Ăn uống xong xuôi, cả lớp rủ đi KTV thế nhưng riêng Vân Khê không có tâm trạng nô vui với họ. Trần Ly Ly có rủ cô đến cả khản cả cổ họng cô vẫn một mực từ chối.
Trên con phố rộng, những đèn led từ các tòà nhà cao chọc trời chiếu sáng cả một dãy phố. Vân Khê mang lòng tâm sự não nề đi bộ trên vỉa hè, đôi mắt tĩnh lặng hơi cúi gằm xuống, áo khoác dạ màu trắng dài đến tận đầu gối che đi thân hình nhỏ bé.
"Két ".
Chưa đầy vài phút, một chiếc Ferrari màu đỏ vô cùng nổi bật lập tức phanh lại, dừng ngay bên cạnh cô.
Vân Khê quay người lại, sau một giây hoang mang thì một phát choáng ngập, lòng dâng lên sự cảnh giác, phòng bị nhìn chiếc xe Ferrari kia...
Cái tên Tịch Nam Dạ này, sao cứ lần chạm mặt hắn là đập vào mắt cô chính là chiếc là chiếc xe Ferrari màu đỏ chói lóá thể kia!?. Định khoe khoang với cô đây à??.
" Lên xe "
Cửa kính kéo xuống, một giọng nói trầm ấm dứt khoát vang lên. Trong xe rất tối, không thể nhìn rõ biểu tình của người đàn ông, nhưng đối với cô mà nói đó là sự nguy hiểm cần nhanh chóng chạy trốn.
Vân Khê tỏ ra không nghe thấy lời vừa rồi của hắn, ngoảy mặt làm ngơ, nhấc chân bước tiếp. Có lẽ hồi nãy cô uống hơi nhiều, tuy chưa say hẳn nhưng ngay lúc này, trước mặt hắn cô muốn lên cơn phản nghịch. Tịch Nam Dạ lại không có kiên nhẫn với cô, hắn đưa tay mở cửa xe ra, một chân bước xuống đi đến nắm chặt cánh tay cô lại.
" Anh làm gì?. Đây là nơi đông người đấy! ".
"Im miệng! ".
Hắn không cho phép cô náo loạn, một tay mở cửa ghế phụ ra, một tay cưỡng ép kéo cả người cô vào trong xe rồi khóa cửa lại.
Vân Khê cho dù muốn thoát ra cũng không thể làm gì được, sau khi hắn ngồi vào khoang xe, giọng điệu ra lệnh cất lên:
" Khóa dây an toàn vào ".
" Tôi muốn xuống xe! ". - Cô cau có không thèm liếc hắn một câu.
Tịch Nam Dạ thấy vậy, không nói hai lời, cả thân người nhích lại gần, cơ ngực rắn chắc như có như không dính sát lên người cô, bỗng chốc bầu không khí trở nên ám muội, khuôn mặt của hắn tiến lại gần, hơi thở nóng rực phả vào khe cổ làm cho Vân Khê rùng mình, cơ thể cứng ngắc run sợ nghiêng người né tránh đi.
"Này, làm gì đấy, tránh xa tôi ra ".
Tịch Nam Dạ không chú ý đến phản ứng thay đổi bất thường của Vân Khê, một tay hắn vươn ra bên người cô kéo dây an toàn lại. Lông mi Vân Khê cụp xuống, không dám mặt đối mặt với người đàn ông đang không ngừng phả hơi thở nóng hồi vào tai cô kia, cánh mũi thẳng tắp của hắp như sắp chạm vào tai cô. Trái tim Vân Khê đập liên hồi, cố gắng né tránh đi hơi thở nguy hiểm phát ra từ hắn, Vân Khê căn cắn môi, đôi mắt vô tình rơi vào bàn tay thon, đẹp có khung xương rằn rỏi kia....
Không những thế, cánh tay kia lại " vô tình " lướt qua ngực cô!!!.
Cô bất giác đỏ mặt, tình cảnh này thật giống " trốn không được, chạy cũng không xong " quá đi! ".
