Tiệm Cá Số 7 (Thất Hào Ngư Quán)

Chương 53




Phần 5: Áo da thêu hoa

Chương 53

“Tôi sắp đi không nổi nữa rồi.”

Dương Minh Trăn và Hình Đình cùng lẻn vào sảnh Long Môn từ cửa sau, tìm kiếm hoa văn bí ẩn trên trang giấy. Bọn họ phát hiện một căn phòng ẩn, đẩy cửa ra liền trông thấy một lối ngầm dài đằng đẵng.

Không biết đã đi trong bóng tối bao nhiêu lâu, bọn họ dần kiệt sức.

Càng vào sâu, không khí càng loãng, Dương Minh Trăn cảm thấy hoa mắt chóng mặt. Hình Đình đi đằng trước tiếp tục kéo hắn tiến lên.

“Anh nghe thấy tiếng nước chảy không?” Hình Đình hỏi.

Dương Minh Trăn gật đầu: “Có.”

“Cố thêm chút nữa, chắc phía trước sẽ có lối ra.” Hình Đình là dị nhân, đương nhiên thể lực tốt hơn Dương Minh Trăn. Tuy vậy, vì thiếu dưỡng khí, hắn cũng khó lòng kiên trì được mãi. Nếu nơi này có nước chảy, vậy nghĩa là bọn họ vẫn có hy vọng. Thực ra bọn họ có thể quay ngược lại, trở về sảnh Long Môn qua chiếc tủ quần áo kia, thế nhưng niềm tin trong lòng vẫn thôi thúc bọn họ đi tiếp.

Ánh sáng chiếu lên gương mặt họ, Hình Đình nhoẻn miệng cười: “Đội trưởng Dương, nhìn đi, chúng ta tìm được lối ra rồi!”

Dương Minh Trăn nhìn thấy ở lối ra phía trước có một cánh cửa sắt, trên đó là hai ô cửa sổ con con, ánh sáng chiếu vào chính từ nơi đó.

Hình Đình hào hứng nói: “Chỉ cần mở cánh cửa đó ra, chúng ta sẽ biết rốt cuộc ở đây có gì ngay thôi.”

Trong mắt Hình Đình, chuyện phá khóa mở cửa chỉ là chuyện nhỏ. Chỉ cần lấy một món bất kỳ trong số những công cụ luôn mang theo người, hắn đã có thể mở ổ khóa tầm thường này ra ngay.

Tiếng lạch cạch vang lên, ổ khóa rơi xuống đất.

Hai người hợp sức đẩy cánh cửa sắt ra. Còn chưa kịp nhìn rõ cảnh tượng bên trong, một con quái vật đã lao tới đẩy ngã Hình Đình.

Dương Minh Trăn sợ hãi gọi: “Hình Đình!”

Hình Đình lăn người, tránh được đòn tấn công của quái vật.

“Cái quái gì thế này?”

Quái vật kia mặc quần áo con người, cao gấp rưỡi bọn họ, trông không khác gì một tòa núi nhỏ. Đôi mắt nó phát ra ánh sáng xanh u ám trong bóng tối, khiến người ta nhìn mà rợn người. Trên người nó mọc đầy vảy cá, mùi tanh quen thuộc khiến Dương Minh Trăn nhớ tới Ảnh Ngư đã mất tích khỏi ngục giam.

“Gràoooooo…”

Quái vật gầm lên âm thanh đinh tai nhức óc.

“Chạy mau!” Hình Đình phản ứng cực nhanh, kéo Dương Minh Trăn chạy vào nơi trước đó giam giữ quái vật.

Dương Minh Trăn vừa chạy vừa hét: “Cậu có thấy kẻ kia rất quen không.”

Đương nhiên Hình Đình nhận ra kẻ đó là ai. Chính là Ảnh Ngư, hung thủ sau màn của vụ án bóng quỷ trong nhà họ Trương.

“Tại sao gã lại ở trong tầng hầm bí mật của sảnh Long Môn?” Dương Minh Trăn hỏi.

Hình Đình dồn sức chạy trốn, “Đây không phải tầng hầm của sảnh Long Môn. Anh nhìn hoa văn xung quanh kìa, đây là cung Trường Thanh.”

