Buổi tối hôm đó, cô nằm trên giường trằn trọc không thôi. Cả người xoay tới xoay lui, trong đầu lại nhớ đến lời Tịch Nam Dạ ban nãy.
Hắn cho cô 3 ngày để suy nghĩ.
Cô tựa vào đầu giường, ngón tay đặt lên môi cắn nhẹ. Trong căn phòng tối om như mực chỉ có ánh trắng sáng lạnh lẽo chiếu vào căn phòng nhỏ của cô. Cô nhắm mắt tĩnh dương, ép buộc bản thân không được nghĩ nữa. Thế nhưng trong đầu không ngừng vang vảng lời hắn nói.
Lúc đó, hắn giữ cô lại, giọng điệu như ép buộc cô không được trái ý hắn. Hắn nói với cô rằng, nếu cô không làm Trợ lý của hắn thì hắn sẽ kể hết toàn bộ của gia tộc nhà hắn cho nghe.
Cô nghe không hiểu ý hắn.
Cô hỏi ngược lại hắn, trên môi câu lên nụ cười lạnh: " Anh làm vậy có ý gì?. Tự dưng để kẻ thù vào làm tập đoàn của mình có khác nào tôi tự hại tôi đâu!?".
" Chưa chắc cô tự hại cô đâu! ".
Vân Khê khó hiểu nhìn hắn. Tịch Nam Dạ thấy vậy thì nở nụ cười tà mị, nửa vẻ thật lòng nửa vẻ cười đùa: " Tôi chỉ muốn dậy cô cách quản lý cả một Tập đoàn. Có khi cô vực dậy lại được Vân thị đấy. Cô không thấy lòng tốt của tôi sao?. Tôi sẵn sàng giúp đỡ cô thế mà cô cho rằng tôi hại cô à? ".
Vân Khê nghe mà á khẩu, không nghĩ rằng tên này còn có khiếu hài hước thế!.
Theo phán đoán của cô, hắn chắc chắn có ý đồ. Làm sao hắn có ý tốt thế?. Tâm tư Tịch Nam Dạ khó đoán đến mức nào, nếu muốn yên phận thì phải nhìn sắc mặt hắn để được sống. Hắn muốn cô vào Tập đoàn của hắn làm việc, chắc phải có ẩn tình nào đó…
Cô có nên kể chuyện này cho anh trai biết không!?.
…
Sáng hôm sau, cuộc sống thường ngày vẫn diễn ra như mọi khi. Trong nhà họ Vân, Vân Khê luôn là người dậy muộn nhất nhưng ngược lại, mọi người trong nhà không hề tức giận mà còn cưng chiều hết mực để cô ngủ đến khi nào thấy chán thì thôi!.
Đối với Vân gia, con gái sinh ra là để cưng chiều. Đến ngay cả anh trai Vân Mộc của cô chưa từng phàn nàn cô điều gì.
Nhưng đó chỉ là quá khứ, còn hiện tại…
Vân Khê ngồi ăn sáng với tâm trạng ủ rũ, đôi đũa cầm trên tay gảy gảy từng sợi thức ăn. Đôi mắt thất thần giống như đang đi vào cõi tiên. Thần sắc trên gương mặt nhợt nhạt, rũ rượi. Vân Mộc ngồi đối diện cau mày quan sát từng hành động của cô, để ý từ khi ngồi xuống bàn ăn cô luôn làm vẻ mặt đăm chiêu, gắp thức ăn thì chỉ gắp ít món, bát cơm còn chưa động đến.
Anh phải gọi cô mấy lần thì cô mới lập tức phản ứng lại, cô như bừng tỉnh khỏi cõi tiên, miệng lắp bắp: " Ah…Hả!? ". Như phản xạ có điều kiện ngước lên nhìn anh rồi nhìn nhìn cây đũa trong tay mới biết vừa rồi mình đang thẫn thờ vì điều gì.
" Em sao đấy? Đêm qua không ngủ được à? ". Vân Mộc không biết cô đang nghĩ gì, anh chú ý đến đôi mắt thiếu sức sống của cô, có lẽ do đêm qua cô thiếu ngủ. Là một người anh trai, anh có nghĩa vụ quan tâm, chăm sóc em gái mình lại càng không được để cô tổn hại đến sức khỏe thân thể nếu không anh sẽ rất lo lắng.
