Ban ngày thứ Sáu, lúc Mộc Khê Ẩn đến quán cà phê thì không còn sớm, bởi vì nhất thời phải chạy tới công ty của Lam Lam để đưa giúp Lam Lam một tập tài liệu mà cô ấy để quên ở nhà. Khi cô đến quán cà phê, buổi ký tặng sách đã bắt đầu, cô thấy rất có lỗi vì không giúp được gì. Chị Kỳ Kỳ tốt bụng ân cần, không chỉ nói là không sao, còn để dành cho cô một chỗ ngồi ở hàng cuối cùng.
Mộc Khê Ẩn ngồi xuống, nhìn nhà văn mới nổi trên sân khấu, mặc dù không nhìn rõ gương mặt nhưng thoạt nhìn người này rất có khí chất, tóc ngắn ngang tai, mặc một chiếc vest mỏng màu xám, bên trong phối với áo sơ mi trắng, cô ấy khẽ cúi đầu cầm cây bút viết gì đó vào cuốn sổ.
Mộc Khê Ẩn biết rất ít về vị tác giả này, ngoại trừ bút danh và tên sách, những thứ còn lại cô không biết.
Ở hiện trường, ngoại trừ người đại diện, cánh nhà báo cùng biên tập viên sách, những người còn lại đều là người hâm mộ. Mọi người yên lặng ngồi xuống có trật tự, chờ khai mạc.
Mọi thứ diễn ra rất có hiệu suất, sau khi chỉnh lại đèn và mic, Thanh Thần Sơn Tước mở miệng: “Hôm nay cảm ơn mọi người đã tới đây ủng hộ. Là một thanh niên thích viết lách nhưng ít kinh nghiệm sống, tôi thực sự không có mặt mũi để nói về triết lý nhân sinh ở đây, đồng thời đã lâu rồi tôi không diễn thuyết, hôm nay thật sự tôi không biết phải bắt đầu từ đâu. Tôi nghĩ đi nghĩ lại, chi bằng mọi người đặt câu hỏi cho tôi, sau đó tôi sẽ trả lời chúng một cách nghiêm túc.”
Có một số trục trặc với chiếc loa được chuẩn bị ở hiện trường, vì vậy lúc đầu Thanh Thần Sơn Tước đã trả lời câu hỏi bằng một giọng nói rất nhẹ nhàng, chỉ những người ở hàng ghế đầu mới có thể nghe rõ. Mộc Khê Ẩn lờ mờ nghe được một vài từ như “sáng tạo xuất phát từ cuộc sống”, “trí tưởng tượng”, “chân dung nhân vật”, v.v…. Mãi về sau, nhân viên thay một chiếc mic mới, Mộc Khê Ẩn mới có thể nghe rõ câu trả lời.
“Đối với bạn, mục đích sáng tác là gì?”
“Cố gắng quan tâm đến một bộ phận yếu thế, dễ bị tổn thương.”
Đọc Full Tại Đọc Truyện
Sau đó Mộc Khê Ẩn lần lượt nghe những người của các phương tiện truyền thông quăng câu hỏi về “quan niệm số phận của nhân vật”, “cái ác trong bản chất con người”, Thanh Thần Sơn Tước kiên nhẫn trả lời, cô gái này quả là một người ấm áp và tốt bụng.
Không biết là ai hỏi câu gì, Thanh Thần Sơn Tước thẳng thắn đáp: “Không, tôi còn lâu mới xuất sắc như người hâm mộ nghĩ.”
Cô dừng lại, rồi nói tiếp: “Mọi người cũng biết đấy, trong sách có một nhân vật tên là Tích Tích, cô ấy đã bị bạn học bắt nạt thậm tệ ở trường cấp ba. Trên thực tế, nhân vật này nửa hư nửa thực, lúc đó tôi thấy cô ấy bị bắt nạt nhưng tôi không chọn đứng ra giúp đỡ cô ấy, dù chỉ là một lời nói. Tất nhiên tôi ghét những kẻ bắt nạt cô ấy, nhưng tôi đã không hành động. Suy cho cùng, tôi sợ họ cũng đến bắt nạt tôi. Giờ mỗi lần hồi tưởng quá khứ, tôi lại cảm thấy hổ thẹn vì sự im lặng của mình lúc đó. Tôi hiểu mình là đồng lõa của tội ác. Vì vậy lần này, trong cuốn sách, tôi viết về một bản thân lý tưởng, cô ấy đã đứng lên giúp đỡ Tích Tích. Nhưng nếu các bạn hỏi tôi, nếu được quay ngược thời gian, liệu tôi có đủ can đảm để đứng ra? Tôi đã nghĩ về điều đó rất lâu mà vẫn không có đáp án.”
