Tịch Tổng Cực Ngược Vợ Yêu

Chương 58: Xin chào, chúng ta lại gặp nhau rồi!.




Sáng hôm sau, tại trường đại học X.

Trên sân trường, mọi người đều bận rộn chuẩn bị cho buổi lễ kỷ niệm thành lập trường, ngoài ra đây là hoạt động lấy điểm rèn luyện nên các sinh viên vô cùng tích cực tham gia các hoạt động bán hàng ở trong khuôn viên trường.

Đã lâu rồi, Vân Khê không quay về thăm trường bao giờ. Ngắm nghía các bạn sinh viên trẻ trung đầy nhiệt huyết, năng động trước mặt, cô thầm khen ngợi không thôi và mới nhận ra rằng thì ra bản thân cô có lẽ đã trưởng thành hơn rất nhiều.

Cô đút tay vào túi áo khoác dạ bên ngoài, bước chân đi thẳng về phía khán đài. Dưới ánh nắng chan hòa, vẻ đẹp của Vân Khê càng trở nên tươi tắn, xán lạn một cách hoàn mỹ, giống như trên người cô phát ra một loại hào quang rực rỡ vậy!.

Dưới khán đài các giảng viên đều tụ tập lại cười đùa vui vẻ không ngừng, bên phía ban giám hiệu nhà trường bận bịu xem danh sách khách mời tham dự, đến lượt danh sách sinh viên ưu tú tham dự, một người trong số đó bất ngờ hỏi: " Hiệu trưởng, trong danh sách sinh viên ưu tú nhất có cả...Chủ tịch tập đoàn Tịch thị sao?". Trời ơi, thật ư!?. Thật không thể tin vào mắt họ mà!.

Hiệu trưởng gật đầu lia lịa, khuôn mặt tràn đầy vui sướng: " Đúng thế, khó khăn lắm tôi mới mời được đó! ".

Phía bên này, Vân Khê gặp lại cố vấn học tập của cô, bà ấy rất bất ngờ và xúc động, chủ động hỏi thăm đến sức khỏe của cô.

" Vân Khê, em được hiệu trưởng mời tham gia lễ kỷ niệm trường lần này sao? ".

"Dạ, đúng rồi cô! ". - Cô cười tươi đáp lại.

Cố vấn học tập đối với Vân Khê rất hài lòng, thành tích học tập của cô cực kỳ tốt, mọi năm đều tham gia đầy đủ hoạt động trong và ngoài trường, cô gái này vừa có tài vừa sắc, nếu nói về gia cảnh cũng đủ biết bao người ghen tị rồi. Sinh viên năm đó ai mà không biết đến cái danh hoa khôi Vân Khê chứ?.

Hai người nói chuyện phiễm một lúc, cố vấn hỏi cô cái gì cô đều đáp nấy. Dường như, Vân Khê không chú ý đến một bóng hình xa xăm đang đứng dõi theo cô....

Nửa giờ sau, chương trình hoàn toàn bắt đầu. Toàn đông sinh viên yên vị một chỗ, phó hiệu trưởng bước lên sân khấu nói nội dung sơ lược hoạt động hôm nay. Sau khi giới thiệu đại biểu xong, mới đến phần các sinh viên ưu tú lên sân khấu phát biểu giới thiệu về bản thân mình.

Vốn dĩ mọi thứ đều bình thường cho đến khi trên tai cô nghe thấy một cái tên phát ra từ miệng ông hiệu trưởng cô lập tức giật mình, toàn thân cứng đờ ngây ra chốc lát....

" Trong danh sách sinh viên ưu tú lần này, có một nhân vật vô cùng đặc biệt cũng đến tham dự lễ kỷ niệm thành lập trường của chúng ta, cậu ấy là chủ tịch tập đoàn Tịch thị - Tịch Nam Dạ ".

Nghe đến danh này, cả dưới khán đài ổ lên, phản ứng đầu tiên của bọn họ là ngạc nhiên, bất ngờ, hào hứng, vỗ tay không ngừng không nghỉ!.

Vân Khê cúi gằm mặt đi lên sân khấu, đầu óc mụ mị trống rỗng, sắc mặt hết xanh lại xám, cô chẳng thèm để ý người đi cạnh là ai, cũng chẳng quan tâm tiếng vỗ tay hú hét dưới sân khấu vì một tên nào đó!.

Đến khi đứng yên vị trên sân khấu, dường như Vân Khê ngửi thấy mùi hương thoang thoảng mang vị bạc hà mát lạnh rất gần cô, trong khoảng khắc ngắn ngủi đó, cô " vô tình như hữu ý" ngó sang bên cạnh, đôi mắt lập tức mở lớn giống như không tin vào mắt mình vậy!.

