ ở trong phòng này, không để chiếc gương đó tiếp tục hại người thêm nữa.

Hắn chạy thẳng vào sảnh chính của sảnh Long Môn, đang chuẩn bị leo cầu thang lên tầng hai thì bất chợt có người gọi hắn lại.

“Đội trưởng Dương!”

Dương Minh Trăn ngoảnh lại, trông thấy Hình Đình và Hà Phục đang mặc đồ Tây đi về phía này.

“Sao hai người lại ăn mặc kiểu này?” Dương Minh Trăn nhíu mày hỏi.

Hình Đình nhìn bộ đồ Tây màu đen trên người mình, lại nhìn bộ đồ trắng của Hà Phục, “Làm sao? Không đẹp à? Phải mặc đồ Tây mới được vào sảnh Long Môn mà, không thì không vào được đâu.”

Dương Minh Trăn lại hỏi: “Hai người đến đây làm gì?”

Hà Phục mỉm cười: “Giống với ý định của đội trưởng Dương.”

Ba người gật đầu với nhau rồi cùng lên tầng hai.

Tầng hai là phòng dành cho khách cao cấp của sảnh Long Môn. Ngay lối vào tầng hai có nhân viên phục vụ đứng canh, trông thấy ba người đi lên, người kia lập tức cản lại: “Xin hỏi ba vị có giấy thông hành không?”

“Có.” Dương Minh Trăn lấy thẻ cảnh sát ra.

Nhân viên phục vụ cười xòa: “Đội trưởng Dương, hình như thẻ này dùng sai chỗ rồi. Bọn tôi cần giấy thông hành cơ.”

Dương Minh Trăn giận giữ tóm lấy áo tên kia: “Thằng nhãi này, hôm nay tôi phải điều tra phòng ở tầng hai!”

“Phúc Ngọc, mở cửa cho đội trưởng Dương.”

Một âm thanh vọng ra từ bên trong. Thanh niên tên Phúc Ngọc lập tức nhận lỗi: “Vâng. Tôi mở cửa cho đội trưởng Dương ngay đây ạ, anh muốn điều tra căn phòng nào?”

Dương Minh Trăn không nói gì, chỉ đi thẳng về phía căn phòng lúc trước mình nhìn thấy.

Phòng 206.

“Mở cửa ra.” Dương Minh Trăn ra lệnh.

Phúc Ngọc cúi xuống lần tìm chìa khóa phòng 206.

Ánh sáng yếu ớt từ ngoài cửa chiếu vào trong, trong căn phòng lờ mờ tối là một cô gái đẹp đang ngồi yên bên tường như một bức tượng điêu khắc.

Dương Minh Trăn bước nhanh tới, đặt tay lên vai cô gái: “Cô có quyền giữ im lặng…”

Còn chưa nói hết câu, cô gái đã đổ xuống đất.

Phúc Ngọc hoảng sợ hét lên: “Có người chết!”

Thấy thế, Hà Phục nhanh chóng tiến tới kiểm tra thi thể cô gái. Trên những phần da thịt lộ ra của cô, hoen tử thi đã xuất hiện.

“Cô gái này chết được một thời gian rồi.”

“Vẫn đến muộn một bước.” Dương Minh Trăn quay sang túm lấy Phúc Ngọc, hỏi, “Cô gái này là người của sảnh Long Môn hả? Tên là gì? Làm công việc gì? Khai báo rõ ràng rành mạch cho tôi!”

Phúc Ngọc run rẩy không dám nhìn cô gái đang nằm dưới sàn. Tên đó vốn nhát gan, lại chưa bao giờ thấy người chết.

“Mở to con mắt cậu ra cho tôi!” Dương Minh Trăn giận dữ.

Bấy giờ Phúc Ngọc mới cố gắng mở mắt ra, nhìn cô gái đang nằm dưới sàn: “Tôi… Tôi không biết cô ấy. Phòng này vốn không có ai ở cả, cô ấy cũng không phải người của sảnh Long Môn.”

“Ồ?” Hà Phục nhếch môi cười, nhặt tấm bảng tên dưới sàn lên: “Cậu biết Lâm Chi không?”

Phúc Ngọc gật đầu: “Biết, đó là con bé nấu bếp trong sảnh Long Môn.”

Hà Phục hỏi: “Vậy có phải cô ấy trông rất xấu không?”

“Đúng, rất xấu.” Phúc Ngọc hoàn hồn, hỏi lại, “Sao anh biết?”

Hà Phục chỉ vào cô gái xinh đẹp dưới sàn, nói: “Cô ấy chính là Lâm Chi.”

“Sao có thể như thế được?” Phúc Ngọc hoảng sợ trợn tròn hai mắt. Lâm Chi vừa béo vừa xấu, kể cả thi thể nữ đang nằm trên sàn không thể gọi là tuyệt sắc thì cũng đẹp gấp chục lần con bé mập Lâm Chi!

“Cô ta không phải ký chủ à?” Dương Minh Trăn hỏi.

Hà Phục lắc đầu: “Đương nhiên không phải.”

Dương Minh Trăn chỉ về phía cửa sổ: “Nhưng đối diện cửa sổ này chính là phòng Giả Nguyệt và Ngạn Thủy Hoa. Chẳng lẽ không phải cô ta tặng gương cho hai người đó?”