Nghe vậy, hai người đấu lưng vào nhau, nhìn quanh. Ở nơi quái dị này có rất nhiều đại thụ cao chọc trời, chính những cái cây khổng lồ này đã che khuất ánh nắng trên đầu. Dưới mỗi thân cây lại treo một lá cờ, trên lá cờ là hoa văn hoa sen của miếu Thanh Thần. Ngoài ra, khiến người ta cảm thấy kỳ dị là rất nhiều chiếc lồng sắt cao ngang đầu. Xem ra nơi này từng giam giữ rất nhiều quái vật, chỉ là không biết tại sao hiện tại chỉ còn một mình Ảnh Ngư.

Hình Đình nuốt nước bọt, nói: “Nếu tôi không đoán sai, việc nghiên cứu, biến người thường thành dị nhân của miếu Thanh Thần năm xưa được thực hiện ngay tại đây. Miếu Thanh Thần đã bị cảnh sát Trà Thành phá hủy chỉ là lớp vỏ bên ngoài, chắc chắn con đường bí mật trong sảnh Long Môn dẫn thẳng tới cung Trường Thanh dưới miếu Thanh Thần.”

Vừa dứt lời, Ảnh Ngư sau lưng lại tiếp tục tấn công. Dương Minh Trăn cởi áo khoác ra, dùng nó cản những mảnh vảy đang bay tới như một lá chắn lớn màu đen.

“Vảy của gã có độc, chúng ta nên làm gì đây?” Dương Minh Trăn từng bị vảy của Ảnh Ngư cắt vào đùi. Hắn hoàn toàn không muốn phải trải nghiệm lại sự đau đớn đó.

Hình Đình không biết phải làm sao. Hắn chẳng có bản lĩnh gì, đánh nhau cùng lắm chỉ thắng được người bình thường. Đối mặt với quái vật cao to, hung dữ như thế này, hắn hoàn toàn không nghĩ ra cách.

Dương Minh Trăn rút khẩu súng đeo bên hông ra, chĩa thẳng vào Ảnh Ngư: “Bắn chết rồi tính.”

Viên đạn bay ra, Ảnh Ngư chẳng hề hấn gì khiến cả hai phải sửng sốt.

“Kẻ này đã trở nên mạnh đến vậy sao?” Dương Minh Trăn vẫn ngẩn người muốn bắn thêm phát nữa.

Hình Đình nhanh chóng kéo hắn bỏ chạy. Ảnh Ngư nhắm chuẩn cơ hội, gã nhảy lên, đè Hình Đình xuống.

Dương Minh Trăn cầm súng nhắm vào lưng Ảnh Ngư nã liền ba viên đạn, có máu tóe ra. Ảnh Ngư tuy đau nhưng vẫn nhất quyết không thả Hình Đình ra.

“Cứu với!” Hình Đình hét lớn dưới thân Ảnh Ngư.

Ảnh Ngư há ngoác miệng về phía Hình Đình.

Đúng lúc này, một sợi tơ đỏ quấn lấy cổ Ảnh Ngư, quẳng gã bay ra xa.

Dương Minh Trăn và Hình Đình trợn tròn mắt, nhìn về phía người vừa xuất hiện, mừng rỡ: “Hà Phục!”

Hà Phục siết lấy sợi tơ trong tay, tơ đỏ càng siết càng chặt. Ảnh Ngư nghẹt thở, hằm hằm nhìn y.

“Sao hai người lại xuất hiện ở đây?” Hà Phục nghiêng đầu nhìn Dương Minh Trăn và Hình Đình.

Hình Đình vội vàng đưa trang thư kia ra cho Hà Phục: “Chẳng phải anh bảo bọn tôi tới đây à?”

Hà Phục lướt mắt nhìn hoa văn trên giấy, “Đây không phải tôi làm.”

“Không phải anh?” Dương Minh Trăn hỏi, “Vậy tại sao anh lại ở đây?”

Hà Phục giải thích: “Tôi tới đây vì có người muốn tôi tới.”

“Ai?”