Tầng hai trở nên yên tĩnh, tất cả mọi người có mặt đang lắng nghe những lời bộc bạch từ nội tâm của Thanh Thần Sơn Tước.
“Tôi nói những điều này để cho mọi người biết tôi không giống như nhân vật được kể trong sách. Dù đã giải thích rất nhiều lần nhưng tôi vẫn nhận được những tin nhắn cá nhân từ người hâm mộ, họ khen ngợi và suy nghĩ rằng đó chính là tôi trong cuộc sống. Một thanh niên chính trực, tốt bụng và thông minh, nhưng thực chất có một khoảng cách rất lớn.” Thanh Thần Sơn Tước nghiêm túc nói: “Tôi không muốn lừa dối bất cứ ai, tôi không phải nữ học bá hay quý cô chín chắn trưởng thành như suy nghĩ của mọi người, những cái mác đó không phải là tôi.”
Đột nhiên một người hâm mộ ở hàng ghế đầu hỏi: “Vậy Tích Tích hiện tại thế nào?”
“Tôi không rõ.” Thanh Thần Sơn Tước lộ vẻ tiếc nuối, sau một hồi suy ngẫm, cô nói tiếp, “Tôi xin lỗi, tôi không định nói ra, nhưng tôi phải làm vì cảm xúc của mình. Để tôn trọng Tích Tích, chúng ta sẽ không nói về chuyện này nữa. Cũng xin các bạn có mặt ở đây đừng viết đoạn này ra ngoài, cảm ơn mọi người.”
Câu hỏi tiếp theo tự nhiên không còn cái tên Tích Tích, để đệm cho bầu không khí trầm lắng ban nãy, Thanh Thần Sơn Tước chủ động kể về những điều thú vị trong cuộc sống của mình, khiến mọi người bật cười.
Sau phần phỏng vấn là phần ký tên, chị Kỳ Kỳ đi tới, nhắc nhở Mộc Khê Ẩn còn chưa rời khỏi chỗ ngồi: “Em không đi xếp hàng xin chữ ký à?”
Mộc Khê Ẩn có phần đờ đẫn, một lúc sau mới nghe thấy giọng nói của chị Kỳ Kỳ, cô lắc đầu: “Chị Kỳ Kỳ, dạ dày em có chút khó chịu, em muốn về nhà nằm nghỉ một lát, em sẽ đến làm trở lại vào buổi tối.”
“Có cần chị đi cùng em không?”
“Không cần đâu, em tự đi được, em về trước.” Nói rồi, Mộc Khê Ẩn dừng lại bước chân, lại nhìn chị Kỳ Kỳ lần nữa, “Ngại quá, hôm nay em không giúp được gì cho chị.”
“Đâu có, ngay từ đầu nó cũng không phải việc của em.” Chị Kỳ Kỳ vội vàng nói, “Bây giờ em về nằm nghỉ đi, nếu thực sự không chịu được thì gọi điện cho chị, chị xin nghỉ giúp em.”
“Không, em sẽ đến.” Nói xong, Mộc Khê Ẩn vội vàng rời đi.
Đọc Full Tại Đọc Truyện
Bước ra khỏi quán cà phê, Mộc Khê Ẩn tìm một nhà vệ sinh công cộng gần đó và nôn hết tất cả những gì cô đã ăn vào buổi trưa. Sau đó, cô trở về ngủ một giấc, khi tỉnh dậy, Mộc Khe Ẩn thấy có vài cuộc gọi nhỡ trên điện thoại của mình, tất cả đều là của Ứng Thư Trừng. Mộc Khê Ẩn gọi lại, may mà Ứng Thư Trừng không có việc gì gấp, chỉ nói với cô rằng hôm nay là ngày anh đi gặp mẹ, có lẽ buổi tối anh không đến được quán cà phê.
Mộc Khê Ẩn ân cần nói rằng anh không cần đến đón cô.