“Đội trưởng Dương, vừa rồi anh không nghe Phúc Ngọc nói Lâm Chi chỉ là một cô gái nấu bếp thôi à?” Hình Đình nhắc nhở, “Một cô nấu bếp bếp làm sao mua được bốn bộ váy tiệc đắt nhất tiệm Cẩm Tú Niên Hoa?”

Dương Minh Trăn uể oải nói: “Phương hướng điều tra của tôi lại sai à?”

“Không, chí ít chúng ta đã biết được một thứ rất quan trọng.” Hà Phục rất tinh mắt, chú ý đến chiếc hộp trên bàn, trong hộp là vài lá thư. 

Những lá thư đó cho thấy Lâm Chi đã nhiều lần thư từ qua lại với kẻ bí ẩn kia. Nội dung bọn họ thảo luận chính là làm sao để khiến người ta đẹp lên.

Vì vấn đề diện mạo, Lâm Chi chỉ quanh quẩn với việc bếp núc, rất hiếm khi xuất hiện tại sảnh chính của sảnh Long Môn. Mỗi lần tới sảnh chính nhìn thấy những cô gái đẹp, cô vô cùng hâm mộ. Những lời châm chọc, nhạo báng về ngoại hình của những cô gái đẹp kia lại khiến lòng hâm mộ của cô biến thành ghen ghét. Vì muốn biến thành phượng hoàng bay lên cành cao, cô bắt đầu tìm kiếm cách làm đẹp.

Vô tình, cô phát hiện ra bí mật của căn phòng này.

Một vị khách thần bí trọ trong căn phòng này. Kẻ đó cho Lâm Chi biết phương pháp trở nên xinh đẹp: Soi gương.

Trở nên xinh đẹp nhờ gương, Lâm Chi không hề nghi ngờ phương pháp này. Cô ta tin rằng chỉ cần đẹp lên, bản thân có thể rời khỏi xó bếp, trở thành hoa khôi cao cấp trong sảnh Long Môn.

Nhưng mọi chuyện không như mong đợi, vị khách kia nói với cô rằng muốn có được nhan sắc, cô phải trả giá bằng mạng sống. Điều này đã khiến Lâm Chi chùn bước.

Cô muốn đẹp lên nhưng cô cũng sợ chết.

Thế nên vị khách kia lại nói với cô rằng chỉ cần trở thành ký chủ của gương, dùng những người có cùng ngày sinh thế mạng cho mình, cô sẽ trốn tránh được cái chết.

Cô tin tưởng, hóa trang mình thành đàn ông như sắp xếp của vị khách nọ, tiếp cận hai cô gái ở nhà đối diện. Vị khách đó đã nói với cô rằng hai cô gái ở nhà đối diện có cùng ngày sinh với cô.

Lâm Chi thực hiện theo kế hoạch của vị khách kia. Từ Giả Nguyệt rồi đến Ngạn Thủy Hoa, hai mạng người, cuối cùng cô đã có được sắc đẹp.

Cuối cùng, hai người hẹn gặp nhau trong chính căn phòng này.

Chỉ là không biết tại sao Lâm Chi lại chết.

Vị khách bí ẩn ở phòng này cũng đã biến mất.

“Cô ấy đã bị lừa.” Hà Phục khẳng định, “Lâm Chi hoàn toàn không phải ký chủ của gương.”

“Vậy vị khách bí ẩn kia chính là ký chủ của gương sao?” Hình Đình hỏi.

“Có lẽ vậy.” Hà Phục rút lá thư cuối cùng ra. Đó là thư do vị khách gửi cho Lâm Chi, trên đó viết một cái tên, là mục tiêu tiếp theo tên đó chỉ điểm cho Lâm Chi.

Ngụy Mạn Tri.

“Đó chính là nạn nhân sắp tử vong thứ tư.”

Dương Minh Trăn siết chặt lá thư: “Tôi phải liên lạc với Thôi Lương tìm ra người này thật nhanh để bảo vệ, không thì lại có thêm người chết.”

“Cậu không tìm được đâu.” Hà Phục nhìn Dương Minh Trăn, nói, “Chắc chắn cô ấy đã mở chiếc gương ra, dung mạo đã thay đổi rồi.”

“Nhưng dù sao cũng phải điều tra chứ.” Dương Minh Trăn tức giận.

“Đương nhiên phải điều tra, dựa theo gương mặt này mà tìm.” Hà Phục chỉ vào Lâm Chi đang nằm dưới đất. “Ba gương mặt, gương mặt sau hoàn thiện hơn gương mặt trước. Cậu phải tìm được một họa sĩ tổng hòa ba gương mặt này lại với nhau, vẽ ra gương mặt thứ tư thì mới tìm được Ngụy Mạn Tri.”

Nói xong câu đó, y mỉm cười: “Hy vọng đến khi ấy chúng ta vẫn được thấy cô ấy còn sống.”

“Còn sống thì anh có cứu được không?” Hình Đình tò mò hỏi.

“Có lẽ cô ấy không muốn được tôi cứu đâu.” Hà Phục trả lời.

“Tại sao?”

Hà Phục nói: “Nhan sắc đem đến cho cô ấy hào quang rực rỡ. Nếu tôi xóa bỏ nó, vậy chẳng khác gì lấy mạng cô ấy.”