Tịch Yên Thời Nhiên

Chương 2: Cô ấy trở lại




Sáng sớm, ngoài cửa khách sạn tập trung toàn bộ phóng viên của thành phố này.
Phí Khả La vừa mở mắt thức dậy, bỗng thấy thân hình cao lớn nằm bên cạnh.
Dịch Thiều Quang lười nhác xoay người, gương mặt hoàn mỹ không góc chết đập thẳng vào ánh mắt hoảng hốt của Phí Khả La.
Lúc này cô có trăm cái miệng cũng không thể giải thích nổi.
"Anh... Anh đã làm gì tôi!" Nét mặt Phí Khả La mang theo sự oán hận đến tột độ.
"Lục phu nhân sao có thể đánh giá tôi như vậy?" Gương mặt Dịch Thiều Quang hiện vẻ ủy khuất, hai tay ôm chặt lấy cô.
Bên ngoài là tiếng phóng viên đang gọi bảo vệ để phá cửa phòng bước vào.
"Buông tôi ra..." Phí Khả La lập tức giãy giụa. Ngay khi thoát khỏi lồng ngực của hắn, cô vội chạy thẳng vào nhà vệ sinh.
Phí Khả La kiểm tra quần áo một lượt. May mắn trên người cô không có vết tích do hoan ái để lại, chứng tỏ Dịch Thiều Quang không có làm gì đồi bại.


Lần nữa bước ra khỏi nhà vệ sinh, Phí Khả La nâng ánh mắt hoảng hốt nhìn Dịch Thiều Quang.
Hắn nhàn nhã nằm trên giường, hai cúc áo phía trên mở tung, lộ ra lồng ngực màu đồng vững chắc.
Dịch Thiều Quang vẫy tay ra hiệu Phí Khả La ngồi xuống bên cạnh: "Có tin tốt lành cho cô đây!"
Cô nâng ánh mắt nghi ngờ nhìn hắn, cầm lấy di động Dịch Thiều Quang đưa cho.
Trên màn hình đang phát ra tin tức nữ sinh ưu tú nhất của Đại học Điện Ảnh Bắc Kinh - Khả Ninh đã trở về nước! Cô ấy chính là người phụ nữ mà Lục Cẩm Thành tương tư bao năm nay.
Phí Khả La không thể kìm được mà bụp mặt khóc. Trên danh nghĩa cô là Lục phu nhân - vợ của Lục Cẩm Thành nhưng lại phải nhường chồng mình cho người khác. Cô biết rằng từ khi kết hôn đến nay, hắn chưa một lần yêu cô... nhưng tại sao trái tim Phí Khả La lại đau đến vậy!


Cô đi theo con đường bí mật mà Dịch Thiều Quang dẫn lối, trở về nhà họ Lục.
Đập vào mắt Phí Khả La là hình ảnh Khả Ninh đang ngồi trong lòng Lục Cẩm Thành, hai người họ đang tằng tịu với nhau trong chính ngôi nhà của cô!
"Hai người..." Phí Khả La tức giận như muốn mất đi lý trí. Cô nắm chặt tay, nâng cao thanh âm: "Tôi sẽ không ly hôn! Khả tiểu thư đừng mong sẽ ngồi được vị trí Lục phu nhân!"
Khả Ninh giống như con thỏ nhỏ bị dọa sợ, không ngừng nép vào ngực Lục Cẩm Thành, giọng nói yếu ớt: "Cẩm Thành, cô ấy là ai vậy?"
Lục Cẩm Thành hừ lạnh, nâng ánh mắt sắc bén nhìn Phí Khả La: "Bảo vệ! Đuổi cô ta đi ngay cho tôi!"
Phí Khả La lắc đầu, nức nở khóc: "Anh không thể làm như vậy với em! Chúng ta đã là vợ chồng với nhau ba năm nay..."
Gương mặt hắn hiện vẻ thiếu kiên nhẫn, nhíu mày về phía vệ sĩ.


Hai người vệ sĩ không dám chậm trễ, lập tức lôi mạnh Phí Khả La ra ngoài.
Cô trở thành người không nhà không cửa, không nơi nương tựa.
Phí Khả La cố nén sự mệt mỏi trong người, bắt xe trở về nhà họ Phí.
Ngay khi vừa mở cửa bước vào, một lọ hoa ném thẳng vào mặt Phí Khả La.
Nếu không phải cô nhanh mắt né kịp, lọ hoa kia đủ để đập vỡ mặt Phí Khả La.
"Cô cút ngay cho tôi!" Phí Khả Đình tiếp tục cầm những đồ vật khác ném về phía Phí Khả La.
"Nếu không phải tại cô, anh rể sẽ không khiến nhà họ Phí phá sản nhanh đến vậy! Hằng ngày cô chỉ ở nhà tận hưởng cuộc sống mà không nắm giữ được trái tim của anh rể sao? Loại đàn bà vô dụng!"
Phí Khả La cúi đầu né tránh vật nhọn đang bay về phía cô. Người vừa phát ra âm thanh là Phí Khả Đình - người em gái ruột thịt bao năm nay của Phí Khả La.
Trên gương mặt cô ta bây giờ chỉ có sự uất ức vì vinh hoa phú quý nhà họ Phí mất hết, làm gì còn thời gian quan tâm đến thứ khác.
Phải mất một hồi lâu Phí Khả La mới trốn thoát được trước sự giận dữ của Phí Khả Đình.
Cô chạy lên tầng hai, định đi tìm cha ruột.
"Bốp!"
Một thanh âm lạnh lùng vang lên, má phải của Phí Khả La đỏ bừng.
Cô ôm lấy mặt, nhìn người đàn ông trước mặt: "Cha... Sao cha lại đánh con?"
Gương mặt già nua của Phí Nam Dương hiện lên vẻ độc ác. Ông ta không cam lòng liên tục đánh vào mặt của Phí Khả La.
"Con khốn này! Năm đó tao đã gả bán mày cho Lục Cẩm Thành. Mày sống là người nhà họ Lục, chết làm ma nhà họ! Mày còn mặt mũi nào mà trở về đây sao? Quay về đấy ngay."
Phí Khả La không còn sức phản kháng, thanh âm yếu đuối: "Cha, Lục Cẩm Thành nɠɵạı ŧìиɦ..."
"Bốp!"
Một cái tát nữa in trên mặt Phí Khả La.
Cô ngã sõng soài ra nhà, thân hình mỏng manh dường như lúc nào cũng có thể biến mất.
Phí Nam Dương nâng ánh mắt khinh thường nhìn cô: "Đàn ông ai chả có tình nhân ở bên ngoài, nhất là kiểu đàn ông ưu tú như Lục Cẩm Thành! Nếu mày còn muốn gặp lại người mẹ bệnh tật của mày, liệu mà về lấy lòng nhà họ Lục ngay cho tao!"
Phí Khả Lan lau nước mắt, đau đớn đứng dậy.
Cô rời khỏi nhà họ Phí, lần đầu tiên không biết bản thân phải đi đâu về đâu.
Chỉ trong vòng một tuần, Phí Khả La vừa phải đối diện với việc chồng nɠɵạı ŧìиɦ đòi ly hôn, bản thân cô bị đưa lên giường người khác, bị gia tộc ghét bỏ! Cô thở dài, gương mặt nhỏ nhắn hiện vẻ thê thảm.