“Hừ, thành giao.” Anh đồng ý. Con người này cũng thật biết tranh thủ.
Hai người nắm tay nhau đến trước mặt Lục Nam Thành, nhìn cách hai người họ nắm tay nhau Lục Nam Thành thật muốn vồ lên kéo cô ra khỏi Trình Khiêm. Hắn còn chưa được nắm tay cô kia mà.
“Lục tổng sáng ra, anh đến đây là có việc gì quan trọng hay sao?”
“Ngày mai, cô nhất định phải có mặt ở tòa, chúng ta giải quyết cho xong việc còn giang dở.”
“Ừm, không vấn đề. Lục tổng nếu chỉ có vậy thì…”
“Cửa ở phía trước, vẫn đang mở. Đi không tiễn.”Cô nhàn nhạt nói, trên tay còn cầm tách trà nhẹ nhàng thưởng thức, đáng ghét Lục Nam Thành chắc chắn rằng nếu là cô của trước kia thì sẽ phải cầu xin hắn kéo dài thời gian, bởi cô một mực khẳng định mình là người con gái đó như thế… yêu hắn nhiều như vậy thì sẽ không dễ thay lòng, nhưng mọi chuyện không như hắn nghĩ.
“A Khiêm hôm nay anh bận gì không? Cùng về thăm mẹ em sau đó ra sân bay chúng ta cùng về, dù gì thì cũng đang có nhiều việc cần anh vể xử lí mà đúng không?”
“Với lại lâu rồi anh không về thăm mẹ em, bà ấy cũng nhớ anh lắm đấy Khiêm à.” Cô vờ nũng nịu tựa đầu vào vai Trình Khiêm còn đưa mắt quan sát biểu cảm của Lục Nam Thành. Quả nhiên gương mặt hắn đã đen như nhọ nồi.
Nhìn hắn như vậy càng khiến cô thích thú.
“Ừm nghe em cả.” Trình Khiêm giọng đầy cưng chiều đáp lời cô.
“Oa bảo bối của em, cưng anh quá đi.” Cô đưa tay véo má Trình Khiêm, quả nhiên vẫn là anh hiểu cô nhất, hai người cũng phối hợp rất nhịp nhàng nha. Cô quay lại nhìn Lục Nam Thành.
“Ấy Lục tổng, nói xong rồi mà anh vẫn chưa đi sao? Anh ăn gì chưa hay là ở lại ăn cùng chúng tôi đi.” Cô bày ra vẻ mặt hồn nhiên vui vẻ, một biểu cảm của một con người đang hạnh phúc khi ở cạnh người mình yêu.
Chẳng biết ma xui quỷ khiến thế nào mà hắn vẫn cứ ngồi đấy, vẫn chưa muốn rời đi.
Lục Nam Thành nhìn cô và Trình Khiêm mà cảm thấy thật chướng mắt, hạnh phúc ư? Cô không đáng để có, lúc trước còn giả vờ yêu thương hắn không hết bây giờ mở miệng ra là “A Khiêm”, “Cục cưng” … đúng là cũng chỉ có loại người như cô mới thay lòng nhanh như thế.
“Không cần.” Hắn tỏ thái độ khinh bỉ, hắn mà thèm ngồi ăn chung với cái loại hạ đẳng, thích câu dẫn người khác như cô sao. Hừ hắn là ai kia chứ, không nhất thiết phải hạ thấp bản thân mình như vậy, dù có là 10 kẻ như Trình Khiêm ở đây thì hắn cũng sẽ chẳng nể mặt anh nữa. Đã tỏ rõ thái độ ghét bỏ như thế hắn cũng chẳng cần tình anh em này làm gì.
Sau khi ra ngoài, hắn còn quay lại cầm lấy tay nắm cửa kéo một cái thật mạnh. [Rầm]
Cánh cửa đóng bị lại một cách thô bạo khiến cô giật mình.
“Ai khiến hắn đóng cửa đâu, vô duyên đóng mà như muốn phá nhà người ta ấy.”
“Hừ. Dám lấy anh làm bia đỡ đạn để chọc tức Nam Thành em giỏi lắm Chỉ Nhu gan càng ngày càng lớn rồi ha.” Trình Khiêm nhéo tai Chỉ Nhu khiến cô hoảng hốt kêu lên.
“Aaaa, anh hai à thả em ra đi mà, em không dám nữa.”
“Anh trai? Gọi là A Khiêm hoặc là “Chồng” thì anh tha cho.” Anh cúi gần xuống gần cô, giọng nói khàn khàn đầy ma mị.
“Aaaa, A Khiêm thả em ra đi mà… không dám nữa.” Đau, thật sự rất đau nha, anh không thể nhẹ nhàng một chút hay sao, cô thật sự không hiểu nổi con người này.
“Ừm, ngoan đến ngồi ăn sáng đi. Anh về nhà chuẩn bị một chút rồi đi với em. Lát anh đến đón.”
“Đi đâu?” Cô ngây ngô hỏi lại.
Anh cứng họng, cô là đang giả ngốc sao? Anh gằn giọng: “Lâm Chỉ Nhu, em muốn ăn đòn?”
“A~ anh đừng tức giận, tôi ăn và chuẩn bị liền.”
Cô ngốc này, có phải sống với Lục Nam Thành lâu quá nên bị chạm rồi không? Trình Khiêm thở dài bất lực sau đó dặn dò cô một vài thứ rồi rời đi.
Cô ăn uống xong thì rửa dọn chuẩn bị mọi thứ xong xuôi rồi nhưng Trình Khiêm vẫn chưa đến, cô bèn cầm một cuốn sách dạy cắm hoa và chăm sóc cây vườn ra đọc. Sở thích của cô là mở một tiệm bán hoa nhỏ, sống một cuộc sống bình thường không chen chân vào cuộc sống thượng lưu, nhưng dòng đời đưa đẩy, sở thích không thực hiện được, thứ không muốn chạm vào lại bị rơi vào quá sâu.
[Kinh coong…]
Lại có khách, sao hôm nay nhà cô nhiều khách thế chứ. Cô thở dài chán ghét đi ra mở cửa.
Phía bên ngoài là một cô gái kiêu sa diễm lệ, thân thể cuốn hút, cô ả mang một chiếc váy cúp ng,ực, bó sát thân làm lộ ra những đường cong quyến rũ, Chỉ Nhu hít sâu một hơi rồi hỏi.
“Xin hỏi…cô là?”
Ả ta từ từ kéo mắt kính xuống nheo mắt nhìn cô theo phong cách sang chảnh nhất, Chỉ Nhu thật sự ghét những người có điệu bộ như vậy. Ả ta từ từ lên tiếng: “Nghe nói một tháng vừa rồi Trình Khiêm luôn ở cạnh cô.”
“Hả? Không… anh ấy ở công ty là nhiều, chứ công việc chất đống như thế làm gì có thời gian ở cạnh tôi.” Cô lắc đầu phủ nhận. Quả thật một tháng vừa rồi Trình Khiêm mỗi ngày đều có xuất hiện trước mặt cô, nhưng nói về mức độ thì không nhiều, chỉ có hôm qua là hơi quá.