Quay lại thời gian khoảng buổi tối, Hạ Tố Vy mất cả một buổi chiều ngồi trong thư phòng chỉ để nhớ và vẽ lại gương mặt của người đàn ông đã gặp lúc đưa con đi tái khám. Hoàn thành bản vẽ cô nhìn lại một lần, không chắc cô có thể nhớ rõ từng chi tiết, nhưng vẫn có thể hình dung ra được gương mặt hoàn chỉnh nên chắc sẽ gợi nhớ lại được điều gì đó.
‘Tinh’. Điện thoại báo tin nhắn, Hạ Tố Vy để bản vẽ xuống rồi cầm điện thoại lên. Thấy là tin nhắn của Vân Tưởng Tuyết thì mở ra đọc. Nội dung tin nhắn
Vân Tưởng Tuyết: “Tối nay tớ sẽ sẽ về muộn, có một số văn kiện tớ cần giải quyết ở văn phòng. Không cần chờ tớ.”
Hạ Tố Vy: “Được, đừng làm việc quá sức. Tranh thủ nghỉ ngơi.”
Hạ Tố Vy hồi đáp lại tin nhắn mà không hề nghi ngờ rằng Vân Tưởng Tuyết sẽ đi quán bar. Tuy rằng Vân Tưởng Tuyết là cố vấn pháp luật cho cửa hàng của cô nhưng cũng đâu phải lúc nào cũng liên quan đến pháp luật nên Vân Tưởng Tuyết cũng hay nhận một số vụ kiện bên ngoài. Lúc trước còn ở Pháp, cô nàng này cũng có mấy lần về muộn hoặc cả đêm không về chỉ để ở văn phòng làm việc đến mức có thể ở lại văn phòng cả tuần nếu là một vụ kiện khó. Vậy nên cô thường xuyên đưa đồ dùng cá nhân cho Vân Tưởng Tuyết. Đó là lý do tại sao khi Vân Tưởng Tuyết nhắn rằng sẽ ở lại văn phòng mà cô thì không một chút nghi ngờ nào. Mà mãi về sau cô mới biết cô bạn của mình nói dối.
Quay về vấn đề chính, bản vẽ Hạ Tố Vy đã vẽ ra xong rồi nhưng Vân Tưởng Tuyết thì bận không thể nhờ điều tra được, mà cô lại không muốn hỏi Tề Bạch. Dù sao hôm bữa mắng anh thậm tệ như vậy nên giờ muốn nhìn mặt anh cũng khó. Với lại giờ cũng đã tối muộn làm phiền người khác thì không hay cho lắm.
Hạ Tố Vy ngồi suy nghĩ phân vân một hồi mới quyết định cầm điện thoại soạn một tin nhắn, coi như là đánh cược một lần nếu anh trả lời thì cô sẽ hỏi còn không thì chờ cho Vân Tưởng Tuyết về vậy.
Hạ Tố Vy: “Anh có bận gì không? Tôi có chuyện quan trọng cần bàn bạc với anh.”
Cô bấm gửi xong thì đợi khoảng 10 phút sau mới có tin nhắn trả lời.
Tề Bạch: “Không bận. Có chuyện gì sao?”
Hạ Tố Vy: “Nói trên điện thoại không tiện. Anh khi nào rảnh, chúng ta gặp mặt.”
Tề Bạch: “Tôi khi nào cũng được. Em muốn gặp lúc nào?” – Anh lúc này mừng rỡ khi cô muốn hẹn gặp anh.
Hạ Tố Vy: “Càng sớm càng tốt.”
Tề Bạch: “Vậy bây giờ luôn thì sao?” – Anh có chút thắc mắc, có chuyện gì mà cô lại có vẻ nghiêm trọng đến vậy. Nếu vậy thì không nên để lâu.
Hạ Tố Vy: “Ngay bây giờ?” – Cô ngạc nhiên.
Tề Bạch: “Phải.”
Hạ Tố Vy: “Vậy gặp nhau thế nào?”
Tề Bạch: “Căn hộ kế bên – 2011”
Hạ Tố Vy ngạc há hốc miệng, không ngờ Tề Bạch là hàng xóm mới chuyển đến không lâu trước. Khoan đã, không phải lúc trước khi cô nhập viện, có một lần anh đưa 2 đứa con gái về. Không lẽ từ đó chở đi, anh đã dọn đến căn hộ kế bên. Nghĩ vậy thì cô lại cảm thấy tức giận.
