- Tề tổng, chuyện anh dặn tôi đã làm xong rồi.
- Kết quả thế nào? _ Tề Bạch gấp gáp hỏi.
- Tôi đã bắt được đám côn đồ hôm qua và đã tra khảo được. Bọn chúng là được người khác thuê để làm việc này.
Giang Lục đã phải lùng xục cả thành phố để tìm được đám côn đồ hôm qua đánh đập Hạ Tố Vy. May mắn là bọn chúng chỉ là một đám ô hợp không có tổ chức nên cũng dễ tìm ra. Tề Bạch nghe xong thì như muốn nổi điên.
- Là ai?
- Là Hạ phu nhân – Thẩm Nguyên. Theo tôi thấy là do hôm trước Hạ Lịch Uyên con gái bà ta bị mất mặt ở cửa hàng của cô Hạ nên mới muốn trả thù cô ấy. _ Giang Lục phỏng đoán.
- Nếu bà ta đã thương yêu đứa con gái của bà ta đến nhưng vậy thì cứ tính chuyện này lên người cô ta đi. Cung cấp bằng chứng cho cảnh sát, nhất định phải khiến cô ta ở trong đó một thời gian thì mới được ra ngoài. _ Tề Bạch ánh mắt nguy hiểm.
- Vâng, tôi biết rồi.
Ngay khi nhận được lệnh thì Giang Lục nhanh chóng đi làm việc, vừa mở cửa ra thì Giang Ngũ – anh trai của Giang Lục, cũng là thư ký của Tề Bạch nhanh chóng bước vào báo cáo.
- Tề tổng, tôi đến để báo cáo.
Nói xong thì đặt một tập tài liệu trên bàn của anh.
- Điều tra được gì rồi?
- Không nhiều lắm nhưng cũng đại khái khá đủ thông tin cơ bản. Cô ấy tên đầy đủ là Hạ Tố Vy, trong giới thiết kế thì lấy tên là Athena, năm nay 26 tuổi, rời nước đi du học từ năm 18. Cha là Hạ Thuyết và mẹ là Nạp Lan Ý, nhưng mất mẹ từ khi còn rất nhỏ. Chưa đầy 1 năm sau thì Hạ Thuyết đưa mẹ kế và con riêng về. Từng có hôn ước với Trạch Thiệu Khánh nhưng không hiểu lý do vì sao lại chuyển hôn ước sang cho Hạ Lịch Uyển. Sau chuyện đó thì cô ấy rời đi du học ở Pháp và bắt đầu sự nghiệp ở đó. Có 3 đứa con là sinh ba năm nay cũng đã 7 tuổi, nhưng cha của bọn trẻ là ai thì không hề biết. Bạn thân là Vân Tưởng Tuyết, đại tiểu thư của Vân gia, bọn họ sống cùng nhau từ khi còn ở Pháp. Bây giờ về nước, họ vẫn ở chung.
Giang Ngũ tóm tắt sơ lược nhưng thông tin điều tra được cho Tề Bạch biết. Anh nhìn một lượt hồ sơ của cô rồi của Vân Tưởng Tuyết nhưng đến khi nhìn thấy ảnh của Đại bảo anh lại ngạc nhiên.
- Đứa con trai của cô ấy, trông không phải rất giống tôi sao?
- Nếu anh không nói tôi cũng quên. Quả thật con trai của cô Hạ nhìn rất giống anh, giống như từ một khuôn đúc ra vậy.
Giang Ngũ khi mới nhìn thấy ảnh của Đại bảo cũng giật mình, như thể nhìn thấy Tề Bạch lúc nhỏ vậy. Tề Bạch nhìn ảnh của Đại bảo trầm ngâm một lúc rồi hỏi lại.
- Lúc nãy cậu nói con trai của cô ấy mấy tuổi?
- Là 7 tuổi.
- Cậu có điều tra được bọn nhỏ sinh vào tháng mấy không?
- Theo như điều tra được thì vào giữa tháng 9. Nhưng nếu muốn chắc chắn hơn thì nên đến bệnh viện mà cô Hạ hạ sinh bọn nhỏ thì sẽ rõ rằng hơn.
Nghe đến đây Tề Bạch ngồi im trên ghế, gương mặt mang một chút hoang mang. Giang Lục làm xong việc, nhanh chóng trở về báo cáo thì thấy không khí trong phòng có gì đó không đúng. Nhưng vẫn theo thông lệ mà nói.
- Tề tổng, tôi đến báo cáo.
