Tịch Tổng Cực Ngược Vợ Yêu

Chương 7: Trò chơi sinh tử.




Gã đi tìm cô trên dãy hành lang nhưng chẳng thấy cô đâu. Gã tức giận gào rống lên quay về chỗ cũ tìm kiếm cô. Đi qua căn phòng, gã hồ nghi đi vào trong...

Tim Vân Khê càng đập mạnh hơn, cô không dám thở mạnh, càng không dám cử động.

Gã ta nhìn xung quanh phòng một lúc, không thấy bất cứ dấu vết gì đành phải xoay người ra khỏi đây.

Thấy gã đi rồi, cô mới dám thở. Lúc này, cả người cô mềm nhũn rồi. Cô dựa vào tường rồi cả người dần ngã xuống đất, bàn tay run rẩy không dám nắm chặt. Ngồi được một lúc, cả người dần quay về trạng thái ban đầu, cô khẽ thở phào nhẹ nhõm, cô yên tâm định đứng dậy nhưng có cảm giác ai đó đang nhìn mình. Cô bất chợt xoay đầu nhìn, đôi mắt trừng lớn, giật mình nghiêng người xuống đất.

Trước mặt cô, à không ngồi ngay bên cạnh cô có một gã nữa nhìn cô cười te toét.

Da đầu cô tê dại, khuôn mặt xinh đẹp càng trở nên tái nhợt. Tim lần nữa đập nhanh, cả người run lên, trên trán chảy mồ hôi không ngừng.

Chả lẽ mạng cô ngắn ngủi vậy sao?.

Một hồi lâu, không thấy động tĩnh gì của gã trước mặt này. Cô nhíu mày nhìn kĩ gã ta, trông gã gồ ghề đáng sợ, khuôn mặt trắng bệch, đôi mắt đen sì không tháy tròng mắt đâu.

Chả lẽ gã ta bị móc mắt?. Vân Khê huơ bàn tay trước mặt gã nhưng không thấy gã phản ứng gì. Suốt nãy đến giờ, gã ta chỉ có một biểu cảm nụ cười đó. Trong đầu Vân Khê loé lên một suy nghĩ. Cô nhìn khắp xung quanh còn phòng này. Khắp nơi đều là xương người, thịt thối rữa mốc lên.

Và " ngồi ngồi cạnh " cô đây không phải gã nào hết, chính xác là xác chết!.

Cô nở nụ cười lạnh, không khỏi khâm phục tên Tịch Nam Dạ kia.

Thật không ngờ hắn thích chơi trò sinh tử này đấy. Cô thật là ngu muội, trước cô nghĩ hắn là người tốt, gần đây mới thay đổi.

Nhìn những cái xác chết bị hắn cho vào đây, cô càng thêm khâm phục hắn hơn!.

Ác ma! Đúng là ác ma! Con quỷ hút máu người!.

Anh nghĩ tôi dễ dàng bại dưới tay ư!?

Đôi mắt của cô ánh lên tia lạnh lẽo chết người. Cô đứng dậy đi ra khỏi phòng này. Vân Khê đang tìm cách tìm kiếm lối ra, không chú ý đến mọi nguy hiểm đằng sau cô.

Gã cầm súng kia đã đứng đợi cô nãy giờ hắn lại nở nụ cười khát máu. Gã ở trong ngục này nhiều năm qua, không biết mình là người hay quỷ. Để có thể sống sót, gã phải giết từng người một. Từng ngày qua ngày, gã trở thành kẻ khát máu.

Gã đã giết rất nhiều người nên gã biết những kẻ bị săn mới quay quẩn đâu đây. Và gã đã đứng góc khuất hành lang này chỉ đợi cô vào tròng.

Khi Vân Khê đến bước đường cùng thì cây súng đã ở ngay trước chán.

Là cái gã khát máu đó!

Cô thầm chửi rủa trong lòng. Tại sao gã không tha cho cô đi?.

Nhưng lần này cô không để bản thân mình phải hoảng sợ nữa. Cô chuẩn bị tiến hành âm mưu của mình thì có một cánh tay rắn chắc vươn ra, giật lấy súng của gã.

Gã chưa kịp trở tay thì bị người đó đá mạnh xuống sàn nhà. Gã tức giận, định đứng dậy giết người đó. Nhưng người đó có vẻ không biết sợ là gì, hắn giơ súng lên không chút từ bi nào bắn gã.

Vậy là gã ta đã chết!

Vân Khê khẽ thở dài rồi cô chuyển hướng sáng đang đứng trước mặt mình. Ngũ quan sáng sủa, dáng người cao lớn, không kém cạnh Tịch Nam Dạ là bao!. Trên người anh ta cũng khoác bộ ngục giam giống như cô, chỉ là của anh ta ống dính tí bẩn bụi nào, cực kì sạch sẽ. Ngay cả mặt anh ta cũng vậy, rất đẹp trai nha!.

Nhưng thứ quan trọng ở đây không phải anh ta đẹp trai hay không mà liệu anh ta có giết cô hay không?.

Như nhìn ra được suy nghĩ trong cô, anh ta khẽ nói:

- Yên tâm đi, tôi sẽ không giết cô!.