8 năm sau.
Tọa lạc ở trung tâm thành phố, một tòa nhà cao tầng nằm chính giữa trung tâm chính là tổng bộ tập đoàn Tề thị. Trên tầng cao nhất của tòa nhà, trong một căn phòng lớn, một người đàn ông với ngũ quan tinh tế cùng thân hình vạm vỡ đang ngồi trước bàn làm việc nghiêm túc xử lý công việc.
Tiếng gõ cửa vang lên tiếp theo đó là tiếng của cô thư ký uyển chuyển nhẹ nhàng nói.
- Tề tổng\, có Phong thiếu gia đến.
- Ừm.
Anh không nói gì, chỉ ầm ừ trong họng. Cô thư ký hiểu ý liền mở cửa. Một người đàn ông mang một vẻ đẹp khá thư sinh bước vào. Anh ta là Phong Diệm Minh, người thừa kế của tập đoàn Phong gia. Vừa mới bước vào cửa anh ta đã không yên được mà nói.
- A Bạch\, lâu ngày không gặp.
Người đàn ông đang ngồi nghiêm lúc làm việc này chính là Tề Bạch, tổng tài của đệ nhất tập đoàn Tề thị, là một người đàn ông hoàn hảo từ nhan sắc đến tài năng. Nằm mơ thì các cô gái vẫn muốn được nằm trên giường của người đàn ông này. Nhưng đáng tiếc anh không bao giờ gần nữ sắc, còn có lời đồn rằng anh thích đàn ông.
Tề Bạch, Phong Diệm Minh và một người nữa là Trạch Phỉ là bạn thân của nhau, cùng nhau lớn lên học tập rồi kế thừa. 3 người họ rất được phái nữ hoan nghênh, chỉ đáng tiếc Tề Bạch thì quá lạnh lùng còn Phong Diệm Minh thì đã có hôn thê. Người mà bọn họ mong chờ nhất chắc cũng chỉ có Trạch Phỉ vì anh ta vốn rất đào hoa.
- Rảnh???_Vốn chẳng mấy bận tâm đến sự xuất hiện của người bạn thân nên anh chỉ nói vỏn vẹn một chữ.
- Này\, tôi không rảnh đến mức đến đây chỉ để chơi không thôi đâu. Tôi đến để nhờ cậu tiện thể thông báo một chuyện. Tôi và Thất Thất sẽ kết hôn._Phong Diệm Minh hớn hở nói.
- Ồ!!!_Anh không nói gì nhiều chỉ ồ một tiếng vẫn tiếp tục công việc.
- Này!!! Cậu có thể cho tôi thêm một chút cảm xúc được hay không???_Anh ta cụt hứng khi thấy sự thờ ơ của người bạn thân.
- Cậu quản nổi???
Phong Diệm Minh không chịu được thái độ của Tề Bạch nhưng vẫn không chịu rời đi nên đến ghế sofa trong văn phòng của anh mà ngồi xuống. Liếc mắt thấy bạn mình đang bực bội ngồi ở ghế sofa, anh chỉ biết lắc đầu ngán ngẩm, tạm gác mọi công việc qua một bên đứng dậy ngồi đối diện anh ta, nhàn nhã rót cho mình một tách trà.
- Nói đi. Cậu muốn nhờ tôi chuyện gì???
Anh ta giả bộ giận dỗi không thèm nói. Không thấy trả lời, anh liền giả vờ đứng lên.
- Nếu không nói thì tôi đi làm việc...
- Ê...không thể nào quan tâm tôi một chút sao???
Thấy anh đứng lên anh ta liền vội gọi lại, miệng lầm bầm nói. Dù anh ta nói rất nhờ nhưng anh vẫn nghe thấy được anh ta đang nói gì. Chỉ biết lắc đầu cười nhưng anh biết anh ta định nhờ anh chuyện gì.
- Tôi muốn mời cậu làm phù rể cho tôi.
Quả nhiên đúng như anh dự đoán, anh tỏ vẻ đắc thắng mà nói.
- Cậu không sợ tôi phá đám buổi lễ của cậu để cậu tiếp tục cuộc chơi với bọn tôi sao???
- Mẹ kiếp!!! Cậu muốn chơi thì tự mình chơi đi. Tôi không muốn nằm một mình đâu.
- Nếu muốn tôi và Phỉ cũng nằm cùng cậu.
- Tề Bạch\, cậu có thể bớt nói khích được một câu hay không??? Lần nào cậu mở miệng cũng khiến người khác chết vì tức hộc máu đấy.
Tề Bạch chỉ biết cười chứ không nói thêm câu nào. Anh biết nếu như anh mà mở miệng nói thêm câu nào nữa thì anh ta sẽ quậy banh văn phòng của anh mất. Vừa dứt tiếng cười, Phong Diệm Minh nghiêm túc nhìn Tề Bạch đang nhàn nhã ngồi uống trà mà hỏi.
