Cô trở về căn nhà nhỏ của mình, mặc dù là căn nhà không quá nhỏ nhưng đem lại cảm giác ấm áp. Nếu như trước đây cô sống trong biệt thự xa hoa thì căn nhà nhỏ này mang một luồng nhiệt của một tổ ấm, đúng vậy là tổ ấm của gia đình.
Bước vào cửa, cô thấy Vân Mộc đang loay hoay ở phòng khách, cô lại gần gọi anh: " Anh hai! ".
" Em về rồi hả? ".Vân Mộc xoay người lại đối mặt với cô.
" Vâng, hôm nay anh về sớm nhỉ!? ".
" Hôm nay công việc không nhiều lắm ". - Anh cười khẽ. Công việc hiện tại của anh là bartender của một quán bar, từ ngày chuyển đến đây anh quyết định làm công việc này, công việc này khống quá áp lực nhưng đến tận nửa đêm mới hoàn thành xong được. Anh không cảm thấy áp lực gì mà anh lại thấy nghề này rất nhàn hạ đấy chứ, rất phù hợp với tính cách của anh.
" Anh hai, mẹ đâu rồi? ". - Cô ngó xung quanh phòng khách không thấy bóng dáng của bà Vân đâu.
" Mẹ ở trên phòng, chắc ngủ rồi! ". - Anh đáp, hai cánh tay rắn chắc khoanh lại, không quên thăm dò cô: " Em mới đi đâu đấy? ".
" À em mới đi ăn với Pear về ".
" Ồ vậy? ". - Ánh mắt anh hiện lên tia hứng thú: " Hai đứa mày tiến triển nhanh thế sao? ".
" Anh nghĩ gì đấy? ". - Cô phản bác lại, khuôn mặt hơi cau có nhanh chóng phủ nhận: " Em với anh ta là bạn, bộ anh không thấy sao? ".
" Này, em ngốc đấy à, anh mày còn nhìn ra được thằng nhóc đó thích mày nhá! ".
" Thằng nhóc gì chứ? Người ta lớn hơn anh tận 2 tuổi đó! "
" Được rồi, không trêu em nữa! ".
Vân Khê lườm anh anh, mà nhắc tới Pear, cô không biết nên gọi anh ta là Pear hay Giang Ngạn đây!?.
Dường như nhận ra cô đang có suy nghĩ, Vân Mộc hỏi: " Làm sao vậy? Em có tâm sự hả? ".
Vân Khê liếm liếm môi, cô nên nói thân phận thật sự của Pear cho anh trai cô biết không?.
" Anh hai, anh từng nghe đến Giang thị bao giờ chưa? ".
Vân Mộc hơi chau mày, sau đó gật đầu, " Sao em hỏi vậy? ". - Anh hỏi ngược lại cô. Tất nhiên là anh biết, đây là gia tộc có tiếng nhất nhì của Đài Loan, không chỉ làm ăn trong giới Hắc đạo, còn làm ăn trong giới Bạch đạo nữa, Giang thị không những làm bên mảng Kinh doanh, đồng thời gia tộc này còn xâm chiếm mảng giải trí nữa.
" Ang biết không? Nãy ăn cùng với Pear, em biết một sự thật vô cùng lớn đó! ".
" Sự thật gì? ". - Thật làm anh tò mò nha.
" Thân phận của Pear không đơn giản vậy đâu, tên thật anh ta là Giang Ngạn, là người của Giang thị đó! ".
" Thật? ". - Anh hoang mang không kém phần bất ngờ.
" Là thật ".
Vân Mộc bị tin này làm cho anh ngạc nhiên không thôi, anh thở dài cười nhẹ: " Em có suy nghĩ giống anh không? Trông cậu ta thư sinh nho nhã vậy mà lại không nghĩ cậu ta là xã hội đen đấy! ".
" Em cũng nghĩ như anh ". - Vân Khê gật đầu: " Anh ấy từng cứu em nhiều lần đồng thời là người tốt nữa, người khác nhìn vào đâu nghĩ anh ấy thuộc xã hội đen đâu chứ! ".
" Tiểu Khê à, không phải ai cứ giúp em thì em cho rằng người đó là người tốt đâu! ". - Anh nhẹ nhàng khuyên bảo cô.
" Anh lại nói lý lẽ! ". - Cô càu nhàu, khuôn mặt không khỏi nhăn lại.
" Anh mày chỉ muốn tốt cho em, còn không nhận thì thôi....aizzz muộn rồi, em đi ngủ đi! ".
Vân Khê không nói gì, cô nghe theo lời của anh, đứng dậy về phòng. Khi bước đến cầu thang, Vân Khê chợt dừng lại, cô quay người, khuôn mặt trắng trẻo không biểu lộ biểu tình. Bỗng dưng cất tiếng hỏi:
" Có phải đã từ lâu rồi Tịch thị và Vân thị có quan hệ mật thiết với nhau đúng không? ".
Nghe thấy câu hỏi đột ngột của cô, mặt Vân Mộc liền tối sầm, " Sao hỏi vậy? ".
Vân Khê không hề ngu ngốc, cô đơn thuần nghĩ cô quen biết Tịch Nam Dạ, thế nhưng cô hoàn toàn không biết họ Vân và họ Tịch quen nhau từ lâu rất lâu rồi, cụ thể như nào thì cô không rõ.
" Em muốn biết! ". - Cô đứng gần với cầu thang, ánh đèn chiếu lên dáng người nhỏ nhắn, ánh sáng mờ mờ ảo ảo không rõ biểu cảm trên khuôn mặt xinh đẹp của cô.
Dựa vào cư xử của hai gia tộc, cô phán đoán rằng hai gia tộc này đã có hiềm khích với nhau từ lâu rất lâu. Nếu không, Tịch Nam Dạ sẽ không cố tình tìm đến tán tỉnh cô, lại càng không nhìn cô bằng ánh mắt thù hận như vậy. Thậm chí, trước đây khi cô thừa nhận cô có qua lại với Tịch Nam Dạ, Vân Mộc đã phản đối kịch liệt như nào, còn nữa, cô hoàn toàn không hiểu vì sao Tịch Nam Dạ chơi trò hạ cổ phiếu với Vân thị chứ?.
Hoàng loạt câu hỏi diễn ra trong đầu cô, thế nhưng cô không thể tìm ra lý do tại sao hắn làm vậy?.
Đợi mãi không thấy Vân Mộc trả lời, cô tiếp tục hỏi: " Anh với Tịch Tiểu Khả có quan hệ gì? ". - Quan hệ củahai người này chắc chắn không đơn giản như thế này!.
Vân Mộc không ngờ đến Vân Khê sẽ hỏi câu này, đáy mắt khẽ chấn động.
" Anh coi cô ta như em gái anh ".
Vân Khê không nói gì, cô chẳng hiểu nổi tại sao lại muốn hỏi về Tịch Nam Dạ. Tuy cô đã thoát khỏi hắn, không còn liên quan đến hắn nữa, nhưng vẫn không thể quên hắn được. Mà thôi, bỏ đi. Hắn không tìm cô nữa, thì cô cũng không tìm cách trả thù hắn nữa, cô vĩnh viễn sẽ không bao giờ để cô gặp lại hắn nữa.
" Em đi ngủ. Anh ngủ ngon! ".
Cô không quên chúc anh ngủ ngon, nói xong, cô nhấc chân lên cầu thang về phòng mình.