- Sẽ không đâu.
Quý Mễ Thất hiểu ý nghĩ của câu nói đó nên đỏ mặt mỉm cười. Hạ Tố Vy cũng không ngờ đến giữa cô và cô gái trước mặt lại có duyên đến như vậy. Ngày cô gặp Quý Mễ Thất, Hạ Tố Vy cũng mới mở cửa hàng đầu tiên chưa được lâu. Khi đang trên đường về, đi ngang qua sông Seine, cô đột nhiên nghe tiếng la bằng tiếng trung của ai đó, nghe được câu mắng chửi của cô gái cô mới biết, hóa ra cô ấy cũng bị bạn trai phản bội. Có lẽ vì đồng cảnh ngộ nên cô hiểu được cảm giác của cô gái ấy. Sau khi đứng nghe cô ấy la mắng một hồi lại nhìn thấy cô ấy không, không chịu được cô đã đến đưa chiếc khăn tay rồi nói lời an ủi. Ai ngờ được lời an ủi ngày đó lại trở thành hiện thực.
Phong Diệm Minh đứng bên cũng không nhịn được nữa bèn đến ôm lấy vai Quý Mễ Thất.
- Thật lòng cảm ơn cô. May nhờ có cô mà cô ấy có thể từ bỏ được quá khứ. Mà tôi cũng có thể ở bên cô ấy.
- Tôi vốn không làm gì cả. Nhân duyên là tự mỗi người giành lấy. Không phải ai cũng có thể làm giúp được cho một mối quan hệ.
Hạ Tố Vy lắc đầu. Cô quả thật là người may áo cưới nhưng lại không phải ông mai bà mối gì mà nhân duyên của 2 người lại liên quan đến cô.
- Nếu cô và tôi có duyên gặp lại như vậy, vậy xem như bộ áo cưới này tôi may tặng cô đi. Để tôi đi nói nhân viên.
- Không cần đâu. Cả cửa hàng không phải chỉ có mình cô. Còn có rất nhiều nhân viên khác nếu chỉ vì chúng tôi mà cửa hàng của cô bị mất một đơn hàng lớn vậy thì thiệt thòi cho họ rồi.
Hạ Tố Vy định đi tìm nhân viên kế toán nói không cần thanh toán nữa thì Phong Diệm Minh liền lên tiếng ngăn cản lại. Anh ta là người làm ăn nên điều này biết rất rõ, dù là cửa hàng hay công ty đều không chỉ riêng một mình người làm chỉ. Mà cho dù có là Tề Bạch thì anh ta vẫn không để quan hệ cá nhân vào công việc.
Hạ Tố Vy cảm thấy hơi áy náy.
- Nhưng mà nếu như 2 người đã nhắc chuyện trước kia, mà giờ tôi không tặng gì cho 2 người, tôi cảm thấy không tốt cho lắm.
- Ngược lại là chúng tôi phải cảm ơn cô mới đúng. Nhưng nếu không ngại cô có thể đến chung vui với chúng tôi được không?
Quý Mễ Thất vui vẻ nắm tay Hạ Tố Vy. Nếu như mời được Hạ Tố Vy đến hôn lễ, vừa được mặc lễ phục do chính tay cô thiết kế còn được cô đến dự vậy thì còn gì bằng. Hạ Tố Vy hơi lưỡng lự.
- Nhưng mà…
- Họ đã nói đến vậy rồi. Cô cứ đồng ý đi.
Hạ Tố Vy đang lưỡng lự không biết nên trả lời thế nào thì Tề Bạch lên tiếng. Tất cả mọi người liền trố mắt nhìn. Từ đầu đến cuối ánh mắt của anh luôn nhìn chằm vào cô, 2 người bạn thân cũng ở đó biết chuyện giữ anh và cô nên luôn quan sát động tĩnh của 2 người. Cô thì lo tập trung vào công việc nên không để ý đến xung quanh nhưng anh lại chưa từng rời mắt cô lấy một giây. Nghe thấy Quý Mễ Thất muốn mời cô tới lại không nhịn được muốn gặp cô nên mới lên tiếng.
Hạ Tố Vy không biết làm thế nào nên chỉ đành nói.
