Còn về phía Anh Túc, sau hôn mê bất tỉnh nhiều ngày liền ả đã tỉnh lại, khi biết tin thì đã vừa cười vừa khóc. Ả ngồi trên giường sững một hồi lâu khi y tá vào, ả níu tay của cô y tá lại rồi nhẹ giọng hỏi:
- Khi nào tôi được xuất viện vậy?
Y tá mỉm cười đáp:
- Bác sĩ chút nữa sẽ kiểm tra lại cho cô, nếu thấy tình hình ổn rồi sẽ cho cô xuất viện.
Anh Túc gật nhẹ đầu cảm ơn cô y tá, nhưng mà có điều sẽ ở đâu, còn nhà nữa đâu mà về. Một hồi bác sĩ kiểm tra thấy ổn rồi nhưng cũng khuyên Anh Túc ở lại vài ngày để ổn định hẳn nhưng ả nhất quyết muốn ra viện nên bác sĩ cũng chấp nhận ý muốn của ả.
Khi Anh Túc đi ra khỏi bệnh viện, ánh nắng làm cho chói mắt vì lâu ngày rồi không ra ngoài. Anh Túc cứ đi theo cảm tính rồi đi tới gia tộc họ Hoa, ả chững lại một hồi lâu, giờ muốn vào nhưng lại không vào được nên ả quay đầu đi tiếp. Đi bộ một đoạn đường rất dài, ả lò mò trong túi còn được hơn hai trăm, đủ qua mấy bữa.. Lần đầu tiên Anh Túc có cảm giác lạc lõng, điện thoại thì không có, vì ngày hôm bị Mạt Hồng hành hạ đã mất luôn điện thoại rồi. Anh Túc mới lẩm bẩm:"Cũng đáng bị vậy." Đi suốt một ngày dai đằng đẳng, Anh Túc đi đến một làng nghề, ả mới tới hỏi một cô trung niên.
- Cô ơi, đây là đâu ạ?
Cô trung niên đó quay lại trả lời:
- Đây là làng nghề làm son truyền thống. Sao vậy con?
Anh Túc mỉm cười nói:
- Dạ, không có gì.
Mới dứt câu thì cái bụng tự nhiên réo lên, làm cô trung niên bất cười rồi nói:
- Về nhà cô ăn cơm cùng luôn, đồng thời thay bộ đồ mới, bẩn hết rồi này.
Anh Túc ngại ngùng từ chối nhưng cô trung niên cứ nài nỉ nên đã đồng ý đi. Khi về nhà cô trung niên đó, Anh Túc quan sát mọi người làm việc rất nghiêm túc nên cũng có chút thích thú. Căn nhà không quá lớn nhưng cũng không phải quá nhỏ, cô trung niên dọn cơm ra mà bảo:
- Ăn cơm với cô cho vui.
Anh Túc cúi đầu, lần đầu tiên ả không chút thái độ kiêu ngạo nào cả, không chút là khinh thường người khác. Anh Túc ăn rất ngon miệng dù món ăn giản dị, không có phức tạp, nói chuyện với bác gái đó cũng rất vui. Một lát sau, Anh Túc thay một bộ đồ mới rồi đi tới hỏi cô:
- Cho con học nghề này được không ạ?
Cô trung niên ngẫm nghĩ vì nhìn Anh Túc ra dáng một thiên kim hơn nhiều, nhưng rồi cũng đồng ý và nói rằng:
- Hơi cực một chút, nhưng yên tâm, cô Trà này sẽ dạy con.
Anh Túc vui mừng thích thú, đáp lại:
- Con cảm ơn.
...
Hai tháng sau, trong phía nào đó ở gia tộc họ Hoa, ai đó bị réo tên suốt, cứ cách một ngày sẽ bị Huyết Tâm réo đi tìm Anh Túc.
Mạt Hồng bận việc trong gia tộc suốt, có thời gian đâu mà tìm, với cả cô ấy cũng không muốn đi tìm. Mỗi lần bị Huyết Tâm réo tên như vậy là một lần gọi cho Phương Tuấn kéo về, mà anh cũng phải điều tra các vụ án hợp tác với cảnh sát, anh đâu có rảnh nên cho Huyết Tâm nhởn nhơ réo tên khi nào chán mới thôi. Đồng vợ đồng chồng, Phương Tuấn cũng muốn đi tìm lại cô em họ của vợ thất lạc này, không có khó chịu hay ghét bỏ. Mạt Hồng gọi cho Tuyết Hoa thì mọi lý do từ chối từ phía Tuyết Hoa đều nghe hết, nào là "Nay tôi bận chở nhóc con đi chơi rồi" hay là "Bận trăm công ngàn việc như cô thôi, không kéo về được", hoặc là "Ai rảnh!". Đấy, chỉ vậy thôi làm cho Mạt Hồng bất mãn lắm ý.
"Ting tong", Mạt Hồng trong phòng làm việc mà thở dài than trách:
- Lại nữa rồi!
Huyết Tâm bước vào, đứng trước mặt cô ấy mà chống nạnh, chẹp miệng nói:
- Réo vậy cũng không ăn thua gì thế nên tôi sẽ không réo nữa. Tiệm bánh nhiều việc nên giờ tôi sẽ réo nữa.
Huyết Tâm lấy sợi dây chuyền từ túi xách ra đặt trên bàn mà nói tiếp:
- Sợi dây chuyền này cô giữ dùm tôi. Nếu sợi dây chuyền này làm cô có ý định đi tìm em họ tôi càng tốt, nhưng không thì tôi cũng không gì lạ cả, cô vẫn hận em ấy, nhưng đừng lấn sâu quá. Đừng có vứt thẳng vào thùng rác đấy, không thì tôi sẽ cạp đầu cô. Tạm biệt.
Sau khi Huyết Tâm đi khỏi, Mạt Hồng vẫn tìm tiếp làm việc cho đến khi ánh mắt hướng phải sợi ánh chuyền ở bên phải của cô ấy. Mạt Hồng giờ tay phải cầm sợi dây chuyền đó lên ngắm, người ngửa về phía sau ghế, tay còn lại xoa xoa đôi mắt có phần mệt mỏi, thở dài bảo:
- Cô làm tôi rất hận, hiểu không? Rất hận.
...
Tại tiệm bánh, có nhiều vị khách vui tính xuất hiện mà toàn là khách quen thôi. Họ đang hát hò vui vẻ trong ánh mắt bất lực của một, hai, ba, bốn, sáu người. Nguyệt Diệp ở quần tính tiền, ngồi chống cằm mà nói:
- Tiệm bánh thành cái nhà hát miễn phí luôn.
Quân Tử cũng chen ngang vào nói:
- Học bài kiểu "Ôi cành cò quê tôi..." luôn rồi ý.
Thiên Thiên chẹp miệng bảo:
- Biết sao giờ, toàn hàng xóm mình không đấy. Ráng chịu đi.
"Em ơi có bao nhiêu sáu mươi năm cuộc đời
Hai mươi năm đầu sung sướng không bao lâu
Hai mươi năm sau sầu vương cao vời vợi
Hai mươi năm cuối là bao
Ơ là thế đời sống không là bao
Ơ là bao đời không lâu là thế
Ô được bao năm năm sống mình yêu nhau..."
Tội lỗi những con người nghe những giọng ca hay chót vót của các ca sĩ như chú Sáu Lú, chị Huyền bún bò, dì Lầm bán cháo,...