- Giang Ngũ, lúc nãy cậu nói năm 18 tuổi Hạ Tố Vy sau khi bị hủy hôn ước mới rời đi. Cậu biết lý do tại sao cô ấy lại hủy hôn không?
- Thật ra có tin đồn rằng, vì cô Hạ qua đêm với đàn ông khác bên ngoài sau lưng vị hôn phu nên mới bị đuổi đi. Cũng có người nói là do Trạch Thiệu Khánh lén lún quan hệ với em gái sau lưng mới hủy hôn. Nhưng những gì mà tôi điều tra được thì cô Hạ chưa bao giờ ở ngoài qua đêm. Chỉ duy nhất có một lần, đó là trước ngày đi du học.
Tề Bạch càng nghe hình như suy nghĩ trong lòng anh càng chắc chắn hơn. Giang Lục vừa về không biết chuyện gì đang xảy ra nên mới hỏi.
- Tề tổng, xảy ra chuyện gì sao?
- Các cậu còn nhớ tôi luôn muốn tìm một người con gái không?
- Nhớ. Nhưng chuyện này thì có liên quan gì đến cô Hạ? Chẳng lẽ cô Hạ chính là cô gái đó? _ Giang Ngũ ban đầu thắc mắc nhưng về sau như ngộ ra được điều mà Tề Bạch đang suy nghĩ.
Tề Bạch nói ra suy đoán của mình.
- Rất có thể. Nếu từ ngày hôm đó, cô ấy đã mang thai thì con của chúng tôi cũng đã được 7 tuổi. Độ tuổi, thời gian vô cùng khớp, không những thế còn có con trai vẻ ngoài lại giống hệt tôi. Như vậy thì càng chứng minh được, người con gái mà tôi tìm chính là Hạ Tố Vy.
Cả Giang Ngũ và Giang Lục đều ngạc nhiên, bọn họ đã tìm gần 10 năm chưa bao giờ hy vọng sẽ tìm thấy. Nhưng bây giờ lại đột nhiên suốt hiện có phải quá ngẫu nhiên rồi không? Giang Ngũ liền đặt ra câu hỏi.
- Nhưng mà Tề tổng, lỡ như chỉ là trùng hợp thôi thì sao? Đâu thể chắc chắn được người mà anh tìm là cô Hạ.
Câu nói của Giang Ngũ đã khiến tâm trạng của Tề Bạch trùng xuống. Mấy năm qua tìm kiếm có đôi lần tìm được một vài người gần giống với cô, nhưng khi anh tìm đến lại thất vọng đi về. Bây giờ mọi thứ đều trùng khớp nhưng anh lại thấy sợ mình lại nhầm lẫn một lần nữa.
Giang Lục thấy anh buồn liền đưa ra một kiến nghị.
- Nếu vậy không phải xét nghiệm DNA là biết đáp án rồi sao?
Đôi mắt Tề Bạch sáng rực như tìm được tia hy vọng. Anh vội vàng rời khỏi văn phòng cùng với Giang Ngũ, Giang Lục. Chờ đến khi cửa thang máy đóng hoàn toàn lại thì ở trong một góc xuất hiện một bóng người, rất tự nhiên đi vào văn phòng. Nhìn thấy hồ sơ trên bàn thì cầm lên xem rồi vò nát tờ giấy.
Vừa nãy Lữ Lan định đến văn phòng mời Tề Bạch đi ăn tối. Nhưng cô ta lại vô tình nghe được cuộc trò chuyện của anh và anh em họ Giang. Bây giờ cô ta rất hốt hoảng cũng rất tức giận. Lỡ như mọi chuyện đều là thật thì vị trí của cô ta sẽ bị đe dọa. Cô ta hận tại sao Hạ Tố Vy đã không xuất hiện trong mấy năm qua mà bây giờ lại xuất hiện. Chỉ cần qua một chút nữa thôi thì anh sẽ bỏ cuộc không tìm kiếm nữa. Nhưng nào ngờ cô lại xuất hiện lúc mà cô ta không hề hay biết. Nếu cứ tiếp tục thì chẳng còn cơ hội nào cho cô ta cả. Không được phải làm gì đó để ngăn cản chuyện này.
Nghĩ rồi, Lữ Lan nhanh chóng rời đi, cầm điện thoại lên gọi cho ai đó nói.
- Alo, tôi cần giúp một chuyện …
Cậu bé nằm yên trên giường, đôi mi khẽ động, đôi mắt từ từ mở ra. Giống bao đứa trẻ khác điều đầu tiên cậu tìm chính là…
- Mommy…
- Đại bảo, cuối cùng con cũng tỉnh rồi. Con làm mommy sợ lắm.