Tịch Nam Dạ giúp cô khóa dây an toàn xong thì ngồi thẳng về chỗ cũ, cả quá trình không quá chậm nhưng đối với Vân Khê đó là cả ngàn thu!.
Sau một lúc, Vân Khê mới bình ổn tâm tình lại, cô không nhìn hắn, khuôn mặt lạnh lùng, lãnh đạm chuyên tâm chú ý về con đường thẳng tắp phía trước.
" Tôi muốn xuống xe ".
Tất nhiên, Tịch Nam Dạ sẽ không nghe theo lời cô. Hắn nhíu mày, tay đặt ở vô lăng xoay lại, chân dẫm đạp ga làm cho tốc độ xe càng đi nhanh hơn sơ với lúc nãy.
"Tịch Nam Dạ! ". - Cô hét lên: "Anh nói với tôi sẽ không làm phiền tôi nữa, anh quên rồi à? ".
Sắc mặt hắn trở nên âm trầm khó đoán, đôi mắt lạnh lẽo chuyên tâm lái xe, cho dù cô có hét đến điếc cả tai hắn cũng không quan tâm. Sự yên lặng khó hiểu của hắn khiến Vân Khê nhất thời bực tức trong lòng nhưng vẫn phải tỏ ra kiềm nén, dường như cô nghĩ đến điều gì đó, khuôn mặt lạnh nhạt hướng lên phía hắn đe doạ: " Anh không dừng là tôi báo cảnh sát đó! ".
Nói xong lời này, cô nhanh chóng rút điện thoại ra, nhập ba con số rồi nhếch cao chiếc điện thoại trước mặt hắn.
Tịch Nam Dạ lằng lặng quay mặt về phía cô, trong bóng tối đôi mắt hiện lên tia âm u nhìn con số trên màn hình điện thoại. Hắn không báo trước một cậu, đột ngột phanh gấp.
Vân Khê kêu lên một tiếng, chưa kịp phản ứng gì đã bị hắn giật lấy điện thoại trong tay. Đến lúc phản ứng lại thì bàn tay đã trống rỗng, cả người hướng về phía hắn tức giận rống lên: " Anh làm trò gì vậy? Trả lại điện thoại cho tôi! ".
" Câm miệng! ".
Vân Khê giật mình, đẫn đờ ra trừng mắt nhìn hắn. Cả người hắn âm u lãnh lẽo đến khó tả, không biết người đàn ông này bị gì mà dám rống lên với cô như vậy.
Tịch Nam Dạ để điện thoại của cô vào trong thùng để đồ rồi khóá lại. Có trời mới biết, hắn ghét tiếp xúc với cảnh sát đến mức nào, thế mà cô nhóc này dám ở trước mặt hắn đe doạ báo cảnh sát!.
" Tôi đã nói với em, chỉ cần em đừng xuất hiện trước mặt tôi, tôi không làm phiền em nữa, thế nhưng hôm nay thì sao? " - Hắn thoáng cười nhếch, khuỷu tay nhàn nhã dựa vào cửa xe, " Tiểu Khê, em quên điều kiện hôm đó rồi sao, nếu một ngày để tôi phát hiện ra em tôi không để em đi nữa, vĩnh viễn để em lại bên mình ".
Trong lòng Vân Khê nổi lên từng trận kinh ngạc, khuôn mặt phức tạp giải thích: " Hôm nay bất đẵng dĩ, chúng ta vô tình chạm mặt nhau thôi ".
" Vô tình hay hữu ý thì chúng ta vẫn gặp nhau rồi ". - Hắn cười cười, lắc đầu: " Em nghĩ tôi có thể tha cho em sao?
".
Vân Khê nghe xong, nhất thời sửng sốt.
Hắn chăm chú quan sát cô từ trên xuống dưới, lông mày khẽ nhíu lại, cô so với trước đây gầy đi quá nhiều khiến hắn nổi lên tia quan tâm và lo lắng. Có phải dạo này cô ăn ít quá không?. Nghĩ đến đây, đáy lòng hắn tràn ngập thương xót, cánh tay hắn kéo cô về phía trước, ôm chặt cô vào lòng.
