Huyết Tâm mới nhíu mày rồi dùng tay không cầm cái đuôi chuột lên, rồi đưa con chuột ngày trước mặt Phương Tuấn, con chuột nó kêu "chít chít" làm anh hãi vô cùng tận. Còn Huyết Tâm thì cười rộn lên làm Hạ Phong và Thiên Thiên phải bước vào xem có chuyện gì rồi cũng cười theo, Thiên Thiên mới nói lời trêu chọc:
- Trời ơi, đồ sợ chuột.
Phương Tuấn khuôn mặt tái mét nhìn thẳng vào mặt cậu mà lườm nguýt, lấy lại bình tĩnh mà bảo:
- Cô vứt con chuột qua chỗ khác được không?
Huyết Tâm cười rồi đáp lại:
- Chuột dễ thương mà. Anh là hổ mà sợ một con chuột cỏn con này thì hơi lạ đó.
Phương Tuấn nghe vậy mà liền phản bác:
- Ai cũng có nỗi sợ của riêng mình mà.
Huyết Tâm ném con chuột qua cửa sổ rồi rửa tay, cầm giấy công thức lên rồi đưa trước mặt anh mà hỏi:
- Làm bánh này hả?
Anh gật đầu và bắt đầu chỉ dẫn cho cô các bước, khi làm xong Huyết Tâm cho anh thử một miếng, anh gật đầu khen ngon, cô cười tít cả mắt. Nguyệt Diệp bên ngoài tính tổng tiền ngày hôm nay có được. Còn Hạ Phong bị đẩy ra khỏi phòng bếp để treo mấy khung ảnh mới lên để trang trí cho tiệm. Hai người còn lại là Thiên Thiên và Quân Tử thì tập trung dạy và học ở trong phòng. Một lát sau, tất cả mọi người đều ngồi phòng khách xem hoạt hình, hình như thêm thành viên trong tiệm đã có không khí mới, Phương Tuấn mới nhìn hỏi Huyết Tâm:
- Mới đến đây cảm giác thế nào?
Huyết Tâm vừa ăn bim bim vừa đáp lại:
- Ai cũng tốt, tôi đang suy nghĩ lại một việc có nên không.
Phương Tuấn nhíu mày mà hỏi tiếp:
- Việc gì?
Huyết Tâm sực nhận ra gì đó nên mới phủ nhận:
- À, không có gì đâu. Tôi nói tào lao đó.
Phương Tuấn với bản chất thám tử của anh thì đã cảm nhận sự khác lạ ngay từ đầu khi Huyết Tâm bước vào đây rồi, giờ nghe cô lỡ miệng nói câu hồi nãy làm anh càng ngày chú tâm hơn.
Anh suy nghĩ họ Hoa chỉ có gia tộc sát thủ họ Hoa mà thôi, có khi nào Huyết Tâm là người trong gia tộc hay không? Là một dấu chấm hỏi to đùng. Mới cầm cái bánh quy định cho vào miệng thì Huyết Tâm có điện thoại, cô đen mặt lại rồi ra ngoài nghe máy.
- Có chuyện gì?
Giọng trong điện thoại phát ra:
- Có nhiệm vụ mới trong tối nay...
Huyết Tâm lạnh lùng hỏi:
- Nhiệm vụ đó quan trọng?
Người bên kia có vẻ quá quen với thái độ của cô nên mới bình thản trả lời:
- Quan trọng, giết chết một người.
Cô mới ờ một tiếng rồi tắt máy mà vào trong, khuôn mặt đầy nghiêm trọng mà nhíu mày suy nghĩ:"Không thể mọi người ở đây phát hiện mình là sát thủ được, phải làm gì để che mùi máu sau khi xong việc mới được.". Thiên Thiên mới nhìn sắc mặt của Huyết Tâm có vẻ lạ nên hỏi:
- Cô sao thế?
Huyết Tâm giật mình mà quay qua, mỉm cười mà nói:
- Không có gì đâu. Suy nghĩ lung tung thôi.
Thiên Thiên nhướng mày rồi gác chân lên người của Quân Tử bị cậu ta đẩy ngã xuống sàn nhà, cậu mếu máo mà nói:
- Gác chân có tí mà không cho.
Quân Tử bèn đáp:
- Tôi không phải cái gác chân của anh.
Thiên Thiên xì một tiếng, khuôn mặt nhăn nhó mà đứng dậy lết thân mình ngồi lại ở sofa. Nguyệt Diệp và Hạ Phong ngồi trên ghế với tư thế vô cùng bất bình thường để xem hoạt hình.
Xem hoạt hình xong thì mọi người lên phòng đến nghỉ ngơi mai dọn tiệm bánh, khi không vụ án nào mà cảnh sát nhờ giúp đỡ thì bọn họ làm bánh và mở tiệm cho đỡ nhàm chán.
Đến khuya, khi mọi người đi ngủ hết thì có một người rón rén ra khỏi tiệm đi đâu đó.
Sáng sớm hôm sau, bọn họ đang tiếp đãi khách vui vẻ thì bỗng có điện thoại từ một người bạn yêu dấu mang tên "Lệnh Xuân". Hạ Phong mới lẩm nhẩm tỏng miệng mà nói:
- Nó bảo không bao giờ nhờ đến tụi mình mà ta?
Nguyệt Diệp thở dài đáp lại:
- Ai mà biết nó nghĩ gì.
Thiên Thiên nói:
- Bắt máy đi.
Phương Tuấn mới nhìn qua Thiên Thiên mà nói:
- Không phải mày đi dạy à thằng kia?
Thiên Thiên nói:
- Ngày hôm nay không có tiết dạy, nghe máy đi thằng quỷ.
Phương Tuấn cầm điện thoại mở máy, mở loa ngoài cho ba người kia cùng nghe, bên đầu dây bên kia nói:
- Bạn tôi ơi...nhờ bạn giúp mình được không?
Phương Tuấn hỏi:
- Có chuyện gì cảnh sát nhờ vả tụi tôi thế?
Lệnh Xuân trả lời:
- Mới phát hiện vụ án mới, nhờ bạn giúp đỡ.
Phương Tuấn nhíu mày, rồi tiếp tục hỏi:
- Tóm tắt vụ án tao nghe thử?
Lệnh Xuân mới đáp:
- Vụ án giết người, nạn nhân là tổng giám đốc một hãng thương hiệu lớn, tên là Phú Huynh, chết với tư thế gục xuống bàn làm việc tại gia.
Phương Tuấn nghe xong mà chẹp miệng mà nói:
- Chút nữa tao đến.
Anh cúp máy xong thì nhìn ba người nói:
- Chuẩn bị đồ mà đi.
Rồi anh đi đến gần Huyết Tâm mà bảo:
- Cô có thể một mình trông tiệm một lát được không?
Huyết Tâm đang sắp xếp bánh, nghe vậy mà gật đầu. Bốn người đều ra ngoài trong sự ngạc nhiên của Huyết Tâm mà nói thầm trong miệng:"Bộ họ làm chung gì hả?.". Suy nghĩ một hồi thì có khách tới nên cô lập tức chạy tới hỏi:
- Khách muốn ăn bánh gì ạ?