- Tôi không chắc sẽ đến kịp ngày hôm đó. Nhưng tôi sẽ cố gắng đến. Về bộ lễ phục nếu 2 người không muốn nhận vậy coi như tôi tặng bộ phụ kiện cho cô dâu coi như quà cưới cho 2 người đi. Đừng từ chối. Nếu không tôi sẽ áy náy lắm.
- Vậy cảm ơn cô rồi.
Quý Mễ Thất lại định từ chối nhưng lại bị Hạ Tố Vy ngăn lại, nên không nhận cũng không được đành cảm ơn vậy. Tề Bạch liền đứng bên hỏi chuyện.
- Hôm đó cô bận gì sao?
- Mấy ngày nay tôi vẫn luôn tìm trường cho bọn nhỏ nhưng đã tìm mấy trường rồi mà tôi không thấy có trường nào thích hợp cả.
Tề Bạch là người biết 3 đứa nhỏ nên cô không cần che dấu mà nói thắng lý do luôn. Anh mấy ngày trước cũng cho người tìm hiểu mấy ngôi trường quốc tế nhưng lại không biết yêu cầu của cô thế nào nên vẫn chưa chọn được.
- Vậy cô có yêu cầu gì về việc chọn trường không?
- Nếu đã chọn trường học thì vấn đề giáo dục luôn đặt hàng đầu, nhưng vì Đại bảo sức khỏe không tốt nên tôi muốn chọn ngôi trường có đội ngũ y tế tốt một chút.
Tề Bạch gật gù xem như đã hiểu. Xong lại lấy điện thoại trong túi ra mở máy đưa trước mặt cô. Hạ Tố Vy không hiểu lắm hành động này của anh mà hơi nghiêng đâu.
- Tôi sẽ giúp cô tìm trường nên cô để lại số điện thoại để tiện liên lạc.
Hạ Tố Vy cuối cùng cũng hiểu nên cô nhanh chóng nhận điện thoại nhập số của mình. Phong Diệm Minh và Trạch Phỉ ở bên nghe mà muốn cười. Không ngờ có ngày Tề Bạch lạnh lùng lại đi xin số điện thoại của con gái mà lại dùng lý do vụng về như vậy.
Hạ Tố Vy nhập số xong thì liền trả điện thoại cho Tề Bạch. Anh lấy lại điện thoại của mình nhìn số một lượt âm thầm ghi nhớ số của cô rồi bí mật lưu tên “Bà xã” kèm trái tim bên cạnh. Phong Diệm Minh nhìn thấy thì không nhịn được nữa liền cười thành tiếng. Cả Hạ Tố Vy và Quý Mễ Thất không hiểu nhưng Tề Bạch lại đánh ánh mắt cảnh cáo. Phong Diệm Minh đầu hàng cố gắng nhịn cười.
Mặc kệ Phong Diệm Minh đang cười chuyện gì cô đành nói.
- Chuyện này đành nhờ anh rồi. Không có chuyện gì nữa tôi xin phép đi trước.
Nói xong rồi cô liền rời đi. Ngay cả khi cô rời đi thì ánh mắt Tề Bạch vẫn dõi theo cho đến khi cô đi khuất mới thôi. Trạch Phỉ lúc này mới đến bên cạnh khoác tay lên vai anh.
- Anh bạn, muốn xin số của người đẹp thì nói thẳng là được. Viện lý do có phải hơi ló quá không?
- Mọi người nói vậy là sao? Không lẽ cô ấy kết hôn rồi sao? Không đúng, trên tạp chí đưa tin cô ấy vẫn độc thân mà?
Quý Mễ Thất đứng bên nghe nãy giờ mà không hiểu lắm. Phong Diệm Minh mới cười đánh ánh mắt diễu cợt về phía Tề Bạch nói.
- Cô ấy quả thật còn độc thân. Nhưng cô ấy là mẹ đơn thân, là mẹ của 3 đứa con. Mà con của cô ấy a…lại là của A Bạch.
Nói đến câu cuối thì cả Trạch Phỉ và Phong Diệm Minh đều bật cười. Quý Mễ Thất nghe xong thì liền há hốc miệng kinh ngạc. Chả trách trông cô ấy lại trưởng thành chững chạc đến vậy. Hóa ra đã làm mẹ, người xưa nói không sai nói một con trông mòn con mắt. Nhưng hình như có gì đó không đúng.