Người đang đứng cạnh cô đây là cái người hơn một tuần qua cô thẩm nhủ sẽ không bao giờ gặp lại, người đó không ai khác chính là Tịch Nam Dạ!!!.

Ổi mai gót!. Ông trời đang trêu đùa cô đúng không!???.

Trong lúc Vân Khê đang thẫn thờ, bên tai cô vang lên giọng nói trầm ấm của hắn phát ra từ Micro: "Xin chào, tôi là Tịch Nam Dạ, năm nay tôi 28 tuổi, hiện đang điều hành tập đoàn Tịch thị, nếu bạn nào có hứng thú hãy đến tập đoàn Tịch thị làm việc nhé! ".

Cả dưới khán đài tiếp tục một tràng pháo tay không thôi, họ không ngờ rằng vị chủ tịch tập đoàn Tịch thị trong truyền thuyết nổi danh khắp cả nước lại vừa trẻ vừa siêu cấp đẹp trai thế này, đã thế thân hình cao lớn, Âu phục chỉnh tề tràn ngập hơi thở nam tính như trong các bộ tiểu thuyết miêu tả, trời ơi, chỉ cần tưởng tượng thôi đã thấy đỏ mặt rồi!... Các sinh viên nữ ngồi dưới luôn nhìn chẳm chẳm vào hẳn bằng ánh vừa hâm mộ vừa si mê nãy giờ, không dám chớp chớp mắt tí nào!. Các cô tự hỏi, lát nữa có nên đến trước mặt hắn xin Wechat không đây!!.

Nhưng chỉ có riêng Vân Khê mặt không biểu tình nghe những lời thân thiện đẩy dối trá của hắn. Cô thờ ơ, lãnh đạm nhìn các cô gái bị hắn làm cho cảm hóá đến mức thèm rãi cả nước, như kiểu tự nguyện chạy đến bám chân hắn, hiến dân " thân thể " cho hắn á!.

Mà thôi, bỏ đi!. Coi hắn là không khí được rồi!.



Sau khi Tịch Nam Dạ trình bày phần giới thiệu xong, đến lượt Vân Khê cầm Micro giới thiệu về bản thân, thật ra cô chưa soạn trước văn mẫu nào cả, nói đúng hơn là làm biếng, vậy nên khi cô cầm Micro trên tay, Vân Khê không hề khẩn trương tí nào, bình tĩnh giới thiệu về bản thân:

"Xin chào, tôi là Vân Khê, sinh viên xuất sắc khóá 52 - khoa Marketing, lữ hành và du lịch. Đạt giải Quán quân

Hoa khôi trường đại học X lần thứ 18 ".

Giọng của cô phát ra thật nhẹ nhàng, nghe như tiếng nhạc dịu êm vậy, cô giống như năm đó, đứng trên sân khấu mặc bộ váy dạ hội màu xanh lam, trên tay cầm Micro giới thiệu về bạn thân, cả gương mặt non nớt sáng bừng dưới ánh đèn sân khấu khiến cả hội trường chú ý không thôi, đôi mắt trong veo lấp lánh, nụ cười trong sáng thánh thiện như thiên sứ làm biết bao người mê mẩn. Năm đó, vì sự xinh đẹp và thánh thiện của Vân Khê, người xem không tiếc gì bình chọn cho Vân Khê, nhờ đó cô có tổng bình chọn cao nhất cả trường.

Hiện tại, so với năm đó, cô có bộ dạng chín chắn và trưởng thành hơn rất nhiều. Người dưới khán đài trầm trồ vỗ tay vì sự tài giỏi và tài năng của cô, họ cũng khỏi thể không cảm thán, đúng là với nhan sắc của cô không làm hoa khôi cũng phí nha!.

Xong xuôi hết tiết mục giới thiệu trình bày gì đó là đến tiết mục diễn văn nghệ. Hiệu trưởng cũng không bắt ép

Vân Khê nán lại lâu, cô gật đầu chào hỏi vài cái rồi rời khỏi đám đông.

Trong khuôn viên trường, Vân Khê đi bộ trên dải đường nhựa thẳng tắp, những đường kẻ rõ nét, hai bên ven đường trồng cây cối xanh um tùm, cách đó không xa, chỉ cần nhấc chân vài chục bước là đến hồ hoa sen, trên bờ hồ có vài tán lá từ trên cây rơi rụng xuống mặt hồ xanh thăm thẳm. Có lẽ hôm nay Vân Khê có tâm tình ngắm cảnh, gương mặt trắng nõn ngó nghiêng khắp nơi. Đi được một lúc, cô bỗng dưng nhớ đến một người, trong đầu hiện lên dáng vẻ âm trẩm của người đàn ông đó, không ngờ rằng..hôm nay hắn chấp nhận lời mời tham gia lễ kỷ niệm đấy....