- Mà tôi nói này. Sao cậu không tính đến chuyện kết hôn đi??? Chẳng lẽ cậu tính ở vậy suốt đời.
Ánh mẳt anh dao động khi nghe câu hỏi của Phong Diệm Minh. Động tác tay hơi dừng lại nhưng rồi lại nhanh chóng tiếp tục uống trà của mình.
- Không lẽ cậu vẫn còn đang tìm người phụ nữ kia. Không định từ bỏ sao\, dù gì cũng gần 10 năm rồi còn gì. Chắc gì người phụ nữ đó còn độc thân. Biết đâu đã có con rồi cũng không biết chừng.
- Cậu dừng chơi một mình được rồi\, đừng có kéo theo tôi làm gì???_Anh mở miệng châm trọc.
- Thôi đi\, không nói với cậu nữa. Lần nào cũng bị cậu chọc tức không. Phải rồi\, 2 ngày nữa cậu bỏ thời gian ra một chút\, đi thử lễ phục. Tôi không muốn cậu chiếm hết ánh hào quang trong ngày quan trọng của tôi đâu. Không ở lại làm phiền cậu nữa. Tôi đi à.
Nói xong Phong Diệm Minh một chút cũng không muốn ở lại. Ở lại chỉ càng khiến anh ta đau đầu hơn mà thôi. Tề Bạch nhìn theo bóng dáng bực bội của Phong Diệm Minh mà nhếch môi cười. Nhưng đến giây tiếp theo thì nụ cười ấy biến mất. Ngẫm nghĩ lại câu nói của Phong Diệm Minh, anh đứng lên đến cửa kính nhìn lên bầu trời vô tận nhớ lại ký ức ngày hôm đó.
8 năm qua, Tề Bạch anh vẫn luôn cho tìm người phụ nữ ngủ cùng mình nhưng vẫn không có chút tin tức nào. Ngày hôm đó, anh bàn hợp tác làm ăn với đối tác. Xong không ngờ được rằng đối phương lại hạ thuốc anh. Anh đã phải kiềm chế để có thể không đi vào cái bẫy của đối thủ. Nào ngờ khi anh vừa bước vào phòng thì thấy một người phụ nữ đang nằm uốn éo trên giường. Có trời mới biết được, khi quan sát từng động tác của người phụ nữ đó, anh đã khô rát cổ họng đến mức nào. Anh đã phải rất kiềm chế để không nhào đến người phụ nữ đó, anh cũng không phải loại người lợi dụng thời cơ mà cưỡng bức một người phụ nữ không có sức kháng cự. Nhưng anh cũng không thể bước ra khỏi phòng, bọn người kia vẫn còn đang tìm kiếm anh. Chịu đựng cơn dục vọng đang dâng trào trong cơ thể mình, anh tiến đến lôi người phụ nữ kia dậy.
- Này\, cô mau tỉnh lại.
Thế nhưng hỡi ơi anh không thể nào ngờ được, trong căn phòng đầy ám muộn đó, ánh sáng mờ ảo, hơi thở nóng bỏng đã khiến anh trong phút chốc ngưng thở. Cộng thêm đôi mắt mơ màng và đôi môi đỏ mọng đang khép hờ như đang đang mời gọi anh, đến khi người phụ nữ đó chỉ làm một động tác rất nhỏ đã đánh bay hoàn toàn lý trí của anh. Người phụ nữ đó chỉ mới cắn môi dưới của mình, anh đã không nhịn được mà hôn xuống. Đôi môi đó rất ngọt, ngọt đến mức anh không thể rời khỏi, người phụ nữ ấy cũng không hề phản kháng mà rất phối hợp với nụ hôn của anh. Cuối cùng là cả 2 cùng nhau trải qua một trận xuân phong kích thích. Sáng hôm sau, anh định sẽ đi giải quyết kẻ đã đặt bẫy mình rồi sau đó quay lại, nhưng người phụ nữ đó đã biến mất mà không để lại bất cứ điều gì.
Cũng bắt đầu từ ngày hôm đó, Tề Bạch đã cho người tìm tung tích của người phụ nữ bí ẩn kia. Dù là một chút tin tức nhỏ anh cũng không bỏ qua. Nhưng đáng thất vọng, anh lại chẳng thể tìm ra được người đó. Nhắm đôi mắt lại, anh vẫn còn nhớ cảm xúc khi chạm vào người phụ nữ đó, làn da mịn màng, mái tóc dài mượt, ánh mắt mơ màng, đôi môi đỏ ngọt cùng hơi thở thơm mát. Toàn thân người phụ nữ dó toát lên sự tinh khuyết khiến anh lưu luyến đến tận hôm nay. Bây giờ nhớ lại, anh thật muốn được chạm vào người phụ nữ đó một lần nữa. Thậm chí muốn nhốt người phụ nữ đó lại chỉ để riêng anh chiêm ngưỡng cùng cảm nhận.