“Em giải quyết bữa tối thế nào?” Ứng Thư Trừng vẫn quan tâm đến bữa tối của bạn gái như thường lệ.
Nghe vậy, bụng của Mộc Khê Ẩn lại khẽ réo lên, cô nghĩ ngợi rồi nói: “Trong tủ lạnh còn đồ ăn, chay mặn đủ cả, em sẽ tự nấu.”
“Nhớ chăm sóc bản thân.”
“Ừ.”
Cúp máy, Mộc Khê Ẩn thật sự không có cảm giác ngon miệng, đành miễn cưỡng nấu một bát mì rau cho mình, ăn một chút cho no bụng rồi lại đến quán cà phê.
Vừa đến nơi, chị Kỳ Kỳ đã tỏ ra quan tâm, nhân tiện đưa cuốn sách và nói: “Chị mua dư một cuốn, còn xin chữ ký coi như làm quà tặng cho em.”
Mộc Khê Ẩn nói lời cảm ơn và nhận lấy cuốn sách.
“Chị đã đọc một chương rồi, và chị nghĩ nó được viết rất hay. Em có thể đọc nó khi có thời gian rảnh, tìm thời gian rồi chị em mình bàn về nó.” Chị Kỳ Kỳ nói.
Mộc Khê Ẩn gật đầu nhẹ.
“Em nghỉ ngơi một lát, chị sẽ làm công tác chuẩn bị trước.” Chị Kỳ Kỳ đi xuống tầng một lấy cái xô và cây lau nhà.
Mộc Khê Ẩn mở ra trang đầu tiên của cuốn sách, bốn chữ “Giới thiệu tác giả” đập vào mắt cô, cô đọc thầm: Thanh Thần Sơn Tước, tên thật Đổng Thụ Nhạn.
Đổng Thụ Nhạn, đại biểu ban Xã hội đã dành cho cô lòng trắc ẩn và sự quan tâm vào thời điểm đó. Cô nhớ rằng Đổng Thụ Nhạn đã cúi xuống và đưa cho cô khăn giấy sau khi đám đông giải tán, nói với cô rằng chỉ cần vượt qua đường hầm tối tăm là cô có thể chạm tới ánh sáng. Đổng Thụ Nhạn cũng là người gửi cho cô tấm bưu thiếp vào mùa hè sau kỳ thi tuyển sinh đại học cao đẳng, mặt trước là thành cổ huyền bí Machu Picchu, mặt sau là câu nói “Nếu có cơ hội, hãy đến một nơi thật xa”.
Không ngờ hai người lại gặp lại nhau theo cách này.
Thời gian trôi qua rất lâu, nên cô phải mất một khoảng thời gian mới nhận ra đối phương.
Hiển nhiên, Đổng Thụ Nhạn viết đoạn quá khứ của cô dưới dạng bán hư cấu, không cần nêu tên của cô, hầu như không ai có thể biết rằng Tích Tích trong sách là người thật, cô ấy là hiện thân của Mộc Khê Ẩn từng bị bắt nạt.
Mộc Khê Ẩn khép lại cuốn sách với nhiều cảm xúc ngổn ngang trong lòng.
Không ai biết đó là cô, và cô không cần phải cảm thấy khó chịu, nhưng cô cũng biết rằng ký ức đó đột nhiên bị kéo gần lại bởi chính cậu ta.
Vốn dĩ ngoại trừ trong mơ, cô gần như đã quên đi nỗi tuyệt vọng khi bị bắt nạt.
Cả tối, chị Kỳ Kỳ thấy Mộc Khê Ẩn đang có tâm trạng sa sút, lúc rảnh rỗi lại đến nói chuyện với cô, nhân tiện kể cho cô nghe một điều ngọt ngào: “Bọn chị đã đồng ý kết hôn vào mùa thu này.”
“Vậy thì chúc mừng chị trước.” Mộc Khê Ẩn nói.
“Còn em? Em có bao giờ nghĩ tới chuyện kết hôn chưa?” Chị Kỳ Kỳ hỏi.
“Em vẫn chưa nghĩ tới.”
“Cũng phải, em còn trẻ mà.”
“Thực ra em chỉ nhỏ hơn chị có hai tuổi thôi.”
“Nhưng em đơn thuần hơn chị nhiều, chị coi như là hồ đục rồi.”
