Tiêm Bạch Thâm Uyên

Chương 21




Allen biết gã không nói đùa, hắn giành được chút lợi ích nho nhỏ, còn Andrew không thể lùi bước hơn nữa.

“Quả thực rành mạch dễ hiểu, được thôi.” Allen buông tay khỏi nút nói của bộ đàm, giơ tay lùi về sau, lùi đến bên tường.

____

Oscar dùng tay xoa thái dương, hắn cảm giác đầu đau buốt, ngay cả tiếng gõ cửa liên hồi cũng không nghe thấy.

Khi Ashley rón rén đặt cà phê trước mặt hắn, Oscar mới phát giác cô đã vào.

“À, cảm ơn, đúng lúc anh đang cần một cốc cà phê.”

“Em thấy là anh cần phải nghỉ ngơi.”

“Anh rất muốn, nhưng anh không thể.”

“Tại sao không?”

Ashley nhìn gương mặt hốc hác của hắn khuyên nhủ: “Con người cần phải nghỉ ngơi, anh không thể cứ như vậy, cai rượu rất tốt, nhưng anh không thể xem cà phê như chất kích thích được, Oscar, anh gần như cả tuần nay đã không ngủ rồi, hầu như cũng không tan ca, hôm sau em đến đều thấy anh gục trên bàn.”

“Ashley, em có thể ra ngoài được không? Anh muốn xem tư liệu này lần nữa, biết đâu có thể phát hiện được manh mối có lợi nào đó.”

“Anh đã xem nhiều lần lắm rồi, em không nghĩ anh còn có thể nhìn ra được gì từ trong đó.”

“Anh đang làm việc, Ashley.”

Hắn vừa nói vừa lật hồ sơ trong tay, khuỷu tay đụng đổ chiếc cốc trên bàn, cà phê đen nồng đậm nháy mắt tràn lan khắp bàn, thấm ướt hơn phân nửa hồ sơ.

“Chết tiệt…”

Oscar luống cuống cứu vớt đống tài liệu bị dính nước, rồi đột nhiên lại ném toàn bộ chúng xuống bàn.

“Mẹ nó chết tiệt!!”

Chộp lấy chiếc cốc ném mạnh đến bên cửa, âm thanh đập vỡ cùng cà phê còn sót lại bắn tung tóe, để lại vệt ố đỏ sậm trên tường.

Ashley nhìn hắn chán nản ngã ngồi lại ghế, dùng hai tay ôm mặt, Oscar không thể nghi ngờ là một cảnh quan tinh nhuệ từng trải, hắn so với Mike càng giàu kinh nghiệm hơn, sức phán đoán càng tỉnh táo hơn.

Nhưng hiện tại con người tiều tụy khó tin trước mặt này không phải là người Ashley từng biết.

Cô im lặng nhìn hắn, qua một hồi, Oscar mới buông tay ra, hít sâu một hơi nói: “Xin lỗi, Ashley, anh mệt quá, cái cốc cứ để đó, lát anh sẽ tự dọn.”

“Oscar, anh thực sự cần nghỉ ngơi.”

Cô vòng qua bàn đến trước mặt Oscar, ánh mắt cả hai tiếp xúc lẫn nhau, Ashley dùng tay ôm mặt hắn, vừa chạm liền cảm giác được đống râu lởm chởm mới nhú lên.

“Mike sẽ không sao.”

“Đừng nói những lời này với anh, Ashley, em sẽ khiến anh thấy khó chịu.”

“Tỉnh táo chút đi, Oscar, anh ấy sẽ không sao, anh làm nhiều việc như vậy, rất nhanh sẽ có người phát hiện hành tung của hai gã hung phạm kia, nếu muốn đích thân bắt bọn chúng, vậy đừng để bản thân ngã quỵ.”

Oscar nhìn cô, trên gương mặt tiều tụy để lộ biểu cảm tổn thương khó lòng xóa mờ, Ashley cảm thấy hắn hệt như một đứa trẻ bất lực, chầm chầm kéo đầu hắn tựa lên người mình.

“Dạy anh phải làm sao, Ashley.”

“Được rồi…” Ashley ôm hắn, để hắn dựa vào trong lòng mình.

