Tịch Nam Dạ phong thái bước xuống xe, hôm nay hắn mặc bộ Tây trang màu đen nhưng mang theo xu hướng của hiện nay, không mang theo phong cách cổ hủ như trước nữa.
Dương Ánh Hàm nói rất đúng, mị lực của hắn rất cao, không ít các cô gái trên đường đều chú ý đến hắn không thể rời mắt được. Tịch Nam Dạ tiến vào quán của cô, hắn định đến trước mặt cô nhưng cái bóng dáng nhỏ nhắn ấy không biết từ lúc nào đã lao đến trước mặt hắn lôi kéo hắn đi.
Ra khỏi cửa, cô mới bỏ tay hắn ra, lạnh lùng hỏi hắn: " Sao anh lại tới đây? Nói! Rốt cuộc anh muốn gì? ".
Hắn tiến lại gần áp sát gần cô hơn, mặc kệ cô dùng ánh mắt sắc lạnh với hắn, hắn nắm lấy bàn tay của cô nói: " Tôi chỉ muốn gặp em ".
Vân Khê mở to mắt khó tin nhìn hắn, thế nhưng lòng cô đã quyết cho dù hắn như thế nào thì cô vẫn kiên quyết, dù hắn có tỏ ra ôn như hay gì đi chăng nữa cô sẽ không động lòng nữa, thái độ cứng rắn đến cùng.
" Ý gì đây? ".
Hắn không nói gì mà kéo cô vào trong xe, ấn cô vào ghế lái phụ còn hắn vòng qua ghế lái. Không cho cô thời gian phản ứng, hắn đã nhanh chóng lái xe đi.
" Này, Tịch Nam Dạ rốt cuộc anh muốn đưa tôi đi đâu? ". - Cô hét lên bên tai hắn, một mực đòi hắn dừng xe lại…
Hắn không tức giận ngược lại còn thoải mái nói một câu: " Đến nơi em sẽ biết! ".
Mẹ nó, cái quái gì đang diễn ra thế này?.
Cô đưa tay ra với mục đích muốn mở cửa xe ra chạy ra ngoài, mặc kệ cô bị tai nạn ngã lăn quay ra đường cũng được…
Nhưng mà, mọi thứ không như cô nghĩ, cửa xe bị khoá lại, cô có kéo mạnh ra đấy mấy cũng không thể mở được.
Dường như hắn đã biết ý định của cô nên đã chuẩn bị sẵn từ trước. Thấy bộ dạng lì lợm, cố chấp của cô càng gây hứng thú với hắn. Hắn tuy vẻ mặt nhàn nhạt như không quan tâm đến nhưng hắn nói một câu lộ rõ sự uy hiếp: " Không có ích gì đâu, còn cố mở nữa tôi sẽ dừng xe lại…cưỡng hiếp em ngay trong xe đấy ". - Âm cuối hắn cô ý dừng lại, nhấn mạnh hơn cùng với giọng nói trầm khàn mang theo ý cười đầy gợi cảm mê hoặc.
Mẹ nó! Cái đồ cầm thú! Biến thái! Bại hoại!.
Chiếc xe dừng lại một ven đường không có bóng người đâu, cô cảm thấy bất an mà nhìn ngó xung quanh, thấy bên cạnh là một khu rừng…
Nhớ đến chuyện không tốt hắn từng làm với cô, Vân Khê liền muốn nhảy dựng lên nhưng vẫn phải kiềm lại, cố tỏ ra bình tĩnh hỏi hắn:
" Anh đưa tôi đến đây làm gì? Anh muốn làm gi tôi? ". Làm ơn đi, cô còn ám ảnh ở nhà tù đó lắm. Hắn âm trầm quan sát vẻ mặt của cô, làm sao hắn không biết cô ám ảnh chuyện hắn từng làm với cô, thế nhưng…hắn làm vậy chính là muốn trả thù cô.
Hắn từng nghĩ có nên cho cô biết sự thật luôn không?. Hay cứ để từ từ, để cô trải qua mọi khổ đau rồi sau đó cho cô biết sự thật múc đích hắn tiếp cận cô là gì.
Nhưng mà, cô trốn khỏi hắn, tim hắn rất đau, hắn đơn giản nghĩ tình cảm nhiều năm của hắn giành cho cô là sự giả dối, hắn là kẻ nghĩ ra trò chơi này khiến cô phải yêu hắn và cho đến hiện tại, hắn hoàn thành được ý nguyện, hắn sẽ hủy hoại cô, phải khiến cô sống không bằng chết!.
Dường như không thấy hắn trả lời, tâm trạng phòng bị càng lên cao, lưng càng dính chặt vào cánh cửa hơn. Cô không biết người đàn ông này sẽ làm gì mình, chắc chắn hắn đưa cô đến đây chính là muốn tiếp tục " hành hạ " cô chăng?. Phải biết, tên này âm trầm khó đoán đến mức nào, làm sao biết được hắn đang nghĩ gì chứ?. Có khi nào hắn ta đem cô vào rừng rồi giết người diệt khẩu luôn không?.
Tất nhiên những suy diễn lung tung đó làm sao Tịch Nam Dạ biết được chứ. Cũng may rằng hắn không biết cô lại giỏi " tưởng tượng " đến mức thế, nếu hắn biết được cô giỏi suy diễn như vậy, có khi hắn nhịn nổi cười mất!.
" Đừng lo lắng, vốn dĩ đưa em đến đây muốn giải toả tâm trạng một chút! ".
Tâm trạng vốn đang phòng bị bỗng dưng bị giọng nói của hắn đánh gãy. Phản ứng đầu tiên của cô là sững sờ, dường như không tin nổi mà dùng đôi mắt thầm quan sát hắn.
Cả người hắn thư thái dựa vào ghế, một tay đặt ở vô lăng, từng kẽ ngón tay thón dài gõ trên vô lăng tạo thành nhịp giống như vừa có chút thảnh thơi vừa có chút bất cần đời…
Nhìn dáng vẻ cà thơi lớt phớt này của hắn, tâm trạng phòng bị của cô đã giảm đi vơi nửa, thật hiếm khi thấy hắn có bộ dạng này, trong tâm trí của cô, hắn là kẻ lạnh lùng chỉ biết đến công việc, đôi mắt luôn tràn ngập sát khí. Vậy mà hôm nay tên này có tâm tình nhã hứng đi giải toả tâm trạng còn kéo cô theo sao???.
Có quỷ mới tin!.
Tên Tịch Nam Dạ quỷ quyệt đính mức nào, diễn giỏi đến mức nào, đột nhiên hắn nhẹ nhàng như vậy, chắc chắn có mục đích nào đó!?.
…
Để tác giả kể cho mà nghe…
Nội tâm Tịch Nam Dạ lúc này: * bề ngoài điềm tĩnh bên trong ngại ngùng không biết bày tỏ như nào *.