“Làm sao có thể? Chị Kỳ Kỳ, chị không hề sành sỏi chút nào, trong mắt em chị cũng rất đơn thuần.”
Kỳ Kỳ câu được câu không kể về bạn trai của chị ấy, Mộc Khê Ẩn lại có phần mất tập trung.
Đọc Full Tại Đọc Truyện
Ở bên này, Ứng Thư Trừng và mẹ của anh đang có buổi gặp mặt nửa năm một lần.
“Mối quan hệ tiến triển tốt chứ?” Mẹ Ứng hỏi con trai.
“Vẫn tốt.”
“Tình cảm ổn định là tốt rồi, vậy con định khi nào thì đi làm lại?”
“Con tự có dự định của riêng mình.”
“Coi như là vì bạn gái con, con cũng nên có một số dự định.” Mẹ Ứng lo lắng, ấn huyệt thái dương và hỏi một cách uyển chuyển: “Cô ấy không thấy ghét con của hiện tại sao?”
“Không, cô ấy rất thích con.” Ứng Thư Trừng đặt cốc nước xuống, nhìn thẳng vào mẹ mình, “Con đã như thế khi vừa quen biết cô ấy, nếu ghét con cô ấy đã không chấp nhận rồi.”
Mẹ Ứng bỗng nhiên hoang mang nhìn con trai và nói: “Mẹ cảm thấy con đã trở nên khác xưa ở một vài điểm.”
“Thật sao?”
Mẹ Ứng im lặng cúi đầu dùng bữa, không lâu sau cũng dừng đũa. Nghĩ đến hôm nay, con trai đã tỏ ra xa cách mình từ đầu bữa, hai mắt bà nhanh chóng đỏ lên, bắt đầu nức nở.
“Mẹ sao vậy?” Ứng Thư Trừng sợ nhất là tâm trạng thất thường của bà.
“Dạo gần đây ta vẫn thường tự ngẫm lại mình. Hồi con còn nhỏ, ta đã quá nghiêm khắc với con, không thường xuyên đồng hành cùng con, điều đó đã khiến con rất cô đơn. Ta vẫn luôn so sánh con với con của đồng nghiệp, không cho phép con được thất bại, khi con đạt được điểm cao, ta cũng chưa bao giờ khen ngợi con. Khi con muốn ra ngoài chơi, ta không đồng ý, bắt con ở nhà luyện chữ cho đến khi ta hài lòng mới thôi. Ta còn đập vỡ máy chơi game và vứt chiếc mô tô mô hình của con vào sọt rác. Mỗi lần có chuyện, ta lại nổi khùng ở nhà, cãi nhau với cha con trước mặt con, còn suốt ngày nói với con rằng cha con không yêu con………”
Gần hai chục phút sau, mẹ Ứng nói năng lộn xộn về những sai lầm của bản thân.
Nghe xong, Ứng Thư Trừng nói: “Chuyện đã bao lâu rồi, sao mẹ nhớ rõ như vậy làm gì?”
“Làm sao ta có thể quên được? Không người mẹ nào lại đối xử với con mình như thế.”
Ứng Thư Trừng gọi nhân viên phục vụ lấy cho mẹ mình một cốc nước ấm.
Mẹ Ứng vội ngăn nước mắt, nhận lấy cốc nước.
“Hãy tìm thời gian để ra ngoài đi du lịch, mẹ đừng ở một mình rồi buồn chán nữa.” Ứng Thư Trừng nói.
Mẹ Ứng thất thần nhìn cốc nước trước mặt.
“Nếu không muốn sống chung nữa thì chọn cách ly hôn đi. Con đã nói với mẹ từ mười năm trước rồi.”
“Ly hôn? Ta không có người đàn ông khác, ông ấy cũng không có người đàn bà khác. Tại sao phải ly hôn?” Mẹ Ứng không muốn nói về chủ đề này nên đổi chủ đề: “Đừng bận tâm về chuyện đó nữa, sao con không quan tâm đến bản thân? Rốt cuộc, con có bao giờ nghĩ tới chuyện kết hôn?”
“Chắc là con sẽ kết hôn.”
Thái dương mẹ Ứng nhảy dựng lên, tưởng mình nghe nhầm, bà ngạc nhiên nhìn con trai, ngập ngừng hỏi: “Thật không? Là với người mà con đang hẹn hò sao?”
“Đúng, chính là với bạn gái hiện tại.”