Tiệm Cà Phê Hải Đăng

Chương 11: Chứng mất ngủ




Mười một giờ đêm, Mộc Khê Ẩn nhìn ra bầu trời bên ngoài, trời bắt đầu đổ mưa. Các vị khách của quán lần lượt ra về, chỉ còn lại ba bàn. Ông lão với mái tóc bạc trắng hai bên thái dương tỏ ra rất bình tĩnh, ngồi bên cửa sổ tiếp tục viết. Ngoài ra còn có Lâu Duyệt Đan và Đường Hà Dương, hai người bọn họ dường như không còn nơi nào khác để đi nên vẫn ở lại đây.



Mưa càng lúc càng to, đúng lúc này ông lão khép cuốn sỏ lại, cầm một chiếc ô dài, cười hỏi: “Có ai mang ô không? Ta có thể giúp một chuyện nhỏ, đưa người không mang ô một đoạn đường.”



“Cảm ơn lòng tốt của bác, tôi có mang theo.” Đường Hà Dương lễ phép đáp lại ông.



Lâu Duyệt Đan lặng im không nói.



Ông lão thấy không có ai cần giúp đỡ bèn đi về một mình.



Đường Hà Dương nhìn Lâu Duyệt Đan đang ngồi đối diện mình.



Thấy vậy, Tiểu Tất thì thầm với Mộc Khê Ẩn: “Đại mỹ nữ không mang ô, cơ hội duy nhất cho tên ngốc kia tới rồi.”



Lâu Duyệt Đan vẫn không định rời đi, cô bận rộn nhìn vào điện thoại, cốc cà phê trên tay vẫn còn đầy, nó đã sớm nguội lạnh tự bao giờ.



Đường Hà Dương đứng lên lại ngồi xuống, lặp đi lặp lại mấy lần, anh ta do dự không tiến. Chứng kiến cảnh này, Tiểu Tất suýt thì bật cười thành tiếng.



Nửa tiếng đồng hồ nữa lại trôi qua, Lâu Duyệt Đan còn ngồi nguyên tại chỗ. Đường Hà Dương nhìn ra ngoài cửa sổ, anh ta thấy lo lắng khi nhìn trời ngày một mưa to. Cuối cùng anh ta cũng lấy hết can đảm để bước tới, cà lăm hỏi Lâu Duyệt Đan: “Cô có mang ô không?”



Lâu Duyệt Đan không nghe thấy, vẫn tiếp tục xem điện thoại.



Đường Hà Dương hỏi lại lần nữa, Lâu Duyệt Đan chậm rãi ngẩng mặt lên, nhàn nhạt liếc nhìn anh một cái, cô để điện thoại xuống, sau đó thu dọn đồ đạc rồi rời khỏi quán.



“Chờ đã.” Đường Hà Dương nhanh chóng đuổi theo.



Tiểu Tất thu hồi tầm mắt, nói với Mộc Khê Ẩn: “Bây giờ hết khách rồi, bọn mình đóng cửa sớm đi.”



“Đóng cửa sớm như vậy?”



“Sẽ không có ai tới nữa đâu, chúng ta về thôi.” Tiểu Tất nhanh chóng tháo tạp dề ra, “Yên tâm đi, quản lý không biết được đâu.”



“Hay là cậu về trước đi, tôi ở lại một lúc nữa, vừa vặn hôm nay tới lượt tôi dọn vệ sinh tiệm.”



“Được, vậy cậu cũng thu dọn rồi về cho sớm. Trời mưa to lắm, đường không dễ đi đâu.”



Trong tiệm cà phê chỉ còn lại một mình Mộc Khê Ẩn, cô đi xuống tầng một lấy cây lau nhà và một cái xô. Ai ngờ vừa xuống liền nghe thấy tiếng gõ cửa dồn dập, sau khi nhìn rõ người đứng ngoài là Đường Hà Dương, cô nhanh chóng mở cửa.



“Mau tới giúp đi! Cô ấy sắp ngất rồi!” Mái tóc của Đường Hà Dương bị ướt vì mưa, nước mưa rơi xuống sàn, hai tay anh ôm lấy thân thể của Lâu Duyệt Đan, kéo từng chút một, “Giúp tôi với!”





“Cô ấy bị ngất?” Mộc Khê Ẩn hoảng hốt.



