Tề Bạch đứng bên cạnh cửa kính mà suy nghĩ. Anh biết rõ hơn ai hết anh chính là người mong mỏi nhất được ở bên cô. Mỗi sáng thức dậy được nhìn thấy gương mặt cô đầu tiên. Cùng cô và các con quây quần mỗi bữa cơm hay cùng nhau đi chơi dã ngoại, mà các con của anh đứa nào cũng khỏe mạnh chơi đùa. Chỉ nghĩ đến thôi cũng anh nở nụ cười hạnh phúc.
Anh cầm chiếc điện thoại trong tay, soạn một tin nhắn sau đó gửi một số điện thoại mà anh muốn gọi mỗi ngày.
‘Tinh’. Hạ Tố Vy đang làm việc trong thư phòng với ma-nơ-canh, bây giờ là lúc cô hoàn thành thiết kế. Nghe tiếng báo có tin nhắn, cô nhìn thiết kế lại một lần nữa để chắc chắn mọi thứ đều ổn rồi mới tới bàn cầm điện thoại lên. Nhìn thấy tin nhắn của anh cô mở ra xem.
Tề Bạch: “Tôi đã tìm được một số trường theo yêu cầu của cô. Tối nay, cô rảnh chứ? Tôi đưa tài liệu cho cô, tiện thể mời cô một bữa cơm luôn.”
Hạ Tố Vy đọc xong thì hơi ngạc nhiên về tốc độ tìm kiếm của anh. Nhưng mà tối nay cô có hẹn với Hạ Thuyết, vậy nên có hơi không tiện cho lắm. Nghĩ vậy cô liền soạn tin nhắn.
Hạ Tố Vy: “Nhanh vậy sao? Nhưng mà tối nay tôi có hẹn trước rồi.”
Tề Bạch: “Có quan trọng không?”
Hạ Tố Vy: “Không quan trọng lắm. Nhưng chắc cũng phải mất một chút thời gian.”
Tề Bạch: “Không sao, tôi có thể đợi được. Chỉ cần cô đến là được.”
Hạ Tố Vy: “Vậy anh chọn địa điểm đi, tôi sẽ cố gắng tới sớm.”
Tề Bạch: “Không cần phiền phức như vậy? Cô có hẹn ở đâu? Tôi sẽ đón cô.”
Hạ Tố Vy: “Nhà hàng R. Nhưng vậy có ổn không? Tôi không chắc là mình sẽ xong việc nhanh.” – Đến đây cô không hiểu anh đang định làm gì?
Tề Bạch: “Không sao. Là đàn ông thì không nên để phụ nữ đợi. Vậy hẹn cô tối nay.”
Cuộc đối thoại qua tin nhắn kết thúc nhưng tâm trạng của 2 người lại hoàn toàn trái ngược nhau. Tề Bạch sau khi hẹn được thì đã bắt đầu mong chờ cuộc hẹn tối nay. Còn Hạ Tố Vy thì đang ngơ ngác không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Tuy rằng anh rất ga lăng khi nói không nên để phụ nữ đợi nhưng lại cất công đến nhà hàng R chỉ để đón cô thì có hơi kỳ lạ. Rồi cô lại đột nhiên nhớ đến lời cô bạn mình nói. “Nhất định anh ta đã nhìn trúng cậu rồi.” Nhớ đến đây thì cô vội lắc đầu để mình tỉnh táo lại. Không đời nào có chuyện đó xảy ra đâu. Sau đó đặt điện thoại lên bàn, cô tiếp tục công việc của mình.
Tối đến, Hạ Tố Vy rất đúng giờ đến chỗ hẹn nhưng cô không đi một mình mà đi cùng với Vân Tưởng Tuyết. Khi vừa tới cửa nhà hàng thì đã thấy Hạ Thuyết, Thẩm Nguyên và Trạch Thiệu Khánh. Nhưng trên gương mặt của cô chẳng có chút biểu cảm nào cả.
