Mọi chuyện đang diễn ra rất tốt đẹp, Hạ Tố Vy đang nói chuyện với Quý Mễ Thất để tìm ra bộ lễ phục vừa ý. Nhưng có tên nào đó lại không chịu ở yên cứ nhất định tìm phiền toái. Trạch Phỉ thực sự không bỏ được thói trăng hoa thích trêu ghẹo ong bướm, vừa nãy còn dám đi lấy một bộ lễ phục cắt xẻ rất táo bạo đưa cho Hạ Tố Vy nói có thể thử bộ này, nhưng Quý Mễ Thất vừa nhìn thấy thì sợ tá hỏa, còn Phong Diệm Minh không kìm được tức giận thì liền xách cổ áo anh ta lên. Hạ Tố Vy vốn đã không ưa gì mấy tên hoa hoa công tử này cộng thêm anh ta lại có quan hệ với Trạch Thiệu Khánh thì càng khó chịu. Khi anh ta vừa đưa lễ phục kia thì đã nhăn mày, may mắn là Phong Diệm Minh nhanh tay hơn cô xử lý nếu không cô sẽ không nhịn thêm lần nữa.
Sau khi tìm được bộ lễ phục hợp dáng, Hạ Tố Vy nói Quý Mễ Thất tiếp tục mặc và tưởng tượng bộ lễ phục mà cô dâu mong muốn, Lauren đứng bên cố gắng ghi chép đầy đủ nhất để khi Hạ Tố Vy bắt đầu thiết kế sẽ không quên bất kỳ chi tiết nào.
Trạch Phỉ ngồi trên ghế sofa buồn chán, Tề Bạch thì chỉ ngồi cầm tạp chí đọc giết thời gian, Phong Diệm Minh thì đang ở bên vợ yêu của mình để giúp thiết kế áo cưới, 2 người bạn của Quý Mễ Thất thì đang xem thêm mấy bộ lễ phục. Mọi thứ khiến anh ta quá nhàm chán ngồi ngửa đầu ra sau liền than thở.
- Hờ…chán quá đi, chán quá đi…Biết vậy khỏi đi còn tốt hơn.
- Không biết ai đó ban đầu rất sốt sắng cơ mà, bây giờ lại than chán rồi. _ Tề Bạch không quay sang nhìn vẫn tập trung đọc tạp chí mà nói.
- Ai mà biết được nhàm chán như vậy chứ. Cứ tưởng đến thì có thể trò chuyện được với mấy em gái trong tiệm. Ai ngờ trong tiệm lại chẳng có em nào. Nhưng mà thiết kế Hạ không phải là nhìn rất đẹp sao?
Trạch Phỉ mặt nặng mày nhẹ nói, nhưng khi nhắc đến Hạ Tố Vy thì cười bay bướm nhìn cô. Tề Bạch cũng ngước nhìn cô khi nghe nhắc đến. Thực sự anh không hề đọc tạp chí, từ đầu chỉ làm màu như anh không quan tâm, nhưng thực ra anh đang cố nhớ lại anh đã gặp cô ở đâu nhưng lại không thể nhớ ra.
Trạch Phỉ không chịu nổi nữa định đứng lên đến trêu ghẹo Hạ Tố Vy lần nữa nhưng không biết Mạc Dung Giai và Diêu Phương Hoa ngồi ghế sofa khi nào ngay khi thấy Trạch Phỉ định trêu vào Hạ Tố Vy lần nữa thì ngay lập tức kéo ngồi lại mà nói.
- Anh ngồi im đây cho tụi em đừng chọc vào cô ấy nữa. Nếu không thì đám cưới của Tiểu Thất Thất sẽ không có lễ phục mất. _ Diêu Phương Hoa nói.
- Anh chỉ nói chuyện với thiết kế Hạ thôi mà. Làm gì liên quan tới lễ cưới của Diệm Minh chứ? _ Trạch Phỉ không hiểu.
- Lúc nãy, Thất Thất có nói rồi, cô ấy rất khó tính một khi đã không nhận thì có kề dao vào cổ cô ấy đe dọa thì cô cũng nhất quyết không nhận. Nghe đồn có vài cặp đôi vì không được cô ấy thiết kế mà phải hủy hôn. Cho nên xin anh tạm thời nhịn một chút chờ cho kết thúc rồi anh muốn ra ngoài chơi bao nhiêu cũng được. Được không? Làm ơn. _ Mạc Dung Giai vừa nói vừa chắp hai tay.
