Cả buổi tiệc diễn ra, gần như Cố Đông Quân không hề động vào rượu một tí nào, anh để mặc cô gái ngồi ngay bên cạnh anh làm gì thì làm. Dường như mấy tên đàn ông này rất sợ anh thì phải, dưới sự bảo hộ của anh. Bọn họ đâu nào dám hó hé Kiều An Linh?.
Sẽ có rất nhiều cô gái ghen tị với Kiều An Linh, bọn họ tự hỏi, cô gái này là ai? Sao dám cả gan ngả dựa sát lại gần Cố tổng chứ?.
Tha cho cô đi, cô đã say bét tè nhè rồi làm sao biết!?.
Viễn tổng thấy Kiều An Linh đã say, gã muốn chạm vào cô, đồng thời không quên nhìn lén Cố Đông Quân, trông thấy anh ta liếc gã bằng ánh mắt rét lạnh, gã liền giật mình, thấp giọng tìm cớ nịnh nọt anh ta:
" Cố...Cố tổng, cô Kiều say rồi, tô chỉ muốn đỡ cô ấy thôi...".
Cố Đông Quân thoáng nhíu mày, anh cúi xuống đã thấy cô ngà ngày say, cả người không biết từ lúc nào đã dựa vào người anh.
Lúc anh cúi xuống, trong một phút lơ đãng, anh cơ hồ ngửi thấy mùi hương thơm ngắt từ tóc của cô. Anh ngửi ngửi một chút, sau đó không một chút do dự đỡ cô lên, để cô dựa vào lòng mình mang cô ra ngoài.
Kể từ sinh ra đến giờ, anh ta chưa bao giờ ngửi tóc phụ nữ bao giờ, đây chính là lần đầu tiên. Đã vậy, còn là người phụ nữ anh thoáng gặp hai lần. Cảm giác có một chút hư không, vừa lạ vừa phấn khích.
Ra đến cửa, Kiều An Linh tỉnh táo đôi chút, cô đứng thẳng người, mở to mắt ra, đi về phía trước. Mặc dù cô đã say nhưng ý thức cô còn rõ, rõ ở đây chính là còn nhìn thấy được đường đi trước mắt, còn đi đứng được.
Cố Đông Quân buồn cười với dáng đi thất thiểu của cô, không nhịn được bước lại gần cô. Để tránh cô bị ngã, anh kéo cô vào lòng anh ngay lập tập.
Bị lực kéo mạnh làm Kiều An Linh hoảng hốt, chưa kịp định thần cô đã đụng phải thân thể ấm áp. Cô khẽ ngửa người về phía sau, híp mắt nhìn dung mạo người trước mặt.
Do tác động của rượu mà hai má đỏ ửng, càng trở nên xinh đẹp, quyến rũ hơn. Vốn dĩ cô đã mang dáng vẻ của một tiểu hồ ly rồi, nay càng lại càng khiến đàn ông muốn sa ngã hơn, vì cô mà trầm mê vào đó.
Tất nhiên, Cố Đông Quân làm sao có thể thoát khỏi, tâm tình anh khẽ động, bàn thân anh ta lãnh đạm hơn 28 năm, chính là không ngờ bị cô nhóc làm cho thất thần.
Phải chăng anh độc thân quá lâu đi!?.
Kiều An Linh thì không phát hiện được dáng vẻ mình mị hoặc đến mức nào. Cô nở một nụ cười quyến rũ, đặt hai bàn tay lên má anh:
" Anh đẹp trai, anh tên gì thế? ".
Cố Đông Quân đen mặt. Mẹ nó! Cô nhóc này say đến mức mất ý thức rồi!.
Kiều An Linh khi say, bản thân càng bạo gan hơn, miệng cười không ngớt, đôi mắt to tròn chăm chú ngắm anh ta, bàn tay không yên phận hết ấn rồi véo má anh ta...
Cố Đông Quân: "..."
Đúng lúc, trợ lí của Kiều An Linh và cả quản lí đi ra, nhìn thấy Kiều An Linh đang ở trong lòng của người đàn ông, cả hai người họ đều kinh ngạc. Thoáng quan sát người đàn ông đó, cả hai người đều biết, người đàn ông này là ai, người đàn ông này khó đụng chạm đến mức nào mà Kiều An Linh...
Tư Tư và Mạc Đình luôn thận trọng với những người có danh tiếng lẫy lừng giống như người đàn ông này vậy, cho nên hai người họ không muốn Kiều An Linh đắc tội với anh ta, vì vậy hai người muốn bước đến khuyên ngăn Kiều An Linh lại nhưng mà...
Họ hơi sợ người đàn này.
Cố Đông Quân cũng nhận ra tâm tư phức tạm của Tư Tư và Mạc Đình. Cũng biết hai người đó là quản lý và trợ lý của Kiều An Linh, " Yên tâm đi, tôi sẽ mang cô ấy về nhà tôi...ngủ tạm một hôm! ". - Hắn thẳng thắn nói một cậu làm hai người họ một phen hú hồn.