Dựa vào tính cách của người đàn ông đó, hẳn làm sao có hứng thú với chương trình nhạt nhẽo như này đâu chứ!?.

Lại suy diễn một lúc, chắc là... hắn không có tâm tình ngắm lại trường cũ như cô đâu nhỉ!?.

Đi bộ một hồi, gần như cô không thấy mệt là gì. Xem ra ngôi trường hiện tại không khác trước kia là mấy. Khuôn viên trường đại học X vô cùng rộng lớn, khắp nơi đều mang phong cảnh lãng mạn, thanh xuân vườn trường, những tòà nhà cao tầng xây tách biệt ở từng khu. Trong trường đại học X còn có hàng cây ngô đồng dài trăm mét, mỗi năm hàng cây biến đổi theo bốn mùa xuân hạ thu đông, chỉ khi lạc vào hàng cây ngôi đồng, chúng ta như lạc vào khu rừng của tình yêu vậy, vừa ảo ảo thực thực, vừa nên thơ hữu tình,...

Trường đại học X không chỉ đứng đầu về chất lượng giáo dục của cả nước, ngoài ra, còn do vẻ đẹp của ngôi trường nữa. Biết bao người người nhà nhà ước mơ vào ngồi trường này chỉ để thỏa mãn cái tình yêu đẩy mơ mộng, ngọt ngào của thời sinh viên...

Vân Khê ngồi xuống ghế đá trên vỉa hè, phía sau là cây cổ thụ che chắn khỏi ánh nắng xuyên thẳng vào người cô.

Cảm giác như quay trở về thời đại học vậy!.

Bất giác, quá khứ lại ùa về....

Đúng lúc, cô đang thẫn thờ thì một bóng hình cao lớn bất thình lình xuất hiện trước mặt cô. Chiếc giày màu cà phê sạch sẽ bóng loáng hiện ra trong mắt cô, trên đầu bống nhiên vang lên một giọng nói từ tính, thanh âm dịu dàng, bay bổng:

"Xin chào, chúng ta lại gặp nhau rồi! ".

Cô giật mình, ngước khuôn mặt lên nhìn người đàn ông đứng chắc trước cô. Dáng vẻ ngang tàn che đi tia nắng mặt trời, khuôn mặt âm trầm hơi cúi xuống nhìn cô, đôi mắt tĩnh lặng khó mà đoán được hẳn đang nghĩ gì....

Cả người cô bỗng căng cứng, tình cảnh bây giờ rất giống với 6 năm trước, lúc đấy cô mới bước chân vào môi trường đại học, ngày đó cô ngồi trên ghế đá chăm chú đọc sách, bỗng dưng hắn xuất hiện trước mặt cô, dùng thanh âm đầy dịu dàng: "Xin chào, chúng ta lại gặp nhau rồi! ".

Khi ấy Vân Khê 18 tuổi, sinh viên năm nhất trường đại học X, nghe giọng nói phát ra từ đỉnh đầu, cô ngước lên nhìn hắn với biểu cảm ngỡ ngàng cùng với tia mơ hồ trên đáy mắt....

" Anh là..!?".

"Em quên anh rồi sao?." - Hắn cười nhẹ: " Anh từng giúp em khỏi bọn cướp đấy ".

"Em còn nhớ anh mà, chẳng qua không nghĩ sẽ gặp được anh nên em vô cùng bất ngờ thôi! ". - Vân Khê vui vẻ đáp lại, cô là cô gái tính cách thoải mái, không hề ngần ngại giao lưu với bất kỳ ai cả kể cả khác giới!.

" Ra vậy! Anh vô tình thấy em ngồi đây, anh cũng rất bất ngờ không nghĩ gặp lại em đấy! " - Hắn cười thật thoải mái: " Rồi anh tự hỏi liệu có phải do duyên phận không nhỉ? ".



Cô bật cười vì lời vừa rồi của hắn: "Anh cũng buồn cười thật đấy!". Nói đến đây, cô nhìn anh đầy vẻ nghiêm túc: "

Cảm ơn lần trước giúp em nhé! Nếu không có anh, điện thoại của em đã bị đoạt đi rồi! ".