Trạch Phỉ vừa nghe đến hủy hôn thì cũng hơi hoảng sợ nuốt nước bọt. Nếu thực sự bị hủy hôn thì anh ta chắc bị Phong Diệm Minh giết chết mất.
- Được rồi. Anh sẽ không làm gì chọc đến thiết kế Hạ nữa.
Nghe thấy vậy, Diêu Phương Hoa và Mạc Dung Giai mới thở phào nhẹ nhõm, may mà vẫn giữ được hôn lễ cho bạn mình.
Hạ Tố Vy, Quý Mễ Thất và Phong Diệm Minh bàn xong chi tiết, Quý Mễ Thất thay ra mặc lại bộ đồ thường mình mặc tới. Tất cả ngồi vào một bàn Hạ Tố Vy ngồi một mình đối diện với đôi tân nhân, sau khi nhận được toàn bộ chi tiết do Lauren ghi chép lại đưa cho Hạ Tố Vy, cô bắt đầu thoăn thoắt bàn tay bắt đầu phác thảo. Vẽ xong thì đưa cho Quý Mễ Thất xem.
- Đây là bản mẫu theo như yêu cầu của cô dâu. Cô xem liệu có ưng ý không?
Nhìn thấy bức nhìn chỉ vài nét đơn giản nhưng lại đúng với những gì Quý Mễ Thất mong muốn nên đương nhiên rất hài lòng cười mà gật đầu lia lịa. Nhìn thấy biểu hiện ưng ý của cô dâu, Hạ Tố Vy cười nhẹ nói tiếp.
- Đây chỉ mới là bản phác thảo thô mà thôi chưa được đầy đủ chi tiết. Tôi sẽ cố hoàn thành sớm nhất có thể gửi cho cô xem trước. Đến lúc đó nếu cô hài lòng chúng tôi sẽ bắt tay vào may áo.
- Cô là nhà thiết kế mà cần gì phải bày vẽ như vậy. Cứ may xong rồi đưa cho Tiểu Thất mặc hôm lễ cưới là được rồi.
Hạ Tố Vy đang cúi đầu vẽ thêm vài bản thì nghe thấy Trạch Phỉ đang chán nản nói mà không suy nghĩ. Nghe xong cô thở dài, ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào Trạch Phỉ nhẹ nhàng nói.
- Dịp đặc biệt thì nên có trang phục đặc biệt. Ngày cưới chính là dịp đặc biệt nhất của đôi tân nhân, nếu trang phục họ mặc không thể vừa ý họ thì ngày cưới sẽ không trở nên đặc biệt đối với họ. Cũng như chẳng cần những nhà thiết kế như tôi.
Nói với Trạch Phỉ xog thì quay sang nhìn Phong Diệm Minh và Quý Mễ Thất nói.
- Có lẽ thiết kế của tôi chưa làm bạn của 2 người hài lòng. Vậy nên xin lỗi tôi không thể tiếp tục thiết kế cho 2 người. 2 người tìm nhà thiết kế khác vậy.
Nói xong thì gập tập phác thảo lại rồi đứng lên bước đi. Lúc này Phong Diệm Minh với Quý Mễ Thất mới giật mình đứng lên nhìn theo bóng của Hạ Tố Vy. Nhưng chưa kịp nói gì thì cô đã đi khuất. Tất cả đều ngỡ ngàng nhất là Trạch Phỉ, anh ta không ngờ câu nói vô ý của mình đã khiến cho Hạ Tố Vy không vui mà hủy đơn không nhận nữa. Quý Mễ Thất thấy vậy nước mắt lưng tròng muốn rơi lệ, Mạc Dung Giai và Diêu Phương Hoa liền đến bên an ủi, Phong Diệm Minh thấy vậy thì hớt ha hớt hả chạy đuổi theo.
Hạ Tố Vy đang trên đường đi thì đột nhiên nghe thấy ai đó đang lớn tiếng.
- Tôi nói rồi tôi muốn bộ lễ phục đó. Các người không hiểu tiếng người sao?
- Xin lỗi quý khách nhưng bộ lễ phục đó nhà thiết kế đã yêu cầu chỉ cho người mẫu mặc một lần để trình diễn và trưng bày mà thôi. Không được phép bán ra ngoài.
- Chẳng phải là muốn tiền thôi sao? Ra cái giá đi. Bao nhiều tiền thì các người chịu bán?
