Tiểu Tất bất ngờ gặp rắc rối, nói ra thì đúng là khó tin, nhưng chuyện cô bị một nữ khách hàng tát thật sự đã xảy ra tại quán cà phê. Khi đó nữ khách hàng gọi một ly cà phê và thanh toán bằng tiền mặt, Tiểu Tất lấy từ trong ngăn kéo ra hai mươi tệ rồi đặt lên bàn. Sau khi rút biên lai thì Tiểu Tất phát hiện có gì đó sai sai, cô đã chọn nhầm đồ uống trên máy tính, thế là Tiểu Tất chọn lại món rồi xuất hóa đơn, sau khi hoàn thành thì đưa hóa đơn cho khách.
Kết quả là nữ khách hàng đòi Tiểu Tất trả lại tiền thừa, Tiểu Tất nói rằng mình đã đã đưa lại tiền nhưng nữ khách hàng khăng khăng là chưa đưa, sau một hồi giằng co thì cả hai bắt đầu xảy ra cự cãi.
“Tôi nhớ là chị đã lấy nó, có khả năng là nó đã nằm trong ví của chị, xin hãy kiểm tra lại.”
“Đùa tôi à, cô chỉ đưa hóa đơn cho tôi, sao lại đi đòi tiền tôi?”
“Mở ví của chị thì sẽ thấy.”
“Tôi vừa xem rồi, không thấy, hiện tại vẫn là không thấy.”
“Có thể cho tôi kiểm tra không?”
“Cô làm gì vậy? Ai cho phép cô động vào ví của tôi?”
“Tôi chỉ muốn xác nhận lại, tôi nhớ tờ hai mươi tệ đó trông như thế nào.”
“Cô dựa vào đâu? Một nhân viên phục vụ lại đòi vời tay vào túi của khách hàng? Tố chất nghề nghiệp của cô để đâu?”
“Tôi chỉ muốn xác nhận lại thôi, chị có tật giật mình gì chứ……..”
“Ai có tật giật mình? Vấn đề là cô không có quyền động vào túi của tôi, hiểu không? Bỏ tay của cô ra! Ngay lập tức!”
Đọc Full Tại Đọc Truyện
Ngay sau đó Mộc Khê Ẩn nghe thấy Tiểu Tất hét lên “Chị dựa vào đâu mà dám đánh người”. Khi cô quay lại, nữ khách hàng sắc mặt tái mét, đôi mắt dán chặt vào Tiểu Tất, chị ta phun ra một câu: “Cha mẹ cô không dạy cô cách làm người sao? Thò tay dài như vậy, đừng trách tôi đánh cô.”
Tiểu Tất sụp đổ, khả năng nhanh mồm nhanh miệng ngày thường biến mất, cô chạy vào toilet khóc.
Mộc Khê Ẩn nhanh chóng tiến lên, cúi đầu nhìn quanh góc bàn, nhìn thấy một vết nứt nhỏ, cô lập tức ngồi xổm xuống, nửa người chui vào dưới quầy bar hình bán nguyệt, mò mẫm một hồi cuối cùng cô cũng tìm ra tờ hai mươi nhân dân tệ.
“Nhìn thấy chưa! Tôi đã nói là cô ta không đưa tiền cho tôi mà! Tự cô ta không tập trung vào công việc, không cẩn thận tìm lại chỗ mình, còn đến lục túi của tôi? Có nhầm không vậy?” Nữ khách hàng giận dữ lên tiếng.
“Dù thế nào đi nữa, chị cũng không nên tát cô ấy.” Mộc Khê Ẩn nói.
Nữ khách hàng lạnh lùng đáp: “Thích thì các người cứ báo cảnh sát, chẳng lẽ người tùy tiện lục ví người khác còn có tư cách lý luận?”
Dứt lời, nữ khách hàng rút điện thoại ra rồi nói: “Tôi cho cô ta hai mươi tệ đó, nhưng tôi phải lấy lại công bằng. Các người có thể gọi điện báo cảnh sát, tôi cũng có quyền gọi điện khiếu nại với quản lý của mấy người.”
Kết quả là người quản lý chạy đến thương lượng với nữ khách hàng, chị ta chỉ có một yêu cầu đó là Tiểu Tất phải xin lỗi mình, nhưng Tiểu Tất sống chết cũng không chịu, cô cảm thấy thật không hợp lý khi mình đã ăn tát lại còn phải đi xin lỗi. Sau cả tiếng đồng hồ hai bên đều không chịu thỏa hiệp, rốt cuộc nữ khách hàng cũng mệt mỏi, cảm thấy không đáng phải mất thêm thời gian cho chuyện này, chị ta trách cứ người quản lý vài câu rồi bỏ đi, còn Tiểu Tất vẫn đứng một bên khóc tu tu.