“… Anh bây giờ lập tức về nhà ngủ một giấc…” Nói được nửa chợt ngừng lại, Oscar đã say ngủ trong lòng cô.

“Xem ra em phải tìm người đến giúp đưa anh về rồi.” Cô nàng tóc vàng bất đắc dĩ mỉm cười, bấm gọi điện thoại trên bàn: “Eric, có thể vào đây chút không? Em cần một chuyển phát nhanh.”

Điều tra của cảnh sát vẫn không chút tiến triển, Andrew Keith giống như bốc hơi khỏi thế giới này, cũng không ai có thể tìm được tung tích của gã. Oscar đôi khi sẽ nghĩ, khả năng thật sự chỉ có đợi sau khi phát hiện thi thể của Mike mới có được manh mối mới, điều này khiến hắn cảm thấy vô cùng khó chịu.

Mặt khác, trên tường trong nhà ở đường 38 của Andrew Keith phát hiện ba vết đạn chứng tỏ có người thứ ba tại hiện trường.

Viên đạn được bắn từ súng lục tự động đã qua cải tạo, cho thấy người nổ súng là người am hiểu về súng ống, Andrew hiển nhiên bị loại trừ, gã mặc dù từng tham gia chiến tranh, nhưng hứng thú sở thích của gã cũng không nằm trên phương diện này.

Vậy người nổ súng là ai?

Là đồng bọn của Andrew?

Gã phát hiện ý đồ của Mike, cho nên muốn giết anh ta?

Nhưng hiện trường không có vết máu, tuy từng đánh nhau kịch liệt, thế nhưng lại không có người bị thương?

Oscar từ lâu đã xem phần báo cáo này vô số lần, hắn nghĩ không thông chính là, nếu như lúc đó có người thứ ba nổ súng, tại sao Mike không giơ súng tự vệ? Anh ta không có thời gian rút súng? Tại sao lại không có thời gian?

Bất luận có được chứng cứ hay không, Oscar tin tưởng Mike đủ năng lực để khống chế Andrew, nhưng hắn muốn biết sau khi bắt đầu nổ súng đã xảy ra chuyện gì?

Từ dấu chân thu thập tại hiện trường cho thấy, bên thứ ba nổ súng khi đánh nhau cùng Mike, Andrew cũng không nhúng tay vào, nếu như đó là đồng bọn của gã, Andrew tại sao không giúp gã kia?

Oscar vắt óc lấy tay chống cằm, hắn nhìn đầu đạn nằm trên bàn, vô số vấn đề đợi giải đáp bủa vây quanh hắn, khiến hắn cảm thấy đau đầu vô cùng.

“Chẳng lẽ người kia muốn đối phó không phải Mike?”

Hắn bỗng nhiên giật mình bởi chính suy nghĩ của mình.

“Đó là một người đột nhập ngoài ý muốn? Người hắn muốn giết là Andrew Keith?”

Oscar nhảy dựng đứng dậy: “Ashley!”

Hắn gọi: “Giúp anh mang tất cả tài liệu về Andrew Keith vào đây.”

“Sẵn sàng.” Ashley đáp: “Chỉ cần anh không thức đêm, muốn em lấy thư của siêu nhân cho anh xem cũng không thành vấn đề.”

Oscar không để ý câu nói đùa của cô, hắn đang cố gắng kéo bản thân ra khỏi vòng xoáy mơ hồ lẫn lộn.

“Ta sẽ bắt được ngươi, Andrew Keith, ngươi tốt nhất nên chừa lại đường lui cho chính mình đi.”

Khi Allen tỉnh lại, thời gian ước chừng là nửa đêm.

Mọi thứ trước mắt thoạt nhìn đều không chân thật, phảng phất chao đảo như lần đầu tỉnh dậy lúc trước. Dấu vết roi da lằn sâu trên da thịt, không khí lạnh buốt buổi đêm cùng tình cảnh hung hiểm càng gia tăng cảm giác đau đớn rõ rệt này.

Hắn xoay đầu, trông thấy Mike cuộn người nằm trong góc, toàn thân mềm rủ thỉnh thoáng co giật, pin trong dương cụ chạy bằng điện có lẽ đã gần hết, nhưng vẫn chưa ngừng lại công việc, hạ thể y hoàn toàn tê dại, ngoại trừ đau đớn kịch liệt cũng không cảm nhận được bất kỳ cao trào mang đến khoái cảm nào.