Hạ Thuyết nhìn thấy Vân Tưởng Tuyết đi cùng cô thì nhăn mày không vui.
- Đây là bữa cơm gia đình, tại sao lại mang người ngoài đến?
- Chứ không phải vì để Hạ Lịch Uyên không phải ngồi tù nên ông mới tìm tôi sao? Nếu ông đã nói là bữa cơm gia đình vậy thì tôi nên đi thì hơn. Dù sao tôi và ông cũng chẳng phải người nhà.
Hạ Tố Vy định quay người rời đi thì bị Thẩm Nguyên nắm tay giữ lại. Bà ta khẩn thiết cầu xin.
- Đừng. Con đừng đi. Đúng là chúng ta vì Tiểu Uyên nên mới tìm tới con. Hay là chúng ta vào trong ăn cơm trước đi rồi từ từ bàn bạc. Được không?
Hạ Tố Vy nhìn vào cánh tay bà ta đang nắm lấy mà không hề do dự hất ra. Mà lúc cô hất không hề dùng lực nhưng Thẩm Nguyên lại làm như mình suýt té. Hạ Thuyết thấy vậy liền đỡ lấy bà ta rồi nhìn cô mà tức giận. Trạch Thiệu Khánh thấy vậy cũng không kiềm chế mà mắng.
- Hạ Tố Vy, cô quá đáng rồi đấy. Dù sao bà ấy cũng đã lớn tuổi rồi. Cô không thể tôn trọng một chút hay sao?
- Hạ Tố Vy, mày một vừa hai phải thôi. Đừng tưởng rằng có chút quyền thì lên mặt.
Hạ Tố Vy không hề quan tâm mà lấy khăn giấy lay tay vừa bị Thẩm Nguyên nắm lấy. Cô vốn không thích người lạ đụng chạm đến mình. Càng là mẹ con bà ta cô cũng không thích. Sau khi lau xong thì liền vứt khăn xuống đất. Cô lúc này mới nhìn thẳng vào họ mà nói.
- Muốn nói sao thì tùy cách người nhưng cẩn thẩn một chút vì ở đây vẫn có camera. Nếu không thì tôi kiện các người tội vu khống. Còn nữa, đúng là tôi có một chút quyền thế đấy nhưng cũng đủ để các người phải cúi đầu cầu xin tôi. Nếu không thì vợ yêu và con gái cưng của các người phải chịu cảnh trong tù đấy.
Thẩm Nguyên nghe vậy liền cảm thấy sợ hãi mà ra sức giảng hòa.
- Lão gia, tôi không sao đâu. Thiệu Khánh, con cũng nhịn chút đi. Mẹ không sao. Con bé không cố ý đâu.
Hạ Thuyết nghe bà ta nói vậy thì càng thương bà ta hơn. Nhưng dù tức tối đến mức nào cũng phải nhịn xuống. Nếu hôm nay không giảng hòa được với Hạ Tố vy thì con gái ngoan của ông ta thực sự phải ngồi tù. Ông ta đang nuốt cục tức mà quay người.
- Chúng ta mau vào trong đi. Đừng đứng ngoài.
Vào trong phòng bao, Thẩm Nguyên như đóng vai mẹ hiền mà gọi rất nhiều đồ ăn, còn nói là đồ cô thích ăn. Nhưng trên thực tế toàn là đồ mà bà ta và Hạ Lịch Uyên thích chứ cô không hề thích mấy món này, nên chẳng hề động đũa. Trái lại Vân Tưởng Tuyết lại gắp ăn lấy ăn để khiến cô ngồi cạnh chỉ biết che mặt.
Cuối cũng, Hạ Thuyết cũng không nhịn được mà nói vào chuyện chính.
- Được rồi. Chúng ta nói chuyện chính đi. Mày muốn bồi thường bao nhiêu mới chịu giảng hòa.