- Nhưng sao em không thấy truyền thông tạp chí đưa tin này? Hơn nữa sao cô ấy lại không biết anh A Bạch là cha của đứa bé?
- Có lẽ vì cô ấy muốn giấu đi sự tồn tại của 3 đứa con. Dù sao thì nếu có người mẹ kế và em kế thâm hiểm như vậy. Là anh thì anh cũng giấu không cho ai biết. Còn lý do tại sao cô ấy không biết là vì A Bạch là người bị hại, cô ấy là người bị hại nên cả mới không biết.
Trạch Phỉ trả lời câu hỏi của Quý Mễ Thất. Sau khi nói chuyện với Hạ Tố Vy, Trạch Phỉ đã cho người điều tra. Quả nhiên, toàn bộ sự thật đều giống như cô kể, càng bất ngờ hơn là Hạ Lịch Uyên, cô ta quả thật cặp kè với đàn ông bên ngoài, không chỉ 1 mà là 37 người. Ôi trời, con số này anh ta không thể ngờ được mà, rốt cuộc là cô ta làm cách nào mà cô ta có thể ngoại tình với nhiều người đàn ông như vậy mà không bị phát hiện. Anh ta không thể ngờ được trên đời này lại có đôi mẹ con trơ trẽn đến vậy.
Quý Mễ Thất gật gù như đã hiểu. Cô nàng có nghe Hạ Tố Vy và Hạ Lịch Uyên là chị em cùng cha khác mẹ, mà với tính cách của Hạ Lịch Uyên thì cô chắn hẳn bị cô ta hại không ít lần. Có lẽ, chuyện cô là mẹ đơn thân có ẩn tình đẳng sau. Đột nhiên, Quý Mễ Thất nhớ đến điều gì đó.
- Phải rồi, tại sao cô ấy yêu cầu trường học có đội ngũ y tế chuyên nghiệp?
Trạch Phỉ cũng không hiểu liền nhìn Tề Bạch, Phong Diệm Minh và Quý Mễ Thất cũng đưa mắt nhìn. Lúc này anh hơi hạ giọng nói.
- 3 đứa nhỏ, có 1 đứa bị bệnh máu trắng.
- Bệnh máu trắng? Có thể chữa không? _ Phong Diệm Minh nói.
Cả 3 người đều ngạc nhiên, Quý Mễ Thất còn ngạc nhiên đến nỗi lấy tay bịt miệng lại. Tề Bạch vẫn bình tĩnh nói.
- Có thể. Chỉ cần tìm được tủy thích hợp thì thằng bé sẽ được trị khỏi.
- Nếu cần bọn này giúp, cứ nói. _ Trạch Phỉ nói.
Cả 3 sau khi nghe nói có thể trị khỏi cũng an tâm phần nào. Nhưng lại không hề để ý đến vẻ mặt của Tề Bạch đang duy tư.
Một bên khác, Lữ Lan đang ngồi khóc lóc trước mặt một người phụ nữ đứng tuổi. Bà ấy sau khi nghe Lữ Lan nói thì vô cùng tức giận.
- Lí nào lại như vậy. Thằng bé rốt cuộc đang nghĩ gì vậy? Con tốt đẹp như vậy không chọn lại chọn một người phụ nữ đã có con. Thật không hiểu nổi mà. Người phụ nữ này là Tề phu nhân, mẹ của Tề Bạch – Tào Nghi. Lữ Lan là người bà nhìn từ nhỏ đến lớn nên rất yêu thương cô ta muốn cô ta trở thành con dâu của mình nên thường xuyên gán ghép với anh. Nhưng buồn thay anh lại chẳng ngó ngàng gì cô ta. Về sau, bà còn định mặc kệ là cô gái như thế nào chỉ cần là cô gái có gia giáo tốt là được. Nhưng không ngờ người phụ nữ mà con trai nhìn trúng lại đã có con. Điều này khiến bà không chấp nhận được.
Lữ Lan thấy Tào Nghi tức giận đúng ý mình liền cười thầm trong bụng nhưng không quên giả vờ thêm mắt dặm muối vào.
- Con cứ nghĩ rằng anh ấy đã tìm được người thích hợp, còn định từ bỏ. Nhưng sau đó con mới phát hiện cô ta có 3 đứa con, con rất sợ anh ấy bị lừa nên con không dám nói với anh ấy mà chỉ dám nói với bác gái.