Những khách hàng trong tiệm cà phê đã lần lượt ra về, người quản lý nghiêm khắc phê bình Tiểu Tất, Tiểu Tất đang trên đà sụp đổ, buông lời muốn từ chức.
“Chúng ta dứt khoát đóng cửa ba ngày.” Người quản lý nghiêm túc nhìn Mộc Khê Ẩn và Tiểu Tất, “Chuyện như vậy xảy ra, thực sự là không biết phải giải quyết như thế nào. Tất nhiên khách hàng ra tay đánh người là không đúng, nhưng chúng ta cũng có lỗi. Mộc Khê Ẩn, Hà Tất sao các em có thể tự tiện trao đổi vị trí công việc cho nhau? Hà Tất, em cho là tôi không biết em luôn sử dụng điện thoại trong giờ làm việc? Nếu như em cẩn thận và nghiêm túc hơn thì hôm nay sẽ không xảy ra chuyện như vậy, tôi nghĩ em phải học lại khóa đào tạo nhân viên cơ bản.”
Người quản lý cho Mộc Khê Ẩn về trước, chị ấy muốn một mình nói chuyện với Tiểu Tất.
Trước khi đi ngủ, Mộc Khê Ẩn nhắn tin hỏi Tiểu Tất sao rồi, Tiểu Tất trả lời mình mệt lắm.
Đọc Full Tại Đọc Truyện
Bởi vì quán cà phê tạm dừng kinh doanh, Mộc Khê Ẩn quyết định mang sách vở đến căn hộ của Ứng Thư Trừng, cùng anh dính chùm một chỗ. Ứng Thư Trừng hỗ trợ cô ôn tập, không chỉ giúp cô sắp xếp lại nội dung của đề cương ôn thi mà còn dạy cô các thủ thuật tốc ký. Nhờ vậy, trong một buổi chiều, hiệu suất của cô tăng cao, cô “gặm” được nửa cuốn sách và làm được một bộ bài thi.
Khi màn đêm buông xuống, Ứng Thư Trừng vào bếp nấu mì, cả hai cùng nhau ăn tối. Nửa chừng, Ứng Thư Trừng nhận được một tin nhắn, anh cúi đầu nhìn thật lâu.
“Ai thế?” Mộc Khê Ẩn tò mò.
“Là Hiểu Hằng, em ấy không có nơi nào để đi.”
“À, buổi trưa em có nhắn tin nói cho Hiểu Hằng biết quán cà phê sẽ đóng cửa ba ngày tới, cậu nhóc có vẻ thất vọng và nói rằng mình không muốn ở nhà một mình.”
Thấy Ứng Thư Trừng rất kiên nhẫn trả lời lại Hiểu Hằng, Mộc Khê Ẩn nhớ tới những gì mẹ Thẩm đã kể, cậu bé kia chưa đầy mười lăm tuổi, mà Hiểu Hằng cũng chừng đó tuổi.
Ngay sau đó, Ứng Thư Trừng nói: “Cậu nhóc đến một quán cà phê khác, nói rằng chỉ có uống cà phê thì mới có thể vực dậy tinh thần và làm bài tập, Hiểu Hằng còn mời chúng ta đi cùng.”
Mộc Khê Ẩn có phần bất ngờ, cô không ngờ rằng mình và Ứng Thư Trừng sẽ được xếp vào nhóm bạn bè của Hiểu Hằng.
“Nếu vẫn chưa muộn, chi bằng chúng ta tới đó? Em cũng muốn ra ngoài hít khí trời.” Mộc Khê Ẩn nói.
Ứng Thư Trừng đi đến huyền quan, lấy chìa khóa xe ở khay.
Mộc Khê Ẩn vừa thu dọn đồ đạc vừa nói: “Hình như anh rất thích Hiểu Hằng?”
“Thích thì chưa tới, nhưng cũng không ghét.” Ứng Thư Trừng nói, “Chỉ là anh thấy cậu nhóc rất đáng thương, không muốn từ chối nhóc ấy.”
Mộc Khê Ẩn không nói tiếp, cô hiểu tất cả.