Thật ra, Hạ Thuyết không mấy chắc chắn rằng Hạ Tố Vy sẽ chịu giảng hỏa, hoặc là cô sẽ ra những yêu cầu quá đáng vậy thì chẳng có lợi ích gì. Nhưng không ngờ cô lại đồng ý gặp mặt nên chắc chắn cô đã chuẩn bị yêu cầu của mình. Ông ta thật muốn xem cô muốn cái gì.
Hạ Tố Vy rất thản nhiên cầm ly rượu trên bàn uống một ít rồi mới nói.
- Thật ra các người muốn giảng hòa cũng không phải là không thể. Chỉ là tôi muốn 2 thứ. Đầu tiên là tôi muốn lấy lại Phong Hoa Tàng Bảo.
- Không được.
Thẩm Nguyên vừa nghe yêu cầu của Hạ Tố Vy thì liền lên tiếng phản đối. Phong Hoa Tàng Bảo là một quyển sách thiết kế do mẹ của cô để lại. Sau khi vào được Hạ gia, bà ta liền chiếm lấy làm của riêng. Nhờ có nó mà sự nghiệp thiết kế của bà ta mới yên ổn. Nếu đưa nó cho Hạ Tố Vy vậy bà ta lấy gì để thiết kế. Bà ta tuyệt đối không đồng ý.
Thế nhưng mọi chuyện không như bà ta mong đợi, Hạ Tố Vy liền nói một câu khiến bà ta không thể không đồng ý.
- Tùy bà thôi. Nếu vậy thì chỉ đành để Hạ Lịch Uyên ở trong tù vậy.
- Khoan đã. Đừng…ta đưa cho con là được chứ gì.
Vì con gái, Thẩm Nguyên đành cắn răng đưa cho cô. Chờ cho mọi chuyện êm xuôi bà ta muốn lấy lại lúc nào cũng được. Hạ Tố Vy liền cười khinh thường, đừng tưởng cô không biết bà ta đang nghĩ gì nhưng cô chắc chắn sẽ không để bà ta được toại nguyện. Hạ Thuyết cũng biết Phong Hoa Tàng Bảo là đồ của mẹ cô để lại, cô muốn lấy lại cũng không phải chuyện to tác gì nhưng vẫn còn một thứ nữa cô yêu cầu.
- Được rồi, Phong Hoa Tàng Bảo, ta sẽ cho người đi lấy. Vậy còn món đồ còn lại là gì?
- Món thứ 2, tôi muốn lấy lại 10% cổ phần của Hạ thị.
Lần này cả 3 đều sock trước lời nói của Hạ Tố Vy, Trạch Thiệu Khánh không hiểu tình hình liền quát tháo.
- Hạ Tố Vy, cô tham lam vừa thôi. Muốn tiền chúng tôi có thể cho cô. Còn muốn cổ phần thì cô nằm mơ đi.
- Thiệu Khánh nói đúng, con muốn Phong Hoa Tàng Bảo dì Thẩm có thể trả lại con, con muốn tiền ta cũng sẽ đưa. Nhưng con muốn cổ phần của Hạ thị trong tay ta thì ta không thể.
Hạ Thuyết đương nhiên sẽ không dễ dàng đưa cổ phần ra như vậy. Hiện tại cổ phẩn của ông ta cao nhất nên mới có thể giữ được ghế chủ tịch trong công ty. Mất đi 10% cũng không ảnh hưởng quá lớn đối với ông ta nhưng sẽ tạo sự uy hiếp cho ông ta sau này. Vậy nên không để giao cổ phần ra được.
Hạ Tố Vy cũng đoán không dễ dàng gì để Hạ Thuyết giao cổ phần nhưng cô sẽ không buông tha dễ như vậy.