"Tiều Khê, tôi nhớ em! ".
Sáng nay, hắn vì người phụ này mà tham gia chương trình lễ kỷ niệm đó. Ấy thế mà, cô nhóc vô tâm vô phế này dám coi hắn là " không khí" để hắn lặng lẽ dõi theo cô. Cả buổi hắn hết sức khó chịu, cho đến khi không nhịn nổi nữa, không nói một lời nào cứ vậy xuất hiện trước mặt cô!.
Cả người Vân Khê ngây dại ra đề hắn ôm đến chặt cứng, cô bất ngờ, ngạc nhiên khi nghe hẳn nói: Vân Khê, tôi nhớ em...
Trong đầu cô lặp đi lặp lại lời này của hẳn....
Thế này là thế nào?. Sao tự dưng lại....
Cô hoảng hốt giãy dụa đẩy hắn ra, thế nhưng hắn không những không đẩy cô ra còn bá đạo ôm chặt hơn, cả khuôn mặt vùi vào sau gáy cô như đang hít đi mùi hương dịu nhẹ tỏả ra. Bây giờ, hắn không khác gì một tên cuồng si, mùi hương trên người cô làm hắn gây nghiện, cánh mũi hắn cọ cọ vào cánh cổ của cô thở nhẹ ra một hơi, đôi mắt hắn mở hờ ra đầy u tối, đáy mắt lộ lên tia độc chiếm
" Tiều Khê ".
Giọng hắn vừa trầm khàn vừa quyến rũ đến mê người, hắn ở bên tai cô hé miệng ra cắn nhẹ, bàn tay ôm eo sét chặt làm cho cô gái trong lòng hắn vô tình kêu lên. Hắn từ tai di chuyển xuống cổ, hôn nhẹ lên đó. Hắn cảm nhận được cơ thể cô đang run nhẹ, trong lòng hắn dâng lên sự thỏa mãn khó nói thành lời...
Hắn không dễ dàng tha cho cô, đôi mắt hắn dừng bầu ngực to tròn trước mắt, tuy rằng dáng người cô nhỏ nhắn nhưng vòng nào ra vòng đấy, hắn rất thích cảm giác ôm lấy vòng eo tinh tế, mềm mại kia. Giống như cô chính là của hắn, được cả người hắn bao trùm lấy, không thể thoát ra được. Tịch Nam Dạ hít sâu một hơi, nén nhịn dục vọng căng trướng, hắn vùi đầu vào bầu ngực tròn trịa. Hôm nay, cô mặc chiếc áo thun ôm sát người, thế nên hắn có thể quan sát được đôi gò bồng đào đang nhô ra của cô...
"Tịch Nam Dạ".
Vân Khê thở gấp, gọi thẳng tên hắn ra. Cơ thể cô rất dễ nhạy cảm, chỉ cần một cái chạm của hắn đã khiến làm cho cả cơ thể không chịu được mà run lên. Cô dùng sức đẩy tên khốn này ra, thế nhưng sức nữ làm sao bằng sức nam chứ, vậy nên cô cố gọi để thức tỉnh lý trí còn sót lại trên người hắn
"Tịch Nam Dạ, anh buông tôi ra, đây là cưỡng hiếp!".
" Chúng ta đã " làm " với nhau nhiều lần rồi mà ". Đáy mắt hắn lộ lên tia xảo quyệt, cho dù cô ra sức gọi hắn đi chăng nữa hắn cũng không thể nhịn được. Phải biết rằng nếu như lần trước ở thành phố A, hắn đã ở trong xe đè cô ra " làm " rồi.
Vân Khê liếc nhìn xuống, trên ngực chỉ hiện ra cái đầu không ngừng vùi vào ngực cô dụi dụi. Trong mắt cô, tình cảnh này thật giống...con trai đang ôm ngực mẹ vậy....
Nghĩ đến đây, cô bất giác rùng mình, đẩy mạnh hắn ra: " Anh tỉnh táo lại cho tôi! ".