‘Đinh Đong’ tiếng chuông cửa vang lên. Không bao lâu sau cánh cửa có biển sô 2011 mở ra. Tề Bạch xuất hiện đằng sau cánh cửa nhưng vẻ mặt của Hạ Tố Vy thì lại không mấy vui vẻ. Anh nhường đường cho cô bước vào, cô cũng không kiêng dè mà đi vào, vẻ mặt tức giận.
- Hóa ra đây là lý do anh muốn đưa con gái tôi về. Anh muốn biết chúng tôi sống ở đâu để làm hàng xóm của chúng tôi.
- Tôi chỉ muốn ở gần em và bọn nhỏ.
- Nhưng cũng đâu nhất thiết là anh phải làm hàng xóm của tôi đâu chứ.
Tề Bạch không nói gì nữa, anh biết bây giờ anh có nói thế nào cô cũng sẽ không tin, vẻ mặt anh hơi buồn. Thấy anh không gì nữa, tôi cũng không thể tức giận thêm mà mắng anh, chỉ đành thở dài.
- Bỏ đi, anh muốn ở đâu đó là quyền của anh, tôi không ép được. Tôi có chuyện muốn hỏi anh.
- Vào trong ngồi uống nước rồi chúng ta nói chuyện.
Tề Bạch quay người đi lấy nước còn Hạ Tố Vy đi vào trong thấy ghế thì liền ngồi xuống rất tự nhiên. Sau đó, anh quay lại với ly nước trên tay để trước mặt cô rồi ngồi xuống.
- Em uống đi.
- Cảm ơn.
- Vậy em có chuyện gì quan trọng mà vội muốn gặp tôi như vậy?
- Anh có quen người này không?
Hạ Tố Vy đưa bản vẽ người đàn ông kỳ lạ đó cho Tề Bạch. Anh nhận bản vẽ từ tay cô rồi nhìn nhưng ngay lập tức đôi mày của anh liền cau lại. Vẻ mặt của anh có chút lo lắng.
- Em gặp người này khi nào?
- Vào sáng nay, khi tôi đưa Đại bảo đi tái khám. Anh ta còn nói chuyện với Đại bảo nhưng câu hỏi kỳ lạ lắm. _ Hạ Tố Vy trả lời.
- Hắn hỏi gì? _ Tề Bạch gấp gáp.
- Hắn hỏi, Đại bảo có phải là con trai anh không?
Trái tim anh lúc này đập rất mạnh, anh cảm thấy lo lắng. Bí mật rằng 3 đứa con của Hạ Tố Vy là con của anh, chỉ có anh, Vân Tưởng Tuyết và anh em họ Giang mới biết điều này. Ngay cả cô cũng không biết vậy thì làm sao người đó lại biết được.
Hạ Tố Vy cảm thấy kỳ lạ khi không thấy Tề Bạch nói tiếp. Có vẻ anh biết người đàn ông đó là ai nhưng trong mặt anh thì có vẻ mối quan hệ của anh và người đó không mấy tốt.
- Anh sao vậy? Anh biết người đó sao?
Tề Bạch gật đầu. Cô quả nhiên đoán đúng. Xem ra người đó muốn tiếp cận cô là vì anh. Đột nhiên, anh đến trước mặt cô mà quỳ xuống một chân, vẻ mặt khẩn thiết lại lo lắng nói với cô.
- Em có thể hứa với tôi. Sau này tuyệt đối không gặp anh ta được không?
- Tôi có thể hứa sẽ không chủ động gặp anh ta. Nhưng anh có thể cho tôi biết anh ta là ai và anh có quan hệ gì với anh ta không. Như vậy tôi mới có thể đề phòng được mọi chuyện.
Tề Bạch hơi nhăn mày rồi khó khăn nói.
- Anh ta là Hứa Hạo Nam và… anh ta rất hận tôi.
Cuộc nói chuyện kết thúc, Tề Bạch đứng ở ban công một lúc mà suy nghĩ chuyện gì đó. Xong rồi lấy điện thoại từ trong túi quần ra gọi vào số điện thoại nào đó. Áp vào tai rồi nói.
- Cậu ta về rồi.