- 10% phần trăm đó thực sự là của ông sao? Ông nên nhớ 10% đó là của mẹ tôi để lại cho tôi. Vì lúc mẹ tôi mất tôi còn quá nhỏ nên ông mới có quyền quản lý. Chính miệng ông còn nói đợi tôi đủ 18 tuổi thì giao lại cho tôi nhưng rồi thế nào. Khi tôi tròn 18, tôi đã nhiều lần nhắc nhở ông nhưng ông làm ngơ làm như không nghe thấy. Bây giờ lại xem nó như là đồ của mình, còn nói tôi tham lam thứ không phải của mình. Nhưng nhìn lại mà xem rốt cuộc trong cái bàn này, ai mới là người tham lam.
Hạ Tố Vy nói năng không kiêng nể nhưng Hạ Thuyết lại không thể phản bác được câu nào. Quả thật, 10% đó là của mẹ cô, lúc trước vì để giành ghế chủ tịch nên mới mượn của bà. Sau đó thì bà mất, cô lại quá nhỏ nên theo luật thì ông sẽ là người tạm thời quản lý số cổ phần đó. Nhưng thời gian trôi qua khiến ông ta quên mất, đến khi cô nhắc lại ông ta lại tiếc nuối mà không muốn trả. Cô không nhẹ dạ mà cương quyết nói lại.
- Tôi nói lại lần cuối cùng, Phong Hoa Tàng Bảo và 10% cổ phần Hạ thị. Một thứ cũng không được thiếu, nếu không tôi không đồng ý giảng hòa. Có muốn cứu Hạ Lịch Uyên hay không đó là do các người.
Hạ Thuyết và Thẩm Nguyên, cả 2 đều không nói gì chỉ biết cúi mặt. Trạch Thiệu Khánh không thể nhìn được nữa nhưng cũng biết tình thế mà nhẹ giọng không còn quát tháo mà nói.
- Hạ Tố Vy, tôi không biết cô cần cổ phần của Hạ thị làm gì nhưng tôi muốn đổi 5% của Trạch thị thay cho cổ phần của Hạ thị thì cô thấy sao? Dù sao thì trên thương trường cổ phần của Trạch thị vẫn hơn của Hạ thị mà.
2 vợ chộng họ Hạ nghe thấy điều kiện này cũng rất khả quan mà mặt mày mừng rỡ nhìn Hạ Tố Vy chờ cô đồng ý. Nhưng đáng tiếc không như họ mong đợi cô từ chối thẳng.
- Trạch Thiệu Khánh, anh không nghe rõ những gì tôi vừa nói sao? 10% đó vốn là của tôi. Tôi muốn lấy lại đồ của mình là sai sao? Quả thật 5% Trạch thị lớn hơn 10% của Hạ thị nhưng tôi không cần đồ của người khác, tôi chỉ cần đồ của chính mình.
Nói xong lại nhìn Hạ Thuyết và Thẩm Nguyên.
- 2 món đồ đó tùy các người có muốn trả hay không. Dù sao thời gian cũng chỉ còn lại tối hôm nay, quyền quyết định nằm ở các người.
Hạ Thuyết không hiểu, một miếng mồi béo bở như vậy cứ không cần mà lại đi cần miếng thịt của ông ta. Nhưng Hạ Tố Vy nói đúng, thời gian chỉ còn lại tối nay, muốn cứu Hạ Lịch Uyên hay không ông phải quyết định ngay lập tức. Thẩm Nguyên thấy ông ta phân vân thì mới nắm tay đáng thương. Mất đi Phong Hoa Tàng Bảo bà ta cũng tiếc lắm chứ nói gì đến 10% nhưng vì cứu con gái không còn cách nào khác.
Hạ Thuyết nhìn bà ta đáng thương thì mới thở dài đành thỏa hiệp.
- Được, ta sẽ trả lại 10% đó. Nhưng mày cũng đừng nuốt lời.
- Ông yên tâm. Chỉ cần có đồ trong tay, tôi lập tức ký bản giảng hòa.