“Không biết.” Hà Phục nói. “Khi ghép bốn bức Mỹ Nhân Địa Ngục lại với nhau, tôi nhận được manh mối, có người muốn tôi tới cung Trường Thanh.”

“Anh biết lối vào cung Trường Thanh?” Dương Minh Trăn truy hỏi.

Hà Phục gật đầu, đưa tay chỉ về phía cánh cửa phía bên phải, “Ban nãy tôi ở trong đó, nghe thấy các cậu kêu cứu.”

“Tôi vào đây từ cửa vào ở miếu Thanh Thần rồi trông thấy các cậu.”

Hình Đình nói: “Bọn tôi tới đây từ sảnh Long Môn.”

“Vậy nghĩa là sảnh Long Môn và miếu Thanh Thần có liên quan đến nhau?” Rốt cuộc Dương Minh Trăn đã nắm bắt được vấn đề, “Chúng ta phải thoát khỏi đây, trở về điều tra ông chủ sảnh Long Môn.”

Hình Đình chỉ vào Ảnh Ngư: “Còn gã thì sao, xử lý thế nào?”

Hà Phục liếc nhìn Ảnh Ngư, môi hơi mím lại: “Tôi biết cậu rất đau khổ, để tôi kết thúc giúp cậu.”

Trong giây lát, sợi tơ đỏ đang trói cổ Ảnh Ngữ siết chặt lại, thu về lòng bàn tay y, đoạt mạng Ảnh Ngư ngay tức thời.

Máu tươi bắn lên mặt Hà Phục khiến làn da y trông càng trắng hơn.

Dương Minh Trăn cảm thán trong bụng: Tên thối tha giết người không chớp mắt.

“Đi thôi, chúng ta ra ngoài theo đường này.” Hà Phục đưa tay lau bớt máu trên mặt, mỉm cười nói với Hình Đình và Dương Minh Trăn.

Hà Phục dẫn hai người rời khỏi cung Trường Thanh. Trèo lên rồi bọn họ mới phát hiện hóa ra lúc nãy mình đã ở phía dưới miếu Thanh Thần.

Dương Minh Trăn nhìn phế tích miếu Thanh Thần mà ngơ ngẩn hồi lâu. Hắn chợt băn khoăn tại sao Hà Phục lại biết lối vào cung Trường Thanh từ miếu Thanh Thần.

Hắn cảnh giác nhìn Hà Phục: “Rốt cuộc anh là ai, tại sao lại biết con đường này?”

Máu trên mặt đã được Hà Phục lau sạch bằng ống tay áo. Gương mặt búp bê ngây thơ kia lộ ra nụ cười đã lâu không thấy: “Nhà tôi ở trong đó.”

Nghe vậy, cả Hình Đình lẫn Dương Minh Trăn cùng sững sờ.

Nơi chế tạo, giam giữ quái vật này thế mà lại là nhà của Hà Phục.

Vậy có phải y cũng là quái vật không?

Đêm đen mịt mờ, vài ngôi sao nhỏ rải rác trên nền trời.

Hình Đình nhìn Hà Phục đã gầy rộc đi, lòng thấy khá xót. Hắn thấy bộ quần áo Hà Phục mã thủng lỗ chỗ như những vết thương xuất hiện khi giao đấu với kẻ khác, còn có cả máu rỉ ra từ đó. Bọn họ không biết rốt cuộc trong những ngày mất tích, người này đã gặp chuyện gì, tại sao lại biến thành bộ dạng thế kia.

Thời gian còn rất dài, bọn họ vẫn còn nhiều thời gian để hỏi y.

Còn hiện tại, chuyện quan trọng nhất là chào mừng y trở về.

Hình Đình mỉm cười, nói: “Bất kể anh là ai, tôi vẫn sẽ hoan nghênh anh trở về.”

“Meo, nó nhớ anh lắm.”

Hà Phục nhướng mày nhìn Hình Đình: “Vậy cậu nhớ tôi không?”

Dương Minh Trăn vỗ vai Hình Đình, nói: “Nhớ chứ, bọn tôi ai cũng nhớ anh.”

