Tịch Nam Dạ mở cửa phòng ngủ ra, thấy trong phòng tối om như mực, hắn nhướng mày nheo mắt lại, nhấc chân đi vào trong phòng tiện đà bật công tắc điện lên. Trước mặt hắn là Vân Khê đang đứng quay lưng lại với hắn, dường như cô không chú ý hắn đang đứng sau lưng cô từ lúc nào, dáng vẻ có vẻ bận bịu chuyên tâm nói chuyện với ai đó trong điện thoại.
Đến khi hắn bật điện lên, Vân Khê mới xoay người trừng mắt nhìn về phía hắn.
Tịch Nam Dạ lập tức tiến lại gần cô, không cho cô thời gian phản ứng, bàn tay to với lấy điện thoại trên tay cô. Hắn không chút do dự liếc tên trên màn hình rồi quay sang nhìn Vân Khê, thấy sắc mặt cô không được tốt lắm, đôi mắt lạnh lẽo nhìn hắn làm cho hắn cảm thấy hơi khó hiểu, rõ ràng chiều nay hắn nghe đám vệ sĩ đi theo cô báo tin cho hắn cô đi chơi với Tịch Tiểu Khả còn tiêu gần hết nửa số tiền trong thẻ nữa. Chẳng lẽ cô không vui sao?.
" Trả điện cho tôi " Cô lạnh lùng cất giọng, từ lúc hắn bước vào cô đã thấy bàng hoàng, lo sợ không biết hắn đã nghe hết cuộc đối thoại của hai người chưa?.
Tịch Nam Dạ không những không nghe lời cô, hắn cầm điện thoại lên tai, mặc kệ cô tức giận kiễng chân với lấy đi chăng nữa hắn vẫn giữ cô lại.
" Anh...
Vân Khê không thể làm gì đành trừng mắt nhìn hắn, đúng lúc giọng Vân Mộc lên, thanh âm có phần hoang mang:
"1
Tich Nam Da?".
" Ừ là tôi ". Hắn lạnh nhạt đáp." Tịch Nam Dạ, anh có thể buông tha cho Tiểu Khê được không?. Đừng ép buộc con bé nữa ".
Nghe vậy, hắn khẽ nhếch miệng, khoé mắt hướng lên giống như hồ ly giảo hoạt. Hắn thoáng nhìn cô một cái, khuôn mặt cương nghị trầm tĩnh không ai có thể nhìn thấu được lòng hắn. Hắn khẽ cười thành tiếng, không nặng không nhẹ cho người bên kia một câu trả lời kiên quyết:
Không thể ".
Nói xong câu này, hắn không cho Vân Mộc lên tiếng liền lập tức cúp máy. Tịch Nam Dạ trả điện thoại về chỗ cũ, biểu tình không tức giận hay ngăn cản cô bắt ép cô phải làm theo ý hắn, hắn đi đến giá đỡ quần áo cởi áo vest ra, so với dáng vẻ nghiêm túc lúc nãy thì lúc cởi áo khoác ra có phần thoải mái và tùy hứng.
Bỗng dưng, hắn xoay người về phía Vân Khê, thấy cô trầm ngâm đứng yên một chỗ, không biết đang suy tư điều gì.
" Sao thế?. Sao không xuống nhà ăn đi? ".
Hiện tại Vân Khê đang rất loạn, không biết đối mặt với hắn như nào nữa. Đầu óc mụ mị, rốc tuếch đến khi nghe thấy giọng của hắn vang lên cô mới giật mình, bấn loạn nhìn về phía hắn đang quan sát cô bằng ánh mắt thăm dò. Bất thình lình cô cảm thấy run sợ, lo lắng. Trong đầu nhớ lại từng câu từng chữ của Vân Mộc nói trên điện thoại, hiện tại hắn mang cô về đây liệu có phải lại trả thù nữa không?.
Cô hít sâu một hơi, cố tỏ ra bình thường nhất ở trước mặt hắn:
'Không sao, tôi muốn tìm Tịch Tiểu Khả tâm sự chút ". Vừa nói xong, cô cúi đầu xuống nhẹ nhàng đi ngang qua hắn, giống như sợ bị ánh mắt đa nghi của hắn nhìn đến xuyên thấu, cô càng cúi đầu thấp xuống. Bàn tay sắp chạm đến tay nắm cửa thì đột nhiên hắn hỏi:Em và Vân Mộc vừa nói chuyện gì? ".
