Tiệm Cà Phê Tình Yêu

Chương 6: Cô giáo dễ thương




Chiếc xe buýt dừng lại dưới núi tất cả hành khách đều xuống xe an toàn, 4 cô nàng của chúng ta tiếp tục cuộc hành trình lên đỉnh chinh phục ngọn núi Tây Nguyên rộng lớn này. 

- Woa cảnh tuyệt thật để mình lấy điện thoại ra chúng mình tự sướng vài tấm đi. - Bi vui say trong cảnh đẹp mà thiên nhiên ban tặng ở vùng đất này 

...

Sau khi thoả lòng tự sướng thì mọi người tiếp tục đi lên núi đoạn đường rất ẩm ướt chắc vừa qua một cơn mưa đây mà, nhưng ko thể làm khó các nàng được. Đi đã lâu tuy rất mệt mỏi nhưng mọi người ko từ bỏ vẫn tiếp tục đi tìm ngôi làng của người con gái tên Tú, dường như đã rất gần làng thì phải họ nghe thấy tiếng chuông rồi tiếng ho reo vui vẻ của một số người cái cảm giác hưởng thụ đã đến. 

Đúng là chợ làng rồi tuy chợ bày bán ít hàng quán nhưng khách thì lại đông lắm được biết họ là dân tộc khác thường sang mua nhiên liệu bên làng, một cô gái mặc áo xệ bên vai màu đỏ đúng kiểu Tây Nguyên cô khá xinh đẹp đang tiến đến chỗ 4 nàng. 

- Ấy da, mấy sư muội lên có mệt ko? - cô gái đó hỏi 

- Sư tỷ quá lo, sức sư muội thừa mà. - Min vui vẻ trả lời 

- Chị Tú lâu rồi ko gặp, em nghe Min nói chị đến đây để thực tập và khảo sát về con người với thiên nhiên ở Tây Nguyên phải ko ạ! - My hoà đồng hỏi 

- Phải rồi, chị đến đây thực tập cũng ko lâu nhưng đã ko muốn về rồi. - Tú cười lộ răng khểnh trong rất dễ thương 

- Chị ơi, em đói quá. - Bi than vãn 

- Nè, sao cậu mau đói quá vậy lúc nãy ko phải đã ăn hết bánh mì nhân sô-cô-la sao? - My nói chuyện có vẻ trách móc 

- Mình vẫn còn đói. - Bi ôm bụng 

- Nếu vậy tụi em về nhà bác Lâm ăn đỡ khoai nướng nha! Sáng sớm mọi người ra đồng hết rồi ko còn thức ăn trong nhà. 

- Dạ được ạ, chị dẫn đường đi ạ! - Min dịu dàng nói chuyện 

Mọi người trên đường đi về nhà bác Lâm với Tú thì có rất nhiều chuyện kể trên đường. Kể chuyện cho nhau nghe mà họ đã quên cả đói chỉ có mình Min tâm trạng thật sự ko vui đã mấy ngày rồi ko nhận được liên lạc của anh cô thật sự rất lo lắng. 

-------- 

- Lão tứ cậu tính về trường luôn sao? Ko phải đang nghỉ để cho nữ sinh các phóng kí túc xá tham gia thi hoa khôi gì sao? - Nhật Lâm vội đi theo anh 

- Đã để quên một nương tử ở trường nếu còn ko mau về chắc nàng sẽ bỏ ta mà theo người khác. 

- Ay da! Tôi tò mò rồi đấy, cô gái nào may mắn lọt vào mắt lệnh của cậu vậy. - Nhất Chung trêu chọc 

- Mắt lệnh? - Danh Danh nghiên đầu khó hiểu 

- Ừa... 

- Ha ha ha! Mắt lệnh. - Nhật Lâm ôm bụng cười sặc sụa 

- Bộ mình nói sai gì à! - Nhất Chung chỉ vào mặt mình hỏi 

- Đúng rất đúng. - đại thần nhà ta đã biết giỡn khi nào vậy? 

- Mình sẽ dạy lại tiếng Việt cho cậu. Ha ha - Nhật Lâm nói xong là cười kiểu rất ưa là kinh điển

Nhật Lâm và Danh Danh bước ra ngoài trong tâm trạng vui vẻ chỉ riêng Nhất Chung khó hiểu theo sau. 

....

Tây Nguyên 

- Woa cảnh này ko những đẹp mà thời tiết còn mát mẻ nữa chứ.  - Ni mở rộng tay hít thở cái khí trời Tây Nguyên mát rượi cùng những ánh nắng soi sáng khắp nơi, tiếng chim hót líu lo trên bầu trời xanh mướt. 