Allen nhìn vết máu bên khóe miệng rách toát của Mike, sâu sắc cảm nhận đau đớn y nhẫn nhịn chịu đựng lớn cỡ nào, cùng với tôn nghiêm quan trọng nhất với một nam nhân mà nói. Bọn chúng không những chà đạp thân thể y, chà đạp nhân cách và nghề nghiệp y, kể cả tinh thần toàn bộ đều bị nghiền nát.

Allen biết y không mong muốn mình trông thấy bộ dáng khuất nhục này, vậy nên dù trong trạng thái chịu đựng giày vò tột cùng vẫn dựa vào nghị lực kiên cường nhích người vào trong góc khuất ánh sáng, Allen thức thời dời ánh mắt đi.

Hắn để tầm nhìn mình dừng lại trên vệt máu lờ mờ không rõ kia trên mặt đất.

Nếu không thể trong thời gian ngắn nghĩ cách thoát thân, vậy thì ngày hôm nay thi ngược kia vẫn sẽ không ngừng bắt đầu, trừ phi bọn chúng chết, bằng không vĩnh viễn sẽ không dừng lại.

Allen ngẩng đầu, nhìn thấy bốn phương tám hướng chớp động đều là mấy thứ giám sát nhỏ bé, mỗi một thứ đều chuẩn xác nắm bắt mọi hành động của hắn, Allen biết Andrew nhất định đang quan sát, tên biến thái này mặc dù công năng cản trở sắp hỏng đến nơi rồi, nhưng tinh lực lại thật sự rất dư thừa.

Hắn lẳng lặng đếm số lượng mấy thứ giám sát này, hơn nữa ghi nhớ vị trí từng thứ một.

Khi hắn đang chăm chú, trong tầng hầm vắng lặng chợt truyền ra tiếng bụng réo “ọc ọc”.

Allen cười khổ, nếu vẫn không thể trốn thoát, cho dù không bị ngược đãi đến chết cũng sẽ bị đói chết. Hắn ngẩng đầu lên lần nữa phân rõ mấy thứ giám sát kia có cái nào bởi vì nguyên nhân ánh sáng mà mất tác dụng không, đột nhiên, bộ đàm bên cửa vang lên. Đêm vắng tĩnh lặng không người lần nữa vang lên âm thanh Andrew Keith cái gã đáng ghét kia.

“Ngươi tỉnh rồi, sát thủ tiên sinh, roi của ta không làm ngươi hôn mê quá lâu thật có chút đáng tiếc, thế nhưng ta đã không thể đợi lâu hơn nữa, bây giờ là mười hai giờ đêm, ngươi hẳn vì ta biểu diễn một tiết mục đêm khuya.”

Allen biết đó là đàm thoại một chiều, Andrew không nghe được tiếng của hắn, cho nên hắn im lặng không đáp, chỉ nghe giọng nói của đối phương.

“Bây giờ nghe rõ đây, ta đã sắp xếp một màn trình diễn vô cùng ngoạn mục cho ngươi, trên bức tường ở đỉnh đầu ngươi có móc một chiếc chìa khóa, đúng vậy, không cần nghi ngờ, chính là chìa khóa còng tay ngươi.”

Allen ngẩng đầu liếc nhìn, quả thực có một chiếc chìa khóa màu bạc treo trên đỉnh đầu hắn, nhưng muốn lấy nó vẫn cần tốn chút công sức.

“Bây giờ ngươi dùng chìa khóa kia mở khóa tay mình, bất quá đừng manh động, ta biết ngươi là động vật hoang dã nguy hiểm, cho nên đặc biệt làm tốt biện pháp an toàn rồi.”