“Còn chưa, nhưng sắp rồi! Cô xem sắc mặt cô ấy tái nhợt lắm!” Đường Hà Dương nói năng lộn xộn, “Cô mau gọi xe cấp cứu đi!”



“Đừng gọi xe cấp cứu.” Lâu Duyệt Đan, người đang bị lôi kéo vào trong, cô ấy cau mày khi nghe thấy ba từ “xe cấp cứu”, miễn cưỡng duỗi một cánh tay ra để ra hiệu rằng mình vẫn còn tỉnh táo, “Trong túi của tôi có thuốc, uống một viên là sẽ ổn thôi.”



Mộc Khê Ẩn nhanh chóng mở túi xách của cô ấy, lấy ra một hộp thuốc nhỏ, vừa mở ra đã nhìn thấy những viên thuốc với các màu sắc khác nhau được xếp ngay ngắn. Dưới ánh mắt ra hiệu của Lâu Duyệt Đan, Mộc Khê Ẩn tìm thấy một viên thuốc màu nâu, sau đó bỏ vào miệng cô ấy.



Lâu Duyệt Đan nhắm mắt lại, giọng nói rất nhỏ: “Tôi thực sự không sao, nghỉ ngơi một chút là sẽ tốt thôi. Mấy người tuyệt đối đừng đưa tôi đi bệnh viện.”



“Cô mau giúp tôi nâng cô ấy lên! Tầng hai có vẻ ấm hơn!” Đường Hà Dương gấp đến đỏ mặt, “Một mình tôi không nâng cô ấy lên được!”




Vì vậy Mộc Khê Ẩn và Đường Hà Dương một trước một sau nâng Lâu Duyệt Đan, cố gắng đưa cô ấy lên tầng hai. Bọn họ ghép hai tấm ghế sô pha thành một, sau đó cùng nhau chuyển Lâu Duyệt Đan lên chiếc ghế.



Sau khi hoàn tất mọi việc, Đường Hà Dương thở không ra hơi, anh ta lấy tay áo lau mồ hôi trên trán rồi lẩm bẩm: “Tại sao cô ấy lại nặng như vậy?”



Mộc Khê Ẩn vừa cho Lâu Duyệt Đan uống nước xong.



“Tôi muốn ngủ ở đây một lát, có được không?” Lâu Duyệt Đan yếu ớt hỏi.



“Cô có chắc là không cần đi bệnh viện?”



“Không cần, tôi chỉ là có chút căng thẳng và thiếu dưỡng khí, nằm nghỉ một lát là ổn.” Lâu Duyệt Đan lại nhắm mắt lại.



Mộc Khê Ẩn tìm được một chiếc khăn sạch, giúp cô ấy lau sạch nước mưa trên tóc và mặt, sau đó ngồi bên cạnh Đường Hà Dương cùng anh ta đợi Lâu Duyệt Đan tỉnh lại.



“Khi nào cô ấy tỉnh lại, tôi sẽ đưa cô ấy về.” Đường Hà Dương nói nhỏ, “Nếu không thật khiến người ta lo lắng không yên.”



Mộc Khê Ẩn gật đầu.



“Chỉ có điều tại sao cô ấy đột nhiên lại ngã xuống đất? Chẳng lẽ sức khỏe không tốt?” Đường Hà Dương thắc mắc.



“Có thể là do áp lực quá lớn, ngành của họ cạnh tranh rất kịch liệt.” Mộc Khê Ẩn đoán vậy.



“Hả? Cô ấy làm nghề gì?”



“Anh không biết sao? Cô ấy là một minh tinh?” Mộc Khê Ẩn vốn tưởng rằng Đường Hà Dương là một người hâm mộ của Lâu Duyệt Đan nên mới say mê cô ấy như vậy.




Đường Hà Dương nghe vậy thì há hốc mồm, tỏ vẻ mình không hề hay biết, bình tĩnh suy nghĩ lại cũng thấy hợp tình hợp lý, thế là càng như đưa đám, anh ta ôm trán rồi nói: “Cô nên nói cho tôi sớm hơn, nếu không thì một người thường như tôi cũng sẽ không sống trong ảo tưởng lâu như vậy.”



“Tôi nghĩ mấu chốt của vấn đề là anh không bế nổi cô ấy.” Mộc Khê Ẩn nói.



“Đó là bởi lâu rồi tôi không tập luyện, nên có phần vô dụng.” Đường Hà Dương quay ra gãi tóc.