“Đội trưởng Dương nhớ tôi như thế là muốn tôi giúp cậu tìm hung thủ nhỉ. Mấy ngày tôi vắng mặt, hình như cuộc sống của cậu cũng không yên ả cho lắm.” Hà Phục nhìn Dương Minh Trăn, “Áo da thêu hoa tôi tặng cậu cũng không tệ đúng không?”

Dương Minh Trăn trợn tròn mắt nhìn Hà Phục chằm chằm: “Là anh lột da ba người chết kia?”

Hà Phục gật nhẹ đầu: “Tốn của tôi kha khá sức mới giúp ba người họ được phát hiện ra.”

“Tại sao lại phải làm vậy?” Dương Minh Trăn hỏi.

Hà Phục nói: “Vì tôi đã đồng ý giữ bí mật giúp người kia rồi.”

“Bí mật gì?” Hình Đình và Dương Minh Trăn đồng thanh hỏi.

“Nếu đã là bí mật thì đâu thể nói ra.” Hà Phục cười giảo hoạt. “Ông chủ cửa hàng Âu phục chết rồi, nếu tôi tiết lộ bí mật này ra, nhỡ hắn biến thành quỷ tìm đến trả thù tôi thì phải làm sao?”

“Hừ, tôi còn lâu mới tin anh sẽ sợ quỷ.” Hình Đình liếc mắt xem thường, “Không chịu nói thì thôi.”

Mắt trăng ló ra khỏi rặng mây, in bóng ba người dài lê thê.

Cuối cùng Hà Phục vẫn không tiết lộ bí mật kia, rằng thực chất kẻ giết ba người kia không phải ông chủ cửa hàng Âu phục mà là Mã Lam Hoa.

Tô Tây dùng máu của chính mình nuôi Mã Lam Hoa nhưng Mã Lam Hoa đã biến thành một cái xác rỗng từ lâu. Trong lòng cô ta tràn ngập oán hận với những người xung quanh, chẳng qua là bị đè ép quá sâu đến mức không thể bung ra. Nhưng một khi oán hận ấy đã bung ra, cô ta sẽ gây ra mọi tội ác, giết chết ba cô gái kia chính là minh chứng rõ ràng nhất.

Vì giấu giếm chuyện này, Tô Tây bằng lòng giao dịch với Hà Phục, hiến một nửa sức mạnh của bản thân cho y còn Hà Phục sẽ giúp hắn tìm một thân xác hoàn hảo cho Mã Lam Hoa.

Một giao kèo vẹn cả đôi đường.

Chỉ hy vọng cô gái đã có được cuộc sống mới kia có thể quên đi tất thảy, vĩnh viễn không nhớ ra rằng mình từng phạm sai lầm.

Hà Phục cúi đầu nhìn sợi tơ đỏ trong lòng bàn tay mình, có được sức mạnh từ Tô Tây, y đã mạnh hơn trước. Vừa nãy, giết chết Ảnh Ngư, y không tốn bao nhiêu sức lực.

Y lại đưa mắt nhìn Hình Đình đi phía trước. Chiếc “chìa khóa” có thể khai phá sức mạnh của dị nhân này có lẽ đã bị kẻ khác để mắt tới rồi.

Mà kẻ kia đến bây giờ vẫn ẩn nấp trong bóng tối.

Hiện tại, y có thể lựa chọn ăn tươi chiếc chìa khóa này để tranh đấu với dị nhân khác.

Hình Đình bỗng ngoảnh lại nhìn Hà Phục: “Sao anh đi chậm thế?”

Hà Phục nhếch môi cười, ánh mắt sáng ngời, trong veo: “Vì tôi đói bụng.”

“Vậy anh muốn ăn gì, để tôi về nấu cho anh.”

“Gì cũng được.”

Tên đầu bếp ngốc này từ trên xuống dưới đâu cũng quý giá, giờ tạm thời chưa ăn vội.

Dương Minh Trăn đi bên cạnh cũng xoa bụng: “Tôi cũng đói. Hình Đình, cậu nấu cho cả tôi nữa nhé.”

“Cái đồ thích ăn chực nhà anh, biến!”