" À…em không sao…". - Vân Khê cố nặn ra nụ cười rạng rỡ, đúng là đêm quan cô đã trằn trọc cả đêm đến 3 giờ sáng mới ngủ được.
" Nói đi, em đang gặp chuyện gì sao? ".
Nhìn sắc mặt nhợt nhạt kia Vân Mộc càng không đành lòng, anh biết trong lòng cô đang giấu tâm sự, hẳn có vấn đề nên em gái anh mới rầu rĩ như vậy.
Vân Khê căn cắn đôi môi nhợt nhạt. Cô đang tự hỏi có nên kể hết cho anh biết không. Đầu óc cô bây giờ rất mơ hồ, nghĩ đến anh trai khổ lao vì gia đình, lại không cho cả nhà biết anh nợ nhiều như thế. Lúc này, cô thật sự muốn khóc…
Nếu như anh trai biết Tịch Nam Dạ đến tìm cô, bảo cô vào Tịch thị làm liệu anh ấy có đồng ý không?. Vân Mộc có mối thù cực kỳ lớn với hắn. Kể từ khi anh ấy bị đám vệ sĩ của Tịch Nam Dạ đánh đến bầm tím mặt, thậm chí còn nhét anh ở trong nhà kho tăm tối, đánh anh không thương tiếc. Vân Mộc càng ghét Tịch Nam Dạ nhiều hơn.
" Anh…anh đợi em một chút! ". - Cô nhanh chóng đứng lên khỏi ghế, xoay người chạy lên lầu. Vân Mộc không biết cô định làm gì, chỉ lẳng lặng ngồi yên trên ghế chờ đợi cô xuống.
Cô chạy lên phòng tìm kiếm tập tiền dầy cộp. Đây là số tiền để cô trả nợ cho Giang Ngạn, cô luôn cảm thấy mắc nợ anh ta quá nhiều, cũng nhờ Giang Ngạn đầu tư vào quán trà sữa Toco Toco còn giúp cô thành bà chủ của quán đó. Cô luôn cảm kích anh ta những gì anh ta đã giúp cô, vì thế càng không thể để của đi trao về không được. Nên số tiền này là để trả cho Giang Ngạn.
Nhưng mà, anh trai cô đang trong giai đoạn gặp khó khăn. Tuy bề ngoài anh ấy luôn tỏ ra vui vẻ, nhưng cô biết anh ấy không muốn nhìn thấy cô và mẹ phải lo lắng cho anh, điều này càng khiến cô xót xa hơn.
Cô đắn đo nhìn tập tiền trong tay, cân đo đong đếm cho hợp lý. Vì thế, quyết định để nửa số tiền này cho anh trai cô!
Số tiền này sẽ không đủ để trả…thế nhưng, cô sẽ cố gắng kiếm tiền để giúp anh trai cô!.
Một lát sau cô chạy xuống nhà, đi tới trước mặt anh. Trên tay cầm một phong bao dầy cộp. Vân Mộc nhìn đồ vật trên tay của cô, đáy mắt lộ ra vẻ khó hiểu mà mở miệng hỏi: " Đây là cái gì? ".
" Đây là tập tiền em dành dụm được đó! " - Cô nở nụ cười nhẹ, cố dùng giọng điệu bình tĩnh nhất có thể: " Nửa số tiền này em cho anh đó, anh cầm lấy đi! ".
" Em sao đấy? ". - Anh nhướng mày, hỏi cô: " Tiền của em mà, em đưa cho anh làm gì? ".
" Thì em bảo anh cầm thì cứ cầm đi! " - Bàn tay cầm phong bao hướng đến trước mặt anh như muốn nói anh nhận lấy đi.
Đáy mắt Vân Mộc lộ vẻ phức tạp, anh trầm ngâm nhìn tập tiền lớn trong tay cô, vài giây sau anh mở miệng, âm thanh trầm mặc có vài phần nghi ngờ, có vài phần muốn hỏi cho ra lẽ: " Trả lời đi, em đưa tiền anh vì lý do gì? ".
" Em…". - Nghe anh hỏi vậy, cô không khỏi cảm thấy chột dạ. Cũng không thể coi thường anh trai được, năng lực quan sát của anh rất tốt.
Cô nắm chặt bao phong bì trong tay, bờ môi mím chặt.
Trong đầu dâng lên một luồng suy nghĩ: Có nên nói cho anh trai cô biết toàn bộ sự thật không đây?.