- Nè các em vào đây ăn khoai lang nướng đi. - chị Tú đi ra cùng một rổ khoai lang vừa nướng thơm lừng khiến khứu giác ko kìm chế được cơn thèm. 

- Chị Tú em muốn gọi điện nhưng ko có sóng thì sao chị. - Min hỏi trên tay cầm chiếc điện thoại cảm ứng màu trắng 

- Vậy thì em phải đi xuống núi mới có sóng được. - Tú nhìn cô nói 

- Đường xuống núi xa như vậy nếu đi nữa chắc sẽ mệt lắm đấy. - My nhìn xuống rồi nhìn cô nói 

- Ko còn cách khác sao chị. - Min buồn bã hỏi 

- Ko. - Tú ko biết sao cô buồn nhưng vẫn phải nói sự thật 

Ăn no nê mọi người đều ra ngoài chơi riêng cô ko muốn ra ngoài, cô mở điện thoại ra buồn bã nghĩ suy “ Anh Danh đi đã lâu ngày rồi chưa liên lạc được mình thấy lo quá. “ cô nhìn vào chiếc điện thoại mà tâm trạng vô cùng lo lắng, Tú nhìn thấy Min như vậy bèn lại gần hỏi thăm. 

- Min em sao vậy? Ko khỏe sao? 

- Em ko sao. - cô tự dối lòng nhưng cũng ko qua được mắt của Tú nhìn cô em gái kết nghĩa của mình ko vui thì làm sao cô yên tâm được. 

- Chị đi xuống núi gửi email em đi ko? - Tú thấu hiểu được lòng cô nên mới diện cớ nói vậy 

- Dạ đi. - cô vui vẻ đồng ý cuối cùng việc của mình cũng sắp giải quyết xong, cô chỉ sợ xuống dưới núi nếu bị hỏi thì sẽ trả lời thế nào ko lẽ nói gọi điện cho đại thần sao? Nếu vậy cô sẽ bị đè ra hỏi vô số câu vớ vẩn. -_-# mà đường xuống núi cũng xa nữa. 

Trên đường đi cô và Tú nói chuyện vui vẻ kể biết bao nhiêu chuyện vui cùng nhau, cuối cùng cũng đến nơi là một quán net nhỏ chỉ có 10 máy thôi nhưng cũng rất ít người đa số là thanh niên.  

- Sao ít người quá vậy chị? 

- Trẻ em trong làng lớp học còn chưa có thì làm sao biết mà đi chơi mấy thứ này. - Tú buồn bã nói 

- Lớp học chưa có? - Min ngơ ngác 

- Phải, ở đây chỉ có một trường làng nhưng rất xa mỗi sáng trẻ con trong làng phải đi một đoạn đường dài tới trường mất rất nhiều thời gian. - Tú lại suy tư 

- Sao ở đây ko mở lớp học. 

- Lúc trước cũng có người mở nhưng dần dần chúng lại ko chịu đi học nói ba mẹ ko cho. 

Min suy nghĩ gì đó rồi búng tay một cái - Có rồi? 

- Có gì? - Tú khó hiểu nhìn cô 

- Chút em sẽ nói với chị. Chị đi gửi email đi. - cô vui vẻ nói Tú thì vẫn khó hiểu nhìn cô

Trong lúc Tú vào trong gửi email thì cô mở điện thoại ra vừa đúng lúc đèn sáng hiện số điện thoại của nhà trường nghĩ chắc vụ thi mỹ nhân thôi! Cô vừa bắt máy thì một giọng nói quen thuộc trầm lạnh vang lên như những hồi chuông reo hò 

[ Em đang ở đâu! ] 

- Đại thần. 

[ Sao anh không gọi được cho em ] 

- Em đang ở Tây Nguyên. 

[ Sao em lại đến đó. ] 

- Em còn phải tham gia cuộc thi tuyển chọn mỹ nhân. 

[ Vậy à, cố gắng thi tốt. ] 

- Dạ 

[ Sớm về với anh, anh nhớ em. ] 

- Ừa. - cô vui biết nhường nào anh nhớ cô sao nhưng cái cảm giác này là sao tình yêu ngắn hạn cũng có thể nói nhớ đối phương sao? 

Trên đường lên núi trời đã gần trưa trong lòng cô vui lắm tâm trạng cũng thoải mái hơn, hiểu lòng cô Tú cũng vui lây. “ Chỉ cần nhìn thấy em vui thì chị cũng vui dù chị ko mang lại hạnh phúc cho em “ trong lòng Tú hiện lên những dòng suy nghĩ hết sức bấn loạn giới tính ko lẽ cô đã yêu Min chuyện này ko thể xảy ra được. 