"Không có gì, lúc đó trời đã khuya, anh không muốn một cô gái như em gặp bất cứ nguy hiểm nào cả, em còn nhỏ càng không nên đi chơi khuya ".

Hắn răn dạy cô giống như một người anh trai đang tận tình khuyên bảo vậy, lúc đó cô tự hỏi rằng người đàn ông có dáng vẻ khó gần này coi bộ cũng dễ tiếp xúc ha!. Thế nên, cô không nghĩ gì nhiều cứ tười cười đáp lại hắn.

" À.. tiện thể vì muốn trả ơn anh đã giúp em, em mời anh một bữa cơm được không? ". - Cô đắn đo hỏi hắn.

Dường như Vân Khê không chú ý đến đôi mắt âm u của người đàn ông đang nhìn cô, khoé môi hắn cong lên với độ cong nhẹ: "Được!".

"Ờm,...quên hỏi anh, anh tên gì, học ngành nào?. Nếu em rảnh em sẽ liên lạc mời anh đi ăn cơm nhé! ".

Dưới ánh nắng buổi chiều tà, một cơn gió nhất thời lay nhẹ, mái tóc hắn bay theo từng cơn gió, làm khuôn mặt hắn càng thêm vẻ tuấn lãng hơn bao giờ hết, đôi mắt ẩn chứa vài phần phong tình khó mà giải thích được!. Vân Khê bị khuôn mặt đẹp trai của hắn làm cho nhất thời si mê, cô ngây ra ngắm hắn một lúc, đến khi giọng nói của hắn cất lên cô mới bừng tình lại!.

"Tịch Nam Dạ, sinh viên năm tư - lớp 06, khoa Quản trị kinh doanh, hiện tại đang giữ chức vụ chủ nhiệm câu lạc bộ Quản trị, nếu em có hứng thú với cậu lạc bộ của bọn anh thì cứ vào tự nhiên nhé! ".

Cái này...có phải coi như" dụ dỗ" vào cậu lạc bộ của hắn không!?.

À khoan đã...anh ấy vừa nói gì cơ!?.

" Anh là Tịch Nam Dạ!?". - Cô hỏi lại một lần nữa, giống như không tin vào tai mình vậy!.

" Đúng, anh là Tịch Nam Dạ, sao thế? ".

Ổi, cô rất sốc nha, người đứng trước mặt cô là giáo thảo* trong truyền thuyết đây ư?.

"Mọi người ở khoa em không ít người khen ngợi anh, anh là sinh viên suất sắc toàn diện, không ai là không biết tới anh cả! ". - Cô người lên nhìn hắn bằng ánh mắt ái mộ, có trời đất chứng giám lời nói cô phát ra đều thực lòng!.

" Ồ..." - Mồi mỏng cười nhếch lên: "Ngại quá, học lực của anh không đến nỗi phải làm cho mọi người tâng bốc đến nồi vậy! ".

"À quên ". - Dường như, hắn nhớ ra điều gì có, tỏ ra tò mò hỏi cô: " Em tên gì đấy nhỉ?. Học khoa nào? ".

"Em tên là Vân Khê, sinh viên năm nhất khoa Marketing, lữ hành và du lịch - lớp 11". - Trên môi nở nụ cười tươi rói, đôi mắt nhanh nhẹn cô híp lại, khoé mắt cong lên trông thật tự nhiên, giọng nói trong sáng, thanh thuần. Ngữ khí phát ra đầy sự tự hào.

Vốn chỉ là muốn tiếp cận cô một chút, nhưng khi thấy nụ cười tươi sáng đơn thuần của cô gái nhỏ, toàn thân hắn cứng đờ, đôi mắt như đạt được ý đồ cũng vì đó mà thất thần!.

****************

* Giáo thảo: Vừa đẹp trai vừa là học bá.

Tác giả muốn nói: Quỷ buff nam nữ 9 hơi quá tại Quỷ yêu cái đẹp á=))). Chứ các nhân vật phụ Quỷ đều buff cái đẹp không kém nha.

À để Quỷ giải thích ngắn gọn nhé: Mấy chương này xen lẫn quá khứ kha khá nhiều, nhưng vì tình tiết liên quan đến gia tộc của 2 anh chị, nên Quỷ phải cho xen lẫn quá khứ mới hiểu được lý do anh Tịch tiếp cận chị Khê và lên kế hoạch trả thù cả nhà chị Khê á, cơ mà anh Tịch diễn giỏi ghê á=)))))). Sau khi chị Khê bị hành bởi 7749 lần từ anh Tịch thì chị Khê đã trưởng thành, chỉ bất cần đời đến mức anh Tịch không làm gì được chỉ đâu nữa đâu.