Hạ Tố Vy luôn túc trực bên Đại bảo nên ngay khi cậu vừa mở mắt thì cô đã nhanh chóng đáp lại khi cậu gọi. Cô cũng nhấn nút gọi bác sĩ đến để kiểm tra. Cậu vừa mở mắt nhìn thấy trên người cô băng bó vết thương cậu mới hoảng hốt.
- Mommy người bị thương sao?
- Mommy không sao. Chỉ là vết thương ngoài da thôi. Không có gì đáng lo đâu.
Đại bảo đột nhiên lại trầm ngâm không nói gì. Còn cô chỉ biết đau lòng nhìn con. Bác sĩ nhanh chóng đến làm một loạt kiểm tra cho cậu rồi quay sang nói với cô.
- Tạm thời thằng bé đã qua giai đoạn nguy hiểm nhưng vẫn còn rất yếu. Nên cẩn thận khi làm mọi việc nhất là việc ăn uống của thằng bé. Nếu không sẽ xảy ra tình trạng nghiêm trọng hơn.
Nói xong thì liền rời đi để lại 2 mẹ con. Cô bây giờ lên tiếng bắt đầu cuộc trò chuyện.
- Đại bảo, sao con không nói cho mẹ biết khi con bị bệnh?
Cậu không nói gì. Một lúc sau mới mở miệng.
- Con lại mang gánh nặng cho mẹ rồi, đúng không?
- Tại sao con lại nghĩ như vậy? _ Cô ngạc nhiên khi cậu nghĩ bản thân mình như thế.
- Có một lần mẹ say rượu…
Đại bảo không chịu nói hết câu nhưng cô lại đột nhiên hiểu ra. Có một lần cô quả thực say rượu, say đến mức không biết trời trăng là gì. Chỉ nhớ cho đến sáng hôm sau đầu đau như búa bổ, cả người rất khó chịu nhưng cũng chỉ có lần duy nhất đó mà thôi. Cô chỉ không ngờ mình lại nói về quá khứ năm xưa khi bị bạn trai phải bội, bị kẻ xấu tính kế. Lúc đó cô chỉ cho rằng mình quá ngu ngốc nên mới dẫn đến kết cục ngày hôm nay. Nhưng không ngờ là Đại bảo lại nghe được cô nói chuyện ngày hôm đó. Lại cho rằng là bản thân cậu chính là gánh nặng của cô nên mới tự làm tất cả mọi việc như vậy.
Hạ Tố Vy nhẹ nhàng ôm lấy cậu, dịu dàng vuốt tóc cậu.
- Khờ quá, sao con lại tự nghĩ bản thân như vậy? Quả thật lúc trước là do mẹ bị kẻ xấu hãm hại mới mang thai các con? Cũng từng có ý định không hạ sinh các con ra.
Nghe đến đây, cậu giật mình từ trong lòng cô chui ra, cô cũng mỉm cười nhìn cậu.
- Nhưng cuối cùng là mẹ vẫn sinh ra các con đó thôi. Mẹ thực sự ghét người đàn ông đó nhưng mẹ không hề ghét các con bởi vì 3 anh em các con là những thiên thần đối với mẹ. Cuộc sống của mẹ vốn dĩ đã rất tăm tối. Có rất nhiều người muốn hãm hại mẹ, muốn mẹ chết đi. Là các con cho mẹ ánh sáng hy vọng để mẹ có thể sống tiếp, để mẹ trở nên mạnh mẽ, để đánh bại những kẻ xấu, bảo vệ các con. Cho nên con không phải gánh nặng của mẹ, mà là trái tim, là mạng sống của mẹ. Không có con và 2 em, vậy thì mẹ sống cũng chẳng còn ý nghĩa gì cả. Thế nên con không được phép nghĩ bản thân mình như vậy. Vì mẹ, vì các em, được không?
Nước mắt của cậu bé rơi ngày một càng nhiều hơn, ôm lấy cô mà òa khóc. Mọi uất ức trong lòng cậu cuối cùng cũng được giải tỏa. Cậu sai rồi, mẹ không hề ghét anh em cậu. Còn yêu cậu như mạng sống của mình. Trước kia cậu còn sợ rằng, một ngày nào đó mẹ sẽ bỏ rơi cậu và 2 em? Nhưng bây giờ không còn lo nữa rồi, vì mẹ sẽ không bao giờ làm vậy.