Quả nhiên không thể qua mắt được tên đa nghi này, tuy không bị giật đến mức thót tim nhưng câu hỏi đột ngột của hắn cũng đủ khiến cô sợ hãi rồi đó. Vân Khê căn cắn bờ môi, khuôn mặt dè chừng hướng hắn trả lời: " Không có chuyện gì, chỉ là chuyện phiếm thôi ".
" Có chắc là chuyện phiếm không?".
Hắn nở nụ cười trầm thấp, giọng điệu vô cùng nhẹ nhàng, vừa nhẹ nhàng vừa lạnh lẽo đến mức khiến người khác cảm thấy sắp đến ngày tận thế đến nơi vậy!.
Cô không nhìn hắn nữa, ánh mắt như lảng tránh sang chuyện khác: " Không phải anh bảo xuống nhà ăn cơm sao?. Chúng ta đi ăn thôi ".
Cô lén quan sát vẻ mặt của hắn, thấy hắn vẫn nhìn cô cô chằm chằm không rời, đôi mắt sâu hun hút như tia X quang khiến cô cảm giác cô đã bị hắn nhìn đến xuyên thấu, linh cảm cô mách bảo nếu ở cùng với tên này thêm phút giây nào nữa chắc trái tim cô không chừng bóp nghẹt chết mất, vậy nên cô cần phải trốn khỏi đây ngay mới được.
Nghĩ là làm, Vân Khê mặc kệ ánh mắt đa nghi của hắn nhìn đến nổi da gà da vịt, cô nhanh chân rời khỏi phòng ngủ, chạy đến phòng của Tịch Tiểu Khả gõ cửa:
' Tiểu Khả, cô có trong phòng không?".
Trong căn biệt thự này, có Tịch Tiểu Khả dễ tiếp xúc nhất, chắc chắn cô ấy biết rất nhiều thứ.
Chưa đến một phút, cửa phòng mở ra. Phản ứng của Tịch Tiểu Khả ban đầu bất ngờ sau đó mỉm cười: " Chị đến tôi có chuyện gì à? ".Vân Khê lén lút quan sát xung quanh xem hắn có xuất hiện hay không, không biết tại sao tối nay Vân Khê giống như con đà điểu, lại sợ Tịch Nam Dạ phát hiện ra như thể cô đã làm sai điều gì đó mặc dù cô đâu có gây ra tội ác hại hắn đâu chứ..
Có điều, với tính cách ác độc của hắn làm cho Vân Khê hoảng sợ không phải có căn cứ.
Cô đi vào phòng của Tịch Tiểu Khả, cô ấy nhìn cô bằng ánh mắt khó hiểu lại như muốn hỏi có chuyện gì xảy ra với cô à.
Cô đến trước mặt Tịch Tiểu Khả, đi thẳng vào vấn đề:
" Vân Mộc vừa gọi cho tôi, kể cho tôi toàn bộ sự thật rồi, bây giờ tôi không dám đối diện với anh cô như nào nữa ".
Khoé mắt Tịch Tiểu Khả hơi nhíu lại, dường như nhận ra tâm lý phòng bị của Vân Khê, cô ấy than nhẹ: " Chị sợ anh tôi lắm hả? ".
"Ùm ".
Cho nên chị đến phòng tôi ư? ".
' Tôi chỉ sợ anh ta giết tôi thôi! ".
Tịch Tiểu Khả khẽ lắc đầu, kéo tay Vân Khê ngồi xuống ghế, vẻ mặt đối với cô vẫn luôn tươi cười:
Haizz, chị tìm tôi chỉ để tâm sự chuyện này thôi hả?. Vân Mộc cũng nói hết cho chị rồi, phải chăng chị tìm tôi còn muốn rõ chuyện nào nữa ư? ".
Vân Khê đối với lời này cũng không bất ngờ gì, cô rất rõ hai anh em nhà họ Tịch rất thông minh, nhìn thấu hiểu lòng người đến nhường nào, lại nguy hiểm đến mức nào. Người ta hay nói khi mở lời ở trước mặt Tịch Nam Dạ phải nhìn sắc mặt hắn trước, còn với Tịch Tiểu Khả luôn làm bộ dáng tươi cười chắc cũng ác độc không kém hắn là bao!.
" Vân Khê, chị đừng nghĩ tôi ác giống anh tôi, theo tôi thấy cô còn ác không khác anh tôi là mấy! ". Tịch Tiểu Khả hừ một tiếng, bỗng nhớ tới trước đây Vân Khê nghĩ ra cái quỷ kế đánh người, cô ấy còn giúp Vân Khê rời khỏi Hoa Uyển viên nữa chứ, hại cô bị anh đối xử lạnh nhạt mấy ngày lận..