Trong khi bọn họ đang nói chuyện, ở lối cầu thang có tiếng động, Mộc Khê Ẩn ngửi được hơi thở quen thuộc, quay đầu lại quả nhiên là Ứng Thư Trừng. Không ngờ muộn như vậy mà anh còn đến, trên tay còn xách theo một túi to. Nhìn thấy vẻ ngạc nhiên của Mộc Khê Ẩn, Ứng Thư Trừng giải thích: “Mua cho cô chút đồ ăn.”



“Nhiều thế?” Cô thấy anh xách một cái túi căng phồng.



“Hàng giảm giá.” Anh nói rồi nhìn thoáng qua ghế sô pha.



Mộc Khê Ẩn giải thích cho anh về chuyện của Lâu Duyệt Đan.



Ứng Thư Trừng thả chiếc túi xuống, bước tới quan sát sắc mặt của Lâu Duyệt Đan, dùng ngón tay sờ vào chóp mũi của cô ấy, may mắn là hô hấp đã ổn định, cũng không còn gì nghiêm trọng, xem ra là do cảm xúc dẫn đến cơ thể suy yếu. Anh quay người tìm một chiếc ghế sô pha rồi ngồi xuống.



Một hồi lâu sau, Lâu Duyệt Đan mở mắt và thử gượng dậy. Thấy vậy, Mộc Khê Ẩn liền bước tới đỡ cô ấy ngồi dậy.



Ý thức của Lâu Duyệt Đan vẫn còn rõ ràng, biết mình bị ngã trong mưa và được Đường Hà Dương kéo trở lại quán cà phê.



“Cô thấy sao rồi? Có khá hơn chút nào không?” Đường Hà Dương vội hỏi.



Lâu Duyệt Đan lặng lẽ gật đầu, sau đó chuẩn bị đứng lên.




“Cô nghỉ ngơi thêm một lát đi, sắc mặt cô đang tái mét.” Mộc Khê Ẩn giữ cô ấy lại, “Muốn ăn chút gì không?”



Lâu Duyệt Đan lắc đầu, từ từ hạ chân xuống, khẽ nhích người, ngồi xuống ghế sô pha, hai tay đặt lên đùi.



“Hóa ra cô là đại minh tinh.” Đường Hà Dương không biết phải nói gì, “Trước kia tôi đã lỗ mãng, mạo phạm đến cô rồi.”



“Đại minh tinh?” Lâu Duyệt Đan cười khổ, “Anh đang chế giễu tôi sao? Tôi chỉ là một nghệ sĩ tuyến mười tám, sống cuộc đời bấp bênh ăn bữa nay lo bữa mai mà thôi.”



Đường Hà Dương vội nói: “Có thể bây giờ cô không nổi tiếng, nhưng không sao hết, cô xinh đẹp như vậy sẽ sớm thành danh.”



“Tôi đã hai tư tuổi, cũng từ bỏ hy vọng rồi. Tiếp tục chạy thông cáo chỉ là để kiếm miếng ăn. Hơn nữa, tôi chưa bao giờ tự cho mình là xinh đẹp, tôi không đủ cao, cũng không biết ăn nói, lại chẳng có duyên với khán giả.”



“Làm sao có thể? Cô rất làm người khác yêu mến.” Đường Hà Dương ngạc nhiên vì cô ấy lại tự ti đến vậy.




Ánh mắt của Lâu Duyệt Đan đong đầy ảm đạm, cô không giải thích gì thêm.



Mộc Khê Ẩn đi mở túi đồ mà Ứng Thư Trừng mang đến, tìm thấy một hộp bánh quy trong đó và đưa chúng cho Lâu Duyệt Đan.



Lâu Duyệt Đan ăn bánh, khi quay mặt lại, ánh mắt cô dừng lại ở người đang ngồi trên sô pha chếch phía đối diện. Giữa ánh sáng và bóng tối, gò má của anh ta có phần quen thuộc, đúng lúc này người đó đứng dậy, vóc dáng rất cao. Khi anh quay người đi về phía họ, lông mày và chiếc mũi tuấn tú của anh càng khiến cô thấy quen mắt, Lâu Duyệt Đan hỏi với vẻ không chắc chắn: “Xin hỏi anh có phải người xem bệnh cho Tiểu Đàn Châu (Viên bi nhỏ)…………” Nói được một nửa, cô cảm thấy có gì đó không ổn, liền dừng lại.