Andrew vô cùng đắc ý nói: “Ngươi có hiểu cấu trúc tầng hầm này không? Tầng hầm này cũng không phải độc lập, phần lớn kết cấu của căn nhà nhỏ này đều nằm dưới lòng đất, bao gồm cả phòng giặt ủi, phòng chứa đồ và phòng dụng cụ, cách ba mặt bức tường ta đều sắp đặt thuốc nổ dẻo, bên trong có lượng lớn thành phần TNT, đừng hỏi ta từ đâu có được nó, chỉ cần ngươi có chút hành động ta không muốn thấy, ta lập tức cho nổ nó, đương nhiên, vách tường sẽ ngăn cản phần nào sức nổ cho các ngươi, nhưng tường chịu lực từ ba phía toàn bộ đều đổ sập xuống, ngươi cùng cảnh quan kia cũng sẽ bị đè chết, thử nghĩ coi sát thủ cùng cảnh quan trần truồng cùng chết bên nhau sẽ là tình cảnh ra sao, ha ha ha, rất thú vị đúng không? Được rồi, bây giờ nghe lời ta, mở còng tay ngươi trước, sau đó…”

Ngữ điệu Andrew thoáng dừng, nhưng nhanh chóng tiếp tục nói: “Đi làm tình cùng Louis của chúng ta, mau lên, ta muốn xem.”

Allen hơi giật mình, hắn nghe rõ từng lời Andrew nói, nhưng hắn cũng không để lộ sắc thái khác thường nào, cũng không biểu hiện tâm tình dữ dội, điều này khiến Andrew cảm thấy có điểm thất vọng.

Gã nhìn tay trái Allen ra sức nhướn lên trên, đầu ngón tay mới vừa vặn chạm vào chìa khóa treo lủng lẳng kia, cố nhướn thêm chút nữa còng tay đã để lại vết thâm ở quanh vùng cổ tay.

Allen không ngừng cố gắng tiếp cận chìa khóa, rốt cuộc đạt được thành công.

Sau khi tháo còng tay, Allen cởi bỏ đống dây thừng trên người mình, hắn cảm giác ngón tay không ngừng run rẩy, bởi vì máu không lưu thông dẫn đến tạm thời tê cứng.

“Rất tốt, ngươi làm đẹp lắm, Allen.” Andrew bắt đầu không biết xấu hổ gọi thẳng tên hắn: “Bây giờ cởi trói cho Louis, hắn rất đáng thương, ngươi phải dùng cơ thể của mình an ủi hắn thật tốt.”

Andrew nhìn màn hình, gã thấy Allen đứng dựa trên tường một hồi, chợt bước đến bên cửa.

“Đứng im, ngươi muốn làm gì? Ta cho ngươi biết nếu ngươi dám làm loạn ta sẽ cho nổ thuốc nổ, ngươi biết ta không ngại giết thêm hai người đâu…”

Lời của gã bỗng chốc ngắt quãng, bởi vì tay Allen nhấn vào nút nói của bộ đàm, khiến tiếng của gã không cách nào truyền qua được.

Andrew buông nút nói bên mình, gã trông thấy Allen thông qua thiết bị giám sát nhìn về phía gã.

“Ta biết ngươi nhất định sẽ không chút do dự bấm nút phát nổ, nhưng mà làm diễn viên ta cũng nên làm hết mình chứ.”

Giọng nói của Allen lẳng lặng thông qua bộ đàm truyền tới bên kia, hắn nói: “Ta có thể thỏa mãn yêu cầu nực cười kinh tởm của ngươi, cống hiến chút đỉnh cho dương v*t cương lên đáng thương kia, Andrew Keith tiên sinh, nhưng ngươi phải thỏa mãn yêu cầu của ta trước đã, bằng không ta không thể đảm bảo ngươi xem tận hứng được.”

Andrew lộ vẻ bất ngờ, thanh âm của gã rất rõ ràng mang theo sự sung sướng thêm phần hứng thú: “Ồ? Ta rất muốn nghe ngươi sẽ yêu cầu ta cái gì.”

“Thứ nhất, trước khi vận động mạnh ta muốn ăn gì đó, dục vọng sản sinh từ thể lực dồi dào, ta nghĩ ngươi có thể hiểu được điểm này, thứ hai, cần thuốc hạ sốt và thuốc cầm máu, ta không thích làm tình với xác chết, dù hắn là nam hay nữ, còn thứ ba…”

“Yêu cầu của ngươi thật nhiều.” Andrew ngắt lời hắn: “Không có thứ ba, ta thỏa mãn hai yêu cầu trước của ngươi.”

Allen hơi nghĩ ngợi: “Đồng ý bữa ăn thế nào?”

“Ngươi muốn gì?”