" Cái này...cái này..." - Tư Tư do dự, cô muốn nói gì đó nhưng lại thôi.
Mạc Đình cũng nhanh chóng chen chân vào: " Cố tổng, tôi biết cô ấy đã có hành vi không đúng với anh, xin anh bỏ qua cho cô ấy, tôi biết cầu xin anh là không đúng, cũng không có ý dạy đời anh, nhưng mà...Kiều An Linh là diễn viên, nếu như đi theo anh về chắc chắc sẽ có nhiều tin đồn gây ảnh hưởng đến sự nghiệp của cô ấy...Cố tổng, mong anh suy xét! ".
Cố Đông Quân bỏ qua lời của Mạc Đình, anh bế Kiều An Linh lên, cất giọng nhẹ bẫng:
" Vậy thì sao? Năng lực của tôi không hạn hẹp đến vậy đâu! ".
Nói xong, anh dứt khoát bế cô đến xe của mình. Chỉ có Tư Tư và Mạc Đình đứng đó, ngơ ngác chưa hiểu ẩn ý vừa rồi từ câu nói của anh.
Cố Đông Quân ôm thân thể mềm mại vào trong xe ngồi, anh ra lệnh cho tài xế lái xe, rồi khẽ xuống nhìn cô gái nhỏ trong lòng. Không biết từ lúc nào cô đã chìm vào giấc ngủ rồi, cô tựa như con mèo nhỏ cứ vậy mà tựa vào lồng ngực anh.
Cố Đông Quân cũng là người có ảnh hưởng rất lớn với truyền thông, làm sao để cánh săn ảnh chụp ra được? Anh cũng biết, một người nổi tiếng như anh chỉ cần động thái nhỏ là ngay mai có thể lên báo, và Kiều An Linh cũng vậy, cô chỉ là diễn viên tuyến 18 nhưng nếu dính líu đến anh thì ảnh hưởng cũng không ít. Vì thế, trước khi ôm cô gái nhỏ này về nhà, anh đã lệnh cho thuộc hạ của anh ngăn chặn đám phóng viên săn ảnh kia lại.
Kiều An Linh mơ màng mở mắn, ánh sáng từ bên ngoài hắt mày làm cô không kịp thích ứng mà chớp chớp mắt.
Cho đến khi...
Cô mở to mắt, ngồi thẳng người dậy, cô phát hiện ra mình ở nơi xa lạ, đôi mắt xinh đẹp mang theo thập phần sợ hãi nhìn khắp xung quanh căn phòng, căn phòng được thiết kế theo phong cách ấm áp, màu trắng là chủ đạo.
Đột nhiên nghĩ đến một chuyện, cô vén chăn lên, kiểm tra thân thể mình. Phù, cô thở dài nhẹ nhõm, may quá chưa bị xâm hại.
Nhưng, cô phát hiện ra một thứ còn lớn hơn thế nữa, chính là trên người cô mặc bộ quần áo khác, là bộ đồ ngủ màu trắng mỏng tang. Cô nhớ lại mọi thứ diễn ra đêm qua, nhưng cô chẳng nhớ gì cả. Là ai đã đưa đến đây? Là ai đã thay quần áo cho cô?. Nghĩ đến khả năng là nam, cô sợ đến tái mặt.
Bỗng có tiếng gõ cửa truyền đến, rồi người bên ngoài vặn cửa mở ra, một người phụ nữ trung niên đi vào, trên tay bà cầm một bọc túi quần áo. Bà nở nụ cười hiền hậu với cô:
" Tiểu thư, cô dậy rồi, đây là quần áo của cô, mau dậy đi, Đại thiếu gia đang đợi cô xuống ăn sáng đó. " - Thật tốt, cuối cùng thiếu gia cũng có bạn gái rồi, phải nhanh báo tin này cho phu nhân biết mới được.
Đêm qua, bà và người người làm trong nhà khi thấy thiếu gia nhà họ trên tay bế một người phụ nữ bước vào nhà, họ cực kì sốc nha!.
Mà nhìn người phụ nữ này cũng biết, cô không phải loại hám danh hám lợi gì!
Bà cực kì ưng cô gái này nha!
Lúc này, vài mảnh trí nhớ hỗn độn ùa về trong tâm trí cô. Nhớ lại, lúc cô chủ động vuốt ve anh ta, tư dưng lại thấy ngại, không ngừng chửi rủa mình một câu là đồ háo sắc.
Cô bất chợt nhìn đến quần áo của mình, nghĩ đến anh ta tự thay quần áo cho cô, mặt cô liền đỏ lên, nhưng chính vì muốn xác nhận, cô hơi run run hỏi:
Kiều An Linh nghe vậy, cô thở phào nhẹ nhõm, cô đứng dậy cầm lấy bọc túi quần áo rồi bước vào nhà tắm, cũng may là bà ấy, nếu là Cố Đông Quân dám cả gan thay quần áo cho cô, cô đã tìm đến anh ta, cho anh ta một cú đấm thật lâu rồi!.