“Viên bi nhỏ nào?” Mộc Khê Ẩn không hiểu Lâu Duyệt Đan đang nói gì.



Lâu Duyệt Đan im lặng, đối chiếu với bóng dáng trong trí nhớ, không thể khẳng định 100% nên cô khẽ nói: “Không có gì đâu, đầu óc choáng váng nên nhận nhầm người.”



Ứng Thư Trừng đi qua Lâu Duyệt Đan, anh nói với Mộc Khê Ẩn: “Muộn rồi, tôi đưa cô về.”



Đường Hà Dương cũng đề nghị đưa Lâu Duyệt Đan về nhưng bị cô ấy từ chối. Lần này anh ta tỏ ra rất kiên trì, nhất quyết đi theo cô ấy xuống lầu.



Sau khi bọn họ đi rồi, Mộc Khê Ẩn cũng theo Ứng Thư Trừng rời khỏi tiệm cà phê. Mưa bên ngoài đã ngớt đi một chút, cả hai cùng cầm ô bước đi trong đêm mưa.



“Cô lại gần đây một chút.” Anh dừng lại và nói.



Mộc Khê Ẩn ngẫm nghĩ rồi xích lại gần, anh không nói nữa mà chậm rãi tiến về phía trước. Dần dà, hai người ngày càng gần sát, thậm chí cô có thể cảm nhận được nhiệt độ cơ thể anh qua lớp quần áo. Đột nhiên cô không còn cảm thấy lạnh nữa.



Trong mưa gió, những ngọn đèn đường lấp ló giọt nước đứng lặng lẽ, soi sáng chiếc ô họ cùng nhau cầm trên suốt chặng đường dài.



Sau khi về nhà, Mộc Khê Ẩn đi tắm rồi mở laptop lên mạng. Cô xem tài khoản Weibo của Lâu Duyệt Đan, được biết dạo gần đây cô ấy bị tấn công dữ dội trên mạng, bởi vì Lâu Duyệt Đan đã vô tình nói sai về một tiền bối, cô ấy bị một đám người chỉ trích vì EQ thấp và không tôn trọng tiền bối, không thể sinh tồn trong cái giới này.



Có một bình luận rất quá đáng, nói thẳng rằng: “Diễn xuất ca hát cô đều không biết, kỹ năng đi show thì kém, tác phẩm tiêu biểu bằng không, chi bằng nhân lúc nhan sắc chưa xấu thì đổi nghề đi má, đừng làm đau mắt tụi này nữa.”



Qua màn hình, Mộc Khê Ẩn cũng có thể cảm nhận được cơn giận dời núi lấp biển kia, thật là đáng sợ, cô thầm thấy đồng cảm với Lâu Duyệt Đan. Thật trùng hợp là cô tìm thấy một bức ảnh thuở mới vào nghề của Lâu Duyệt Đan, còn là ảnh chụp chung với một người bạn. Hồi ấy Lâu Duyệt Đan có vẻ vô tư, nụ cười vô cùng rạng rỡ và tag cả tài khoản của người bạn kia. Cô đột nhiên tò mò, nhấp vào Weibo có cái tên “Nhàn nhã xem náo nhiệt 123”, phát hiện có rất ít bài đăng. Bài đăng cuối cùng được đăng cách đây một năm hai tháng, đó là một bức ảnh chụp cảnh tuyết rơi lúc bình minh, cùng với một câu: Trời lại sáng, tôi như được tái sinh.



Cô chậm rãi kéo xuống, tất cả đều là những tấm hình đơn giản và những caption ngắn, có ngày nắng có ngày mưa, mây đen, cầu vồng, bụi đất ven đường, quần áo mới giặt, một ly kem, một bát yến mạch.



“Bác sĩ Ứng nói rằng ăn những thứ này sẽ khiến tâm trạng trở nên dễ chịu hơn.”



Tay cô đột ngột dừng lại, ánh mắt rơi vào dòng chữ cùng tấm hình. Trên tấm hình có một cốc nước, hai ổ bánh mì nguyên cám và một quả bưởi, nằm yên lặng trên chiếc khăn trải bàn ô vuông màu cà phê, có tia nắng ấm áp len lỏi trên trái bưởi.



Bác sĩ Ứng?