Quán cà phê mà Hiểu Hằng chọn nằm trên trung tâm một con phố sầm uất, bên ngoài là một tòa nhà hai tầng, vừa đẩy cửa đã ngửi thấy mùi cà phê thơm ngào ngạt, cô phục vụ trẻ trung xinh đẹp tươi cười chào đón. Khi lên đến tầng hai, Hiểu Hằng đang làm bài tập, ngẩng đầu lên như có linh cảm và cười với họ. Cả hai bước đến nói với cậu vài câu, vì không muốn làm phiền Hiểu Hằng nên họ đã chọn ngồi chiếc ghế sô pha ở đằng sau cậu.
Sau khi ngồi xuống, Mộc Khê Ẩn cầm chiếc gối trong tay lên và ngắm nghía, cô thấy gối của mỗi chiếc ghế sô pha ở đây đều khác nhau, cái cô đang ôm có hình gấu Bắc Cực, trông rất dễ thương.
“Anh cảm thấy nơi này như thế nào so với quán cà phê Hải Đăng?” Mộc Khê Ẩn hỏi Ứng Thư Trừng.
“Ở đây lạ mắt hơn.”
“Em cảm thấy chỗ này rất dễ thương, ngay cả cái cốc cũng có một cặp tai thỏ, cà phê latte cũng dễ cưng nữa.” Mộc Khê Ẩn cười nói, “Nhưng chỗ này có hơi quá so với một người đàn ông như anh.”
“Anh là loại đàn ông thế nào?” Ứng Thư Trừng chờ đợi đánh giá.
“Chỉ là trai thẳng không biết thưởng thức phong cách dễ thương.”
Ứng Thư Trừng lại nói: “Không phải em thuộc hệ dễ thương sao?”
“Em?” Mộc Khê Ẩn chậm lụt nhìn anh, “Em dễ thương chỗ nào?”
“Chẳng phải manh có nghĩa là dễ thương sao? Em rất manh?” Anh nói rất thẳng thắn.
Mộc Khê Ẩn thấy xấu hổ. Cho đến hôm nay, khi nghe những lời khen ngợi từ anh, ngoại trừ tim đập nhanh, cô vẫn cảm thấy ngọt ngào như nuốt hai thìa đường trắng.
Ứng Thư Trừng nắm lấy tay cô và nói: “Em biết không? Khi em làm bài thi lúc buổi chiều, em đã vẽ vào chỗ trống, lúc ấy anh đã nghĩ rằng em thật đáng yêu.”
“Anh thấy sao? Em sẽ vẽ linh tinh lúc không làm được bài.”
“Nhưng vẽ một con heo mang kính râm sao, cái này hiếm thấy.”
“Heo đáng yêu mà, trắng trẻo mập mạp.”
Giống như em, anh thầm nghĩ, béo lên một chút sẽ tốt hơn.
“Em phát hiện tay của anh rất to nhé.” Cô cúi xuống nhìn tay anh, “Ở quê em ngày Tết, ai cũng được bốc một nắm kẹo miễn phí, em nghĩ nếu đi anh sẽ bốc được nhiều nhất.”
“Tốt ở chỗ ấy?” Anh lắc đầu một cách bất lực.
Cô thích thú, duỗi năm ngón tay ra chụm vào tay anh, so với nhau thì ngón nào cũng ngắn hơn một đoạn. Nghiên cứu đường chỉ tay của anh, cô chậm rãi nói: “Đường này của anh rất dài, điều đó chứng tỏ anh có thể sống đến một trăm linh mốt tuổi. Đường kia trơn tru có nghĩa là mọi thứ sẽ xảy ra theo ý anh.”
Thấy mọi thứ cô nói đều tốt đẹp, anh không khỏi làm khó cô: “Thế còn đường đứt đoạn này thì sao?”
Cô trịnh trọng nói: “Đây là đường lùi, nếu nó bị đứt tức là những thăng trầm trong cuộc đời anh đã kết thúc từ lâu, giờ chỉ còn lại ngọt bùi thôi.”
“Phần đời còn lại của một người làm sao có thể chỉ có ngọt bùi được chứ? Cô nhóc xem chỉ tay này, thoạt nhìn cô không được chuyên nghiệp, cô đến để lừa tiền à.”
“Em đang dỗ cho anh vui, ai bảo anh lúc nào trông cũng như ông già.”
“Muốn dỗ một người, tốt hơn hết là nói cái khác.”
“Nói gì?”
“Nói em thích anh.”