Người đang lớn tiếng quát mắng chính là Hạ Lịch Uyên. 2 tháng sau chính là ngày kỉ niệm kết hôn của cô ta nên cô ta đến đây để chọn lễ phục. Vừa đi vào thì đã ưng ý bộ lễ phục trưng bày trong tủ kính. Nhưng đến khi yêu cầu muốn thử thì lại bị từ chối nên đâm ra bực bội mà quát mắng.
Bộ lễ phục mà cô ta đang nhắc đến chính là thiết kế của Hạ Tố Vy có tên là Dream. Nhờ bộ lễ phục này mà Hạ Tố Vy mới thành danh trong giới thiết kế áo cưới. Sau khi trình diễn có người bỏ ra giá cao muốn mua lại bộ lễ phục thì lại bị cô thẳng thừng từ chối. Cô nói bộ lễ phục đó có một câu chuyện đằng sau và nó rất quan trọng đối với cô nên cho dù có bỏ ra cả gia tài đồ sộ thì cô cũng sẽ không bán.
Hạ Lịch Uyên vẫn đang quát một hai nhất quyết muốn bộ lễ phục.
- Tôi nói lại lần cuối tôi muốn nó. Nếu không các người đừng hòng tôi để yên.
- Bộ lễ phục đó cửa hàng đã quy định không bán thì chính là không bán. Cô định cứ như vậy mà gây rối sao?
Hạ Tố Vy lên tiếng khiến Hạ Lịch Uyên quay người nhìn lại thì thấy cô đang đứng ở ngay cửa. Trong phòng thử đồ chỉ có mỗi Hạ Lịch Uyên và nhân viên tư vấn mà thôi chẳng có ai khác, hèn gì làm cô hơi ngạc nhiên khi cô ta thoải mái quát lớn như vậy mà không cần đóng kịch.
Hạ Lịch Uyên nhìn cô rồi cười khẩy một cái.
- Chị là nhân viên ở đây à? Không phải hôm trước vẫn còn hùng hùng hổ hổ sao? Em còn tưởng là chị vớ được ông già nào bao nuôi chứ. Ai dè chỉ là nhân viên quèn thôi sao? Mà thôi có chị cũng tốt. Chị à, sắp đến ngày kỉ niệm kết hôn của em với anh Khánh rồi nhưng em chỉ thích bộ lễ phục ở trong tủ kính kia kìa. Nhưng mà không biết nahf thiết kế đó nghĩ gì nữa lại nhất quyết không bán. Hay chị nói với người đó, bảo họ bán lại cho em được không?
Một câu chị à, hai câu chị ơi của cô ta khiến Hạ Tố Vy rợn hết cả người. Nhưng nếu nghe lại câu nói của cô ta thì sẽ hiểu, cô ta đang khoe mẽ trước mặt Hạ Tỗ Vy. Nhưng đáng tiếc cô không hề tức giận trước sự công kịch của cô ta nữa.
- Nhà thiết kế mà cô nói chính là tôi. Tôi chính là người ra quy định không được bán nó.
- Cái gì? Chị là nhà thiết kế ở đây? Hơn nữa chị còn là người thiết kế bộ lễ phục đó sao? Chị là Athena? Không thể nào. _ Hạ Lịch Uyên ngạc nhiên.
- Tạo sao lại không thể? Hơn nữa cho cô biết một chuyện luôn, tôi còn là chủ ở đây. Nếu vậy thì cô nghĩ tôi có nên bán lễ phục ở đây cho cô không nhỉ?
Hạ Lịch Uyên trợn tròn mắt ngạc nhiên. Phải biết rằng cửa hàng áo cưới này nổi tiếng nhất nhì thế giới, thu nhập bình quân hàng năm phải tính đến tiền tỷ, đó là chưa tính đến các thiết kế riêng. Nếu như Hạ Tố Vy là chủ của cửa hàng, vậy thì tài sản của cô có phải là còn nhiều hơn cả Hạ gia không.
Phong Diệm Minh đuổi theo sau tưởng rằng không đuổi kịp nhưng may là cô chưa đi xa nhưng thấy tình hình trong phòng không ổn nên không không dám bước vào. Vì sợ chờ lâu nên cả đám còn đang ở trong phòng lúc nãy liền ùn ùn kéo ra thấy Phong Diệm Minh đang đứng thì cũng kéo đến xem nhưng không đi vào. Thấy Hạ Lịch Uyên thì Diêu Phương Hoa ngạc nhiên.
- Hạ Lịch Uyên? Sao cô ta lại ở đây?
- Em biết cô ta sao? _ Phong Diệm Minh hỏi.