“Big Mac hamburger McDonalds, phải nhiều salad, cà phê đá STARBUCKS, phải cốc lớn, mỗi thứ đều hai phần, còn nữa, canh lần trước ngươi nấu dường như cũng được, ta rất muốn nếm thử, tạm thời vậy đi.”

Andrew chòng chọc nhìn màn hình, gã rất muốn đạp cửa xông vào đánh hắn một trận, nhưng cuối cũng lại cố nhịn xuống, trong bộ đàm phát ra tiếng cười gằn: “Ngươi thực sự là một kẻ thú vị, rất vui ngươi thích canh của ta, hơn nữa ta đảm bảo hamburger giao đến tay ngươi vẫn còn nóng hổi, thế nhưng, để biểu thị thành ý của ngươi, ngươi phải chăng có chút hành động?”

Allen đợi gã nói tiếp.

Andrew mỉm cười, âm thanh trở nên lạnh lẽo: “Tự an ủi cho ta xem, ngay bây giờ.”

Allen trừng thiết bị giám sát kia, giọng nói của Andrew lần nữa truyền tới: “Nghe thấy không? Đừng bảo ta ngươi ngay cả tự an ủi cũng không biết, ngươi trước nay chưa từng làm vậy sao?”

“Đúng thế, có hàng tá phụ nữ đợi lên giường cùng ta, cớ sao còn phải tự an ủi?”

“Xem ra ngươi rất đắc ý với việc này? Thế nhưng, ta yêu cầu ngươi làm vậy, nghe hiểu không, ở đây ta là chúa tể, còn ngươi là nô lệ bị bắt nhốt, ngươi cần thức ăn và nước uống thì phải nghe theo lời ta, bằng không các ngươi cứ như vậy mà bắt đầu, ngươi cho dù đói cũng phải biểu diễn cho ta xem, làm tình cùng nam nhân sắp chết kia, không nghe lời thì nổ tan xác các ngươi, đơn giản dễ hiểu, rõ chưa?”

Allen biết gã không nói đùa, hắn giành được chút lợi ích nho nhỏ, còn Andrew không thể lùi bước hơn nữa.

“Quả thực rành mạch dễ hiểu, được thôi.” Allen buông tay khỏi nút nói của bộ đàm, giơ tay lùi về sau, lùi đến bên tường.

“Hy vọng ngươi xem rồi sẽ thỏa mãn, xác chết tiên sinh.”

Hắn ngồi xuống đất mở hai chân, tay phải nắm phân thân mềm nhũn của mình.

Thủ pháp bộ lộng của Allen quả thực rất trục trặc, nhưng thân thể hắn cũng dần dần có phản ứng.

Nửa người dưới dần cương cứng, hô hấp bắt đầu có điểm rối loạn, gương mặt tuấn tú hơi phiếm hồng, con mắt thuần lam cũng dần không rõ tiêu cự.

Andrew có thể nói, sức hấp dẫn của Mike đến từ sự ngoan cố của y, con người đối với sự chống cự đều sẽ nảy sinh ý niệm đàn áp, còn Allen không giống vậy, hắn khuyết thiếu đạo đức, cho nên càng thêm chủ động, đương nhiên cũng không đại biểu hắn sẽ chủ động hiến thân, mà là một trạng thái rất khó chịu đến đả kích tinh thần.

Thông thường người sẽ không chịu đả kích tinh thần chỉ có hai loại người, hoặc là có ý chí hơn người, hoặc là lòng đã chết.

Andrew không thấy Allen có bất cứ khuynh hướng nào thuộc loại người sau, chỉ đành cho rằng cá tính giết người của hắn có thể khiến hắn chấp nhận mọi đau khổ, chỉ cần sau cùng đem toàn bộ đau khổ kia trút hết lên đầu người hắn giết, mọi thứ sẽ giống như chưa từng xảy ra.

Có lẽ, có thể là như vậy.

Andrew nhìn phân thân khỏe mạnh mê hoặc kia, tay gã bất giác nắm phần dưới, sau đó lập tức thông qua bộ đàm quát: “Cao trào, để ta thấy cao trào.”

Âm thanh gã khuếch tán trong không gian tầng hầm chật hẹp, thanh âm rên rỉ thoát ra trong hô hấp Allen, đẩy mình rơi vào trong vòng xoáy của dục vọng.