- Tú chị ổn chứ! - Min hỏi cô 

- Ổn chị ổn mà. - Tú cười tươi 

“ Nhất định ko được mình ko thể yêu người đồng giới được ko được. “ Tú tự trách móc bản thân mình quá ngu muội cô ko muốn mình bị xã hội xem thường. 

...... 

Đêm đó 

- Ắt xì tắm trên Tây Nguyên ban đêm lạnh thật. - Min xoa xoa tay

- Lạnh sao? Khoát áo vào đi kẻo bệnh. - Tú lo lắng nhìn biểu hiện của cô Min có phần cảm thấy có gì đó khác thường trong hành động này. 

- Cảm ơn chị. - Min cười gượng gạo 

- À đúng rồi cậu nói có chuyện gì nói với bọn mình mà. - Ni vừa ăn khoai tây chiên cô mang theo vừa hỏi 

- Chuyện về ảnh chụp đấy mình tính là chúng ta chụp hình khi mình đang dạy học đi, chúng ta mở lớp học cho trẻ em dạy chúng biết chữ vì trường làng cách xa chỗ này quá để chúng đi đi lại lại thì chẳng học được gì. Với lại vừa một công đôi chuyện mà giúp chúng ta có bức ảnh đẹp giúp trẻ em trong làng biết được cái chữ ko phải tốt sao?  

- Ý kiến rất hay nhưng chúng ta chỉ ở đây 5 ngày thôi đâu ở luôn mà dạy chúng được nhiều. - My khoanh tay nói 

- Nếu vậy, để chị Tú dạy lớp lúc mình ko có ở đây. - Min nhìn cô cười

- Chị dạy. - cô chỉ vào mặt mình hỏi 

- Phải! - Min nói 

- Bộ ko được sao chị. - Bi ôn tồn hỏi 

- Ko phải chị chỉ sợ mình nhận trách nhiệm quá lớn. - Tú lo sợ 

- Ko sao đâu, em tin chị làm được. - Min nắm tay cô như có dòng điện xẹt qua tim cô rung động Tú mỉm cười gật đầu 

..............

Sáng hôm sau trên Tây Nguyên 

- Loa loa thông báo nhà bác Lâm có mở lớp dạy chữ ai muốn con em mình hiểu chữ hãy đến nhà bác Lâm nha. - Bi đứng lên giữa chợ hô to lên cho mọi người xung quanh nghe rõ 

- Mẹ ơi, cho con đi học nha! - một cậu bé nhỏ con cầm tay mẹ năn nỉ - Ừa nếu học miễn phí thì được. - mẹ cậu bé vui vẻ đồng ý 

Ở nhà bác Lâm thật sự có rất nhiều học sinh đến xếp hàng chờ vào học thật sự trẻ em miền núi rất có ý thức tự giác học tập, Min bước ra trên tay cầm quyển sách lớp 1 ra ngoài sân vì nhiều trẻ em nên cũng rất khó khăn trong việc đưa hết vào nhà nên cô mới ra ngoài sân học cùng các em cô cũng có nhờ người lợp lá che mưa nắng cho các em tuy chỗ hẹp nhưng cô và trò rất vui vẻ 

- Woa cô giáo xinh quá. - một cậu nhóc tinh nghịch đứng lên 

- Cô cảm ơn con, vậy con tên gì? 

- Con là Y Lăng ạ. - cậu bé vui vẻ nói

- Con là người Ba Na sao? 

- Dạ phải? 

- Cảm ơn con, ngồi xuống đi con. Còn cô bé đáng yêu này thì sao. - cô chỉ vào bé gái xinh xắn ngồi đầu 

- Con chào cô Yung e gái Y Lăng ạ! 

- Woa hai anh em dễ thương như nhau. - cuộc trò chuyện giữa cô và trò chưa kết thúc cho đến giờ ăn trưa. 

Min đang ngồi xem lại phần mình sắp dạy cô suy nghĩ để giúp các em có thể hiểu bài hơn 

- Cô ơi, con mời cô ăn! - cậu bé đưa cho Min hộp cơm 

- Cô cảm ơn con nhe! - cảnh chụp này ko có trong kịch bản nhưng cũng được thợ ảnh Ni Ni chụp lại. 

- Các con chúng ta học tiếp thôi nào! 

- Dạ. 

Buổi học lại tiếp tục trải qua trong tiếng cười niềm vui cô và trò rất thân thiện với nhau có thể nói ngày dạy đầu tiên đã thành công. 

....

Chuẩn bị xem chương 7 nào mọi người có ai hồi hộp ko nào.