Cùng một lúc khi đôi mắt Tề Bạch vừa nhắm lại, một đôi mắt khác lại mở ra. Khác với đôi mắt cương nghị của anh, đôi mắt ấy lại mang vẻ sắc xảo cùng quyến rũ. Hạ Tố Vy vừa tỉnh lại sau một giấc mộng dài trên máy bay, đưa đôi mắt nhìn ra phía cửa sổ. Khung cảnh toàn bộ nước N hiện lên một cách rất rõ ràng, nhưng cô lại không nhìn nó với vẻ chiêm ngưỡng một tác phẩm nghệ thuật, mà cô nhìn nó với ánh mắt đầy căm hận. Tôi đã trở lại rồi, những ngày tháng yên bình của các người sắp kết thúc.
Tay kéo hành lý, gương mặt đeo kính đen, từ đầu đến chân đều là hàng hiệu. Cả cơ thể Hạ Tố Vy như đang phát sáng khiến người khác không thể rời mắt được. Cô bước từng bước uyển chuyển cho đến khi nghe thấy tiếng gọi thì mới dừng lại.
- Chị Vy Vy.
Hạ Tố Vy gỡ mắt kính xuống để nhìn xem ai đang gọi mình, khi nhìn rõ là ai thì hơi mỉm cười rồi kéo vali đến chỗ người đó. Đường Tịch là trợ lý của cô, bình thường thì rất dễ thương hay nhõng nhẽo với cô, nhưng một khi đã vào công việc thì lại vô cùng nghiêm túc, là người cô tin tưởng nhất. Sau khi rời khỏi sân bay, cô và Đường Tịch bắt taxi. Đường Tịch trên tay cầm Ipad, sau khi lướt lướt vài cái thì đưa sang cho cô mà nói.
- Đây là căn hộ mới của chị. Căn hộ này khá yên tĩnh và rộng rãi\, chị có thể làm thêm một phòng để tiện cho việc thiết kế\, an ninh cũng khá tốt. Chị xem nếu có chỗ nào không vừa ý thì em cho kêu người đến sửa lại.
Hạ Tố Vy nhận lấy Ipad rồi lướt từng bức hình của căn hộ mà xem, hơi gập đầu xem như đồng tình với Đường Tịch. Khi cô vừa mới xem xong thì cũng đã tới nói, cô đưa Ipad lại cho Đường Tịch rồi cả 2 cùng xuống xe để lên căn hộ. Vừa mở cửa bước vào phòng, cô nhìn một lượt xung quanh, cảm thấy khá ưng ý cô mới ngồi xuống ghế sofa mà nói.
- Sắp xếp một người quét dọn cho chị. 1 tuần 3 buổi là được.
- Vâng._Đường Tịch ghi chú lại để nhớ.
- Còn lịch trình thì sao???
- Dạ\, chị chờ em một chút. Ừm..ngày mai sẽ mở cuộc họp đánh giá bộ sưu tập mới của nhà thiết kế Mark Lee\, kế đó là họp nội bộ lên kế hoạch tổ chức biểu diễn. Còn ngày kia thì chị có một cuộc hẹn gặp khách hàng VIP. Cô dâu là Quý Mễ Thất còn chú rể là Phong Diệm Minh\, họ không chỉ đặt lễ phục riêng cho cô dâu và chú rể mà còn cả đoàn phụ dâu phụ rể nữa. Nên có thể ngày hôm đó chúng ta sẽ đóng cửa tiệm một ngày. Hôm nay thì không có lịch trình nên chị có thể tranh thủ nghỉ ngơi một chút.
Đường Tịch nghiêm túc nhìn vào bảng phân bố lịch trình, giọng dõng dạc đọc cho cô nghe. Cô nghe õng thì gật đầu như đã hiểu rồi nói.
- Chị biết rồi. Ngày mai em đến sớm sắp xếp cho chị gặp người mẫu trong buổi trình diễn\, tiện thể lấy thông tin của cô dâu cho chị xem luôn. Gọi cho Lauren sắp xếp một chút bên gian trưng bày thiết kế của chị để tiện gặp khách hàng.
Lauren là tư vấn viên đặc biệt, người nắm rõ thiết kế của Hạ Tố Vy nhất.
- Dạ\, em biết rồi. Nếu không gì gì nữa thì em về đây. Hôm nay chị vừa mới xuống máy bay nên cứ nghỉ ngơi cho khỏe.
- Được rồi\, tạm biệt em.
- Tạm biệt chị.