Đọc Full Tại Đọc Truyện
Mộc Khê Ẩn do dự một chút, mới mở miệng đã phì cười, cô nói: “Chuyện đó để sau hẵng bàn, em cần chuẩn bị.”
“Chuẩn bị cái gì?”
“Phải ấp ủ cảm xúc, em rất hiếm khi nói những lời như vậy.”
“Em nói xong anh sẽ thưởng.”
“Thưởng gì?”
“Em nói trước rồi anh sẽ nói cho em biết.”
“………….”
Không biết thời gian trôi qua bao lâu, khi Hiểu Hằng hoàn thành bài tập về nhà và quay lại gọi họ, Mộc Khê Ẩn rất ngạc nhiên vì thời gian trôi qua quá nhanh.
Khi ở trên xe, Hiểu Hằng nói với họ rằng ngày mai chị Lạc sẽ trở về, Ứng Thư Trừng thì bảo cậu nên nghe lời mẹ hơn. Hiểu Hằng gật đầu, sau đó lại thở dài như ông cụ non, cậu có vẻ không mong đợi gì nhiều.
Lúc chỉ còn hai người trên xe, Mộc Khê Ẩn nói: “Hiểu Hằng rất chịu khó nghe lời anh, xem ra anh rất có tài trong lĩnh vực này. Em đang nghĩ hay là anh nhanh chóng trở lại với công việc?”
Anh im lặng, rồi nói: “Anh sẽ tự sắp xếp, tạm thời anh cũng không thiếu tiền.”
“Không phải vì tiền.” Mộc Khê Ẩn buột miệng nói, “Anh không thể cứ thế mãi?”
“Cứ thế là sao?”
Nghe thấy sự thay đổi trong giọng điệu của anh, cô bối rối, nhất thời không nói tiếp được.
Xung quanh yên tĩnh, cả hai không ai lên tiếng mất một lúc lâu.
“Anh sao thế?” Cô thấy anh không tỏ thái độ gì, như thể đang suy nghĩ điều gì đó, liền nhẹ nhàng thăm dò.
“Thành thật mà nói, anh không muốn nói chuyện này với em, hoàn toàn không.” Sự nghiêm túc trong mắt anh không phải đang đùa giỡn, mà là rất trực tiếp, “Em không giúp gì được cho anh, vì thế đừng bận tâm.”
Trong chốc lát cô cảm thấy anh đang tức giận, nhưng cô không chắc lắm, có lẽ chỉ là ảo giác, giọng điệu của anh chỉ lạnh lùng hơn bình thường một chút.
“Ồ.”
Cô nghĩ mình đã tự đề cao bản thân và lầm tưởng rằng anh sẽ nghe lời mình, nhưng thực ra anh không để cô xen vào chuyện riêng của anh.
Nhìn vẻ cô đơn trên mặt cô, anh muốn an ủi nhưng cuối cùng lại không nói ra lời. Anh không biết phải nói gì cho cô vui, anh không thích nói dối, anh sẽ không hứa những điều mà mình không thể đảm bảo, thậm chí không biết cách pha trò, đôi khi còn rất nhạt nhẽo. Từ nhỏ anh đã là người cố chấp, chỉ thích làm mọi việc theo ý mình. Anh đã biết rằng đây là khuyết điểm trong tính cách của mình từ lâu, xưa giờ chưa từng thay đổi điều đó vì bất kỳ ai.
Tuy nhiên điều đó dường như không đúng vào thời điểm hiện tại.
Anh chợt nhớ ra có một người từng tới cầu cứu mình. Chồng của chị ta có khuynh hướng bạo lực, sẽ đánh chị sau mỗi lần say rượu, nhưng lúc bình thường anh ta hầu như rất phục tùng chị, thậm chí là ỷ lại, anh ta cũng rất hiếu thảo với cha mẹ vợ. Nghe chị trần thuật, ngoài việc sẽ đánh đập người khác khi uống say thì chồng chị không có khuyết điểm gì khác. Trong mắt anh, người đàn ông đó từ lâu đã không đủ tư cách, nhưng trong mắt người vợ thì anh ta chỉ giống một đứa trẻ cần được chăm sóc, chị đã cố gắng duy trì cuộc hôn nhân này suốt một thời gian dài.
Nhìn cô lúc này, không hiểu tại sao anh lại nhớ đến người vợ rưng rưng nước mắt kia, cảm giác cô cũng đang thỏa hiệp.
Anh rất không thích cảm giác như vậy, nó khiến anh cảm thấy mình thật tệ, tệ đến mức ghê tởm.