Sáng ngày hôm sau, Hạ Tố Vy đã dậy từ rất sớm hoặc nói đúng hơn là cô không hề ngủ được một chút nào. Từ khi nói chuyện với Tề Bạch tối hôm qua trở về, cô đã bắt đầu suy nghĩ rất nhiều về chuyện mà anh nói. Không muốn hỏi quá sâu vì thấy biểu cảm của anh có hơi u buồn nên có chỉ biết được rất ít. Người đàn ông cô gặp tên là Hứa Hạo Nam gì đó rốt cuộc có mối thù sâu như thế nào mà lại không tiếc lợi dụng người xung quanh kể cả đứa nhỏ cũng không tha chỉ để trả thù. Nhưng mà Hứa Hạo Nam và Hứa gia rốt cuộc có quan hệ gì đến nhau hay không?
Cô thở dài có hơi thất vọng. Lúc trước sau khi mẹ cô qua đời cô đã rất buồn kế đến là bị mẹ con Thẩm Nguyên ức hiếp khắp nơi đủ điều nên cô lại không mấy quan tâm đến chuyện bên ngoài. Dù có nghe đến Hứa gia nhưng lại chẳng hiểu biết nhiều. Bây giờ cô chỉ có thể chờ Vân Tưởng Tuyết cô mới có thể tìm hiểu kỹ hơn. Nhưng chờ mãi vẫn không thấy cô bạn về nhà mà cô hôm nay lại có việc ở cửa hàng. Đành vậy, dù gì cũng không gấp lắm, chuyện về Hứa gia hỏi sau cũng được, chỉ cần không gặp lại người đàn ông tên Hứa Hạo Nam đó thì sẽ không có vấn đề gì cả. Nhưng mà đời không như là mơ.
Hạ Tố Vy đứng sững người trong sảnh nhìn người đàn ông đang đứng trước mặt mình, biểu cảm tươi cười. Cô chắc chắn là người đàn ông này cố ý tìm tới và không chắc người đàn ông này có ý đồ gì tốt.
Còn Hứa Hạo Nam thì không quan tâm cái biểu cảm khổ sở của cô đang hiện lên trên mặt mà cười nói.
- Chào, chúng ta thật là có duyên.
- Chẳng có duyên nợ gì ở đây cả. Anh là cố ý đến tìm tôi.
Hạ Tố Vy không thích chơi trò mập mờ nên cô nói thẳng, chỉ không ngờ là người đàn ông này lại trơ trẽn đến mức độ này.
- Vậy là A Bạch đã nói chuyện tôi cho em biết rồi sao? Quan hệ giữa 2 người khắng khít quá nhỉ. Mà em là gì của A Bạch nhỉ? Là vợ sao? Nhưng tôi lại không thấy giống lắm.
- Chuyện cá nhân của tôi không liên quan gì đến tiên sinh cả. Nếu anh ở đây là khách muốn chọn trang phục cho phu nhân của mình, tôi vẫn sẵn lòng tiếp đón phục vụ. Nhưng nếu anh đến đây chỉ để tìm hiểu quan hệ cá nhân của tôi thì mời anh về cho. Tôi không nghĩa vụ hay trách nhiệm để nói cho anh biết.
Cô không hề nể mặt anh ta một chút nào mà từ chối trả lời câu hỏi của anh ta. Nhưng bình thường thì người khác sẽ cảm thấy khó chịu và tức giận. Ấy vậy mà anh ta ngược lại càng thấy hứng thú hơn.
- Đương nhiên là chọn trang phục rồi. Phu nhân của tôi có chút không hài lòng về trang phục cô ấy đang mặc, cần được cô tư vấn.
Hạ Tố Vy không thể từ chối. Lúc nãy cô còn đang ở văn phòng xử lý tài liệu thì đột nhiên được thông báo là dưới sảnh đang có một vị khách không hài lòng mà tức giận dưới sảnh đời gặp quản lý. Cô cũng không nghĩ nhiều, tưởng rằng chỉ là một vị khách không tìm được trang phục như ý nên mới làm loạn nhưng ai ngờ lại gặp đúng anh ta. Khi vừa nhìn thấy anh ta thì cô liền biết chẳng có hài lòng gì ở đây cả, mà là cố ý gây sự để cô xuống gặp thì có. Nếu cô không tiếp thì anh ta nhất định sẽ còn ở lại nên cô đành làm cho nhanh rồi đuổi anh ta đi. Chỉ là không ngờ rằng anh ta vậy mà đã có gia đình. Cứ nghĩ rằng anh ta sẽ vì trả thù mà không kết hôn nhưng hóa ra cô đã làm, anh ta đã kết hôn từ rất sớm và sắp làm lễ kỷ niệm ngày cưới.