Ngày 8 tháng 7 năm 20XX, một buổi sáng nhẹ nhàng, ánh sáng lấp ló vào từng phòng, Bách Phúc nằm dậy, lấy tay che miệng mà ngáp ngắn ngáp dài, vươn vai mà đứng dậy. Cậu bước đến gần tủ quần áo mà chán nản lấy bộ đồng phục quân trang ra, cả ngày hôm nay cậu và Việt Nhân có lịch học trên trường. Cậu mở cửa phòng ló đầu ra ngó ngó một hồi rồi mới bước ra, tiếp tục bước đi tới cửa phòng của Việt Nhân, gõ vài cái "Cốc cốc cốc" rồi lên tiếng:
- Dậy đi học.
Việt Nhân nghe tiếng gọi của bạn mình mà chỉnh tóc tai một chút ra mở cửa. Bách Phúc khá bất ngờ khi thằng bạn mình dậy sớm như thế, khuôn mặt có vẻ ngơ ngác mà nói:
- Hôm nay Mặt Trời chuyển hướng hả ta? Mỗi lần có lịch học là dậy trễ lắm mà.
Việt Nhân đáp lại:
- Đổi phong thủy, được chưa?
Bách Phúc bật cười rồi xua tay mà nói:
- Đến trường thôi.
Hai người vừa đi xuống đã thấy có tình huống có phần thanh tịnh mà bất ổn, Việt Nhân mới hỏi nhỏ bên tai Bách Phúc:
- Hai tụi nó sáng sớm làm cái gì vậy?
Bách Phúc lắc đầu trả lời:
- Tao không biết.
Dứt câu thì cả hai bước xuống, thấy hai người kia đang ngồi chòm ngỏm ở đó, Bách Phúc và Việt Nhân đi đến gần đứng ở đằng sau lưng Lam Thịnh và Hướng Vũ, hù một phát cho giật mình chơi, Lam Thịnh khó chịu quay lại, lên tiếng quở trách:
- Hai tụi mày muốn bị đấm hả? Đi học thì đi học đi, sáng sớm làm cái vậy?
Hướng Vũ lấy tay chỉ hướng mà hồi nãy họ đang nhìn mà nói:
- Đang tập trung nhìn con kiến mà tụi bây chơi hù.
Cả hai nghe xong bàng hoàng luôn, đồng thời có chung một suy nghĩ: "Thường ngày đâu có vậy, có ai cứu tôi với.", đặc biệt Bách Phúc có thêm một suy nghĩ nữa đó là "Hôm nay tụi nó đổi phong thủy à? Lạ quá.".
Sau đó họ im lặng mà bước ra tiệm, mới đi ra thì gặp bác bán bắp non ở ngoài, cả hai đến chào bác rồi mua xôi mà bác nấu, lạ à, bác ấy bán bắp non mà đi mua xôi. Họ chào bác rồi đi bộ đến trường, tại gần.
Quay lại tiệm bánh, khi hai con người rảnh rỗi ngắm con kiến xong thì đứng dậy đi xuống làm bánh, Lam Thịnh đang chăm chú làm bánh soufflé vì bánh này anh đã hư gần như chục lần mà Bách Phúc làm một cú một thành công, đang ngon lành bỗng giật mình quay qua lại thấy Hướng Vũ đang lục lọi, đục đục gì đó, anh nhăn mặt mà nói to giọng lên:
- Hư tủ!
Hướng Vũ giật bắn người hú vía, quay ra đáp lại:
- Có con chuột nè bạn.
Lam Thịnh ra vẻ bất ngờ rồi ngó ngó chỗ mà cậu bạn mình đang lục lọi, thấy con chuột đang kêu "Chít chít", nó to đùng mà khuôn mặt anh không có chút sợ hãi, anh còn nói câu:
- Có anh Tuấn ở đây, doạ vui chơi.
Hướng Vũ lộ vẻ hứng thú mà cười nửa miệng mà nói:
- Có gì bị đạp ra bụi cỏ ở với muỗi.
Lam Thịnh nhí nhảnh, hai tay giơ tay lên rồi đưa xuống, hậu với chả bối, chỉ có chọc ghẹo tiền bối là giỏi. Nói chuyện chơi chơi xong thì hai người tiếp làm bánh. Hình như sáng nay không có vị khách nào đến nên họ mới nhàn nhã như vậy. Sáng nay tiệm ế mất rồi!
...
Trong khi đó tại học viện quân sự, Bách Phúc và Việt Nhân đang nghe vụ án giả sử mà giảng viên đang đưa ra, Bách Phúc được giảng viên mời đứng lên đưa ra ý kiến của bản thân.
- Vụ án này theo các anh/chị được gia hạn không?
- Lâu năm như vậy thì tìm nhân chứng rất khó, có thể nhân chứng cũng không còn ở đó nữa, phải lục lại các sự kiện quá khứ, mất một thời gian để tìm nhân chứng, điều tra kĩ lưỡng các nghi phạm được phỏng đoán. Có thể gia hạn vì trường hợp đặc biệt. _Bách Phúc nghiêm túc trả lời.
- Vậy theo anh, hung thủ như nào?
Bách Phúc đáp:
- Hung thủ có thể là người thường, không phải khi nào là sát nhân biến thái hoặc có vấn đề về thần kinh.
Giảng viên gật gù cái đầu mà mỉm cười, đột nhiên có người lên tiếng hỏi:
- Giả sử biết hung thủ đó là người thân của nạn nhân làm thì sao?
Bách Phúc đáp:
- Vẫn xử phạt bình thường, tuy vậy vẫn có trường hợp được bao che, mua chuộc cảnh sát để giảm án hoặc đưa người khác thay thế. Chúng ta không lường trước điều gì đâu.
Cậu làm cả lớp phải oà lên vì một câu trả lời đầy sự nghiêm túc đó, đúng lúc tiếng chuông kêu lên, giảng viên cho nghỉ giải lao tầm 35 phút. Bách Phúc lôi điện thoại ra nhắn tin cho người yêu đang học trường khác, ngành Kiến trúc tên Hồng Nhan.
Việt Nhân đang ngồi đọc sách thì bị Ánh Linh lớp kế bên kéo lết ra ngoài. Tầm mười phút sau, Bách Phúc bỗng nhiên ngẩng đầu lên thì thấy có đứng trước mặt mình, cậu thở dài mà hỏi:
- Chuyện gì thế?
Người đó bảo:
- Nghe nói mày chuyển ra ngoại trú, có hơi bất tiện quá không vậy?
Bách Phúc mới trả lời:
- Tại còn tiệm bánh, vậy mày khi nào ở ngoại trú vậy Quý Khang?
Quý Khang bĩu môi nói:
- Bố tao nói cứ ở đây vài tuần đã rồi ra ngoại trú, mặc dù lên năm 3 rồi. Năm 3 là được phép ra vào đó trời. Khi đó cho tao một chốn ở nhé.
Bách Phúc phũ phàng trả lời:
- Không bạn ơi!
Quỳ Khang mếu máo bảo:
- Bạn bè như củ cà rốt băm nhỏ. Phũ phàng thế hả?