" Tất cả đều do anh ta tra tấn tôi! ". Cô đáp, vẻ mặt hiện lên bối rối : " Nếu như không phải do anh tôi báo cho tôi thì không biết bố tôi gây ra nhiều tội ác đến thế, tôi cảm thấy có lỗi với nhà họ Tịch là sự thật, chuyện bố tôi...với cô chú Tịch, tôi thành thật xin lỗi ".
' Chuyện quá khứ đã qua rồi, cứ để cho qua đi ". Cô ấy chân thành khuyên nhú.
'Nhưng Tịch Nam Dạ dễ dàng cho qua sao?. Anh ta hận không thể giết chết cả gia đình tôi, tôi thà rằng 6 năm trước anh ta nói thẳng ra rồi giết tôi cũng được ".
Không biết cánh cửa mở ra từ lúc nào, Tịch Tiểu Khả khẽ nghiêng người hướng ra phía cửa, thấy Tịch Nam Dạ đang đứng đó, biểu cảm lạnh lùng đầy sát khí như muốn giết người. Còn Vân Khê quá chuyên tâm không nhận ra có người nào đó đứng sau lưng cô, trực giác Tịch Tiểu Khả mách bảo sắp có chuyện không may xảy ra nên liền lắc lắc cánh tay Vân Khê ý bảo cô dừng lại.
Vân Khê phát giác có điều không đúng trên mặt cô ấy, liền quay đầu lại, đôi mắt mở lớn, trái tim như sắp nhảy thót ra ngoài.
Sao hắn lại ở đây?. Có khi nào, hắn nghe thấy hết rồi không?
Tịch Nam Dạ từ từ tiến lại gần cô, thấy sắc mặt kém cỏi đầy giận dữ của hắn khiến cho Vân Khê có dự cảm không lành, trái tim run rẩy theo bản năng đứng lên trốn sau lưng Tịch Tiểu Khả.
Vẻ mặt Tịch Nam Dạ thâm sâu khó lường, làm cho người ta không biết hắn định làm gì. Thấy cô núp sau lưng Tịch Tiểu Khả trốn tránh, hắn đưa tay túm lấy cô như bắt gà con trước sự kinh hoàng của Tịch Tiểu Khả.
Anh...anh thả Vân Khê ra ".
Không phải chuyện của em ". Hắn ôm lấy thân thể Vân Khê vác lên vai, để lại câu lạnh lùng xoay người bỏ đi.
Mấy tháng nay Hoa Uyển viên vô cùng bình yên, cho đến khi cô gái tên Vân Khê xuất hiện là ngày nào cũng náo nhiệt khiến ai cũng muốn xem trò hay!.
Tịch Nam Dạ vác cô về phòng mình, tiếng " rầm " từ cửa phòng vang lên đầy dữ dội, hắn thẳng tay ném mạnh Vân Khê lên giường, lại không quan tâm đến cô có đau hay không. Cũng may thân thể Vân Khê tiếp xúc ga giường mềm mại nên không đến mức đau nhức, da đầu chạm mạnh trên bề mặt nên không khỏi cảm thấy qua cuồng, đau óc kêu ong ong, đôi mắt nhíu chặt khi phản ứng lại đã thấy cơ thể rắn chắc của người đàn ông đè trên người cô.
'Tịch Nam Dạ, anh làm trò gì vậy hả?. Mau buông tôi ra ".
Hắn làm như không thấy, áp chặt thân thể mềm mại ở dưới, giọng điệu lạnh lùng cất lên:
" Tôi không có ý định để em biết tôi hận em và cả nhà họ Vân đến mức nào ".
" Vậy sao? ". Cô nhìn thẳng vào mắt hắn, cười lạnh : " Tôi có nên cảm ơn anh vì anh không cho tôi biết sớm nhỉ?. Nếu tôi biết rồi, anh vẫn sẽ hành hạ tôi? ".\'Phải, tôi chính là muốn cô từ từ sẽ biết mọi chuyện ". Hắn thấp giọng trả lời, ngữ khí nhẹ nhàng, dịu dàng. Đôi mắt toát lên vẻ ôn nhu: " 6 năm trước, tôi
tiếp cận với mục đích trả thù, khiến cô phải yêu tôi, hết lòng vì thôi. Đến khi tôi đạt được thứ tôi muốn rồi tôi sẽ khiến cô sống không bằng chết, khiến Vân thị phá sát và khiến cô...phải sống trong đau khổ ".
Hắn cười cười, khoé môi cong lên đầy câu dẫn, vừa tà mị vừa có sức hút với phái nữ. Nếu trong trường hợp khác, nhiều người phụ nữ dễ dàng khuất phục, tình nguyện xà vào lòng hắn, muốn hắn làm gì thì làm. Nhưng mà, trong trường hợp này kể cả cô hay một người phụ nữ nào khác cũng sẽ hãi thôi, bởi vì hắn bây giờ rất giống ma quỷ, một con quỷ có thể giết người bất cứ lúc nào!.
Khuôn mặt Vân Khê tái đi, cô ở dưới thân hắn dãy dụa bao nhiêu hắn càng ép chặt cô bấy nhiêu. Có biết rằng sức lực nam nữ khác biệt nên dù cố gắng đến mấy cũng không thể đẩy được hắn ra, đến khi cả người mệt mỏi cô nằm im thở gấp:
' Tại sao, anh không giết tôi luôn đi?. Đáng lẽ anh khiến tôi yêu anh rồi anh phải giết tôi chứ, đáng lẽ lúc anh đưa tôi đi phá thai anh nên thẳng tay giết tôi đi chứ? ".
" Như thế không có gì thú vị gì cả! ". Hắn cười, đôi mắt hiện lên tia âm u lạnh lẽo, hai cánh tay đưa ra giữ chặt cổ tay nhỏ nhắn mềm mỏng làm cho làn da trắng nõn xuất hiện vết đỏ: " Tiểu Khê, tôi đã nói rồi mà tôi sẽ khiến cô sống không bằng chết...".
" Ha... " Cô ngẩng lên nở nụ cười giễu cợt: " Anh thành công giết bố tôi rồi đến con tôi, rồi đến Từ Dã Khiêm,...anh còn muốn gì nữa. Chẳng lẽ muốn hành hạ tôi đến chết à?".
" Tôi giết bố cô bao giờ? ". Hắn dừng lại một chút, vẻ mặt hồ nghi nhìn cô." Chẳng phải anh đã hại chết bố tôi sao? ". Cô lạnh giọng phản bác.
Đúng là tôi trực chờ hại ông ta, nhưng tự ông ta tự sát mà ". Hắn chậm rãi lên tiếng, đáy mắt nổi lên tia lạnh lẽo: " Còn không phải do ông bố tham lam của cô hãm hại gia đình tôi à? ".
Tất nhiên hắn không cho cô cơ hội mở miệng, thanh âm dịu dàng vang bên tai, đôi mắt đang từ hận thù chuyển sang dịu dàng đến lạ, trên khuôn mặt hiện lên vẻ si mê cuồng loạn:
" Có biết vì sao tôi không giết cô không? ".
Hắn nhìn sắc mặt trắc bệch của cô, lại thấy cô thật đáng thương, hắn " chậu " một tiếng, từng đốt ngón tay di chuyển lên cổ, nhẹ nhàng vuốt ve cánh cổ trắng muốt, nếu bàn tay to của hắn bao trùm cả cánh cổ này, chỉ một động tác nhỏ thôi cũng đủ bóp chết cô rồi.
"
Vân Khê nằm bất động để hắn làm càn trên cở thể mình, ngón tay thon dài kia di chuyển trên cổ của cô cảm giác như đang ve vãn vậy, cô bắt đầu cảm thấy hít thở khó nhọc, bầu ngực tròn đầy phập phồng lên xuống.
'Ban đầu tôi định chơi xong thì cùng lắm giết chết cô, nhưng đâu ngờ... ". Hắn cố tình dừng lại, hơi thở nóng bóng phả trên người cô, ngón tay từ cần cổ trắng nõn như có như không lả lướt xuống bầu ngực bóp nhẹ, giọng điệu cợt nhả cất lên: " Cô ở trên giường hợp ý tôi như vậy, cái động nhỏ nhắn thít chặt tôi không buông, làm sao tôi nỡ để cô qua thế giới bên kia đây? ".
" Anh im đi! ".
Lời của hắn không ý tử tí nào, miệng đầy phóng đãng vang vẳng bên tai làm cô vừa thẹn vừa giận.
" Tiểu Khê, cô còn nhớ ở thành phố A tôi đã ra điều kiện với cô rồi, nhưng mà cô dàn vi phạm điều kiện, bây giờ cô nghĩ tôi buông tha nữa ư? ". Hắn nhìn chằm chằm vào bờ môi đỏ mọng của cô, nhưng lại kìm nén cảm xúc muốn hôn lên bờ môi đó, bàn tay tiến lên nhẹ nhàng cọ xát cánh môi hồng hào...
Đôi mắt hắn tối đi vài phần, bất chấp phảng kháng của cô, một tay không an phận vén váy cô lên tận eo, đôi chân thon dài cưỡng ép tách ra để lộ